Cửu Trọng Tử

Chương 117: Chương 117: Chủ ý




Sáng sớm, mưa vẫn rơi không dứt Đậu Chiêu và Trần Khúc Thủy ngồi trước bàn sơn đen chạm ngà voi ăn sáng.

Cải thìa xanh mượt, trứng gà vàng óng, còn có một đĩa dưa chuột bao tử, một đĩa cá khô hấp, một đĩa nấm xào, một món thập cẩm, hai bát cháo gạo tẻ, bánh bao chay, bánh bao thịt nóng hổi, bánh nướng đầy một giỏ trúc, bàn đầy đồ ăn.

Hai người lại ngồi đó không nói gì, không hề có cảm giác muốn ăn.

Đoạn Công Nghĩa nhanh chóng đi vào.

“Tứ tiểu thư”, vẻ mặt ông rất nghiêm túc, “Tôi phát hiện những nơi có thể ra vào trong nhà dường như đều có người giám thị…” Ông cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy có gì đó không ổn. “Có phải là vị khách ngủ trọ kia đã gây chuyện phiền phức gì? Người xem có nên nói cho bọn họ không? Nếu thực sự đánh nhau, chúng ta cũng phải hiểu rõ lí do vì sao chứ? Nếu không chẳng phải là bị vạ lây, như cá trong chậu?”

Trần Khúc Thủy nhìn Đậu Chiêu.

Tai họa lần này là từ ông mà ra, ông vốn nghĩ nhân lúc chuyện còn chưa rắc rối thì cáo từ trước với Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu lại nói: “Chỉ sợ đã không kịp nữa rồi – cho dù lúc trước bọn họ không nhận ra ông nhưng ông vẫn luôn phái gia đinh đến hỏi xem ta đi đâu, chỉ sợ đã bị bọn họ chú ý rồi đoán ra thân phận của ông. So với việc ông vội vàng bỏ đi thì chẳng bằng cứ ở lại điền trang. Mục đích của bọn họ là lặng lẽ, bí mật đưa đứa bé kia đến nơi an toàn. Chúng ta có thể nhìn ra bên người bọn họ có cao thủ hộ vệ thì bọn họ cũng có thể nhìn ra hộ vệ của chúng ta thân thủ không tồi. Nếu song phương xung đột, tuy rằng bọn họ mạnh nhưng chúng ta nhiều người, đây lại là thôn trang của chúng ta, chắc gì đã được bình an mà đi. Ông ở lại đây càng an toàn hơn. Vì thế cáo từ đi trước thực sự là không cần thiết. Làm gì có ai cả đời không vấp phải chướng ngại. Chúng ta cùng nhau bước qua là được.”

Còn có câu này, nàng sợ nói ra chỉ càng khiến Trần Khúc Thủy thêm áy náy.

Việc đã đến nước này, cho dù ông ấy đi rồi, dựa vào tính cách của Tống Mặc, chỉ sợ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Chắc gì đã phủi sạch được hoàn toàn.

Trần Khúc Thủy lại bị những lời Đậu Chiêu nói làm cho nghẹn lời, hoặc chính xác hơn là cảm kích.

Nếu về tài biện luận. Có mấy người có thể nói được ông, nhưng dưới thịnh tình của Đậu Chiêu, ông cảm thấy nói gì cũng đều vô nghĩa.

Ông hành lễ thật sâu với Đậu Chiêu, không nói gì nữa, cùng Đậu Chiêu lặng yên suy tính.

Nghe lời Đoạn Công Nghĩa nói, Đậu Chiêu cả kinh.

Chẳng lẽ thực sự có người đuổi đến?

Chuyện càng ngày càng phức tạp hơn rồi.

Theo lý mà nói, ngay cả bọn họ cũng phát hiện có người theo dõi, Tống Mặc không thể nào không biết được.

Nàng hỏi Đoạn Công Nghĩa: “Bên Mai công tử có động tĩnh gì không?”

Lúc Tống Mặc đến tìm chỗ ngủ, tự xưng là họ Mai.

Đó là họ của ngoại tổ mẫu hắn.

Đoạn Công Nghĩa chần chừ rồi nói: “Lạ là lạ ở chỗ đó. Mai công tử dẫn theo một tiên sinh phòng thu chi, một quản gia, hai xa phu, bốn hộ vệ, một vú nuôi và một đứa nhỏ. Tất cả bọn họ đều ở đây nhưng bốn hộ vệ kia lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Tiểu thư nói xem, có phải là Mai công tử cũng phát hiện ra điều gì đó, phái người ra ngoài…”

Đậu Chiêu và Trần Khúc Thủy đều biến sắc.

Nếu Tống Mặc thực sự phát hiện có cường địch, hẳn là sẽ nghĩ cách họa thủy đông dẫn*, để bọn họ làm lá chắn cho hắn một thời gian, hắn nhân cơ hội dẫn theo đứa bé và hộ vệ bỏ đi mới đúng. Sao có thể chủ động đón địch? Hai tay khó địch bốn quyền. Hộ vệ tùy tùng của hắn dù có giỏi nhưng nhân số có hạn, hắn không thể nào liều mình với những người đó… Trừ phi, theo dõi bọn họ chính là bốn hộ vệ của Tống Mặc?

Vì sao hắn phải làm như vậy?

Tim Đậu Chiêu đập thình thịch, trong đầu hiện ra bốn chữ “Giết người diệt khẩu”.

Trần Khúc Thủy thì thất thanh nói: “Chúng ta chẳng qua là tình cờ gặp bọn họ, bọn họ sẽ không độc ác như vậy chứ?”

Hắn chính là người độc ác như vậy đấy!

Đậu Chiêu thầm oán trách trong lòng.

Ngay cả phụ thân, em ruột của mình hắn còn có thể giết, trong mắt hắn chúng ta có đáng là gì?

Tuy Đoạn Công Nghĩa không hiểu gì nhưng có thể cảm nhận được sự lo lắng của Đậu Chiêu và Trần Khúc Thủy.

Ông chần chừ hỏi một câu không nên hỏi: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Nếu người đang giám thị bọn họ thực sự là người của Tống Mặc thì tình cảnh của bọn họ sẽ rất nguy hiểm.

Động thủ là điều khó tránh khỏi.

So với để bọn Đoạn Công Nghĩa mơ mơ hồ hồ không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng bằng nói rõ chân tướng cho bọn họ. Ba thằng ngốc còn hơn một Gia Cát Lượng, mọi người cùng bàn bạc, chắc gì đã không nghĩ ra được cách để thoát hiểm!

Nghĩ vậy, Đậu Chiêu đem lai lịch của đám người Tống Mặc và ân oán với Trần Khúc Thủy, nhất nhất nói cho Đoạn Công Nghĩa nghe.

Đoạn Công Nghĩa trợn mắt há hốc mồm, hơn nửa ngày vẫn không tỉnh táo lại cho đăng.

“Tứ tiểu thư, có phải là người hiểu nhầm rồi không?” Ông lẩm bẩm, “Định Quốc công chính là đại anh hùng, trong chốn giang hồ có ai không biết chứ. Phúc Kiến không có người trấn thủ thì đám giặc Oa (người Nhật Bản) đã sớm lên bờ. Dân chúng Phúc Kiến nhà nào cũng đều lập trường sinh bài cho lão nhân gia, luôn thắp hương cho người, cầu Bồ Tất phù hộ lão nhân gia bình an, trường mệnh bách tuế đó! Sao triều đình có thể bắt lão nhân gia được? Đây chẳng phải là hãm hại trung lương sao! Giặc Oa ở vùng duyên hải Phúc Kiến phải làm sao đây?” Ông rất thành khẩn nói với Đậu Chiêu: “Tứ tiểu thư, nếu đứa nhỏ kia thực sự là hậu nhân của Định Quốc công thì chúng ta không thể chống đối Mai công tử được, làm thế sẽ bị người trong giang hồ khinh thường đó! Hay là chúng ta hộ tống đứa nhỏ này ra khỏi Thực Định đi? Như vậy Mai công tử sẽ không hoài nghi chúng ta, người cảm thấy sao?”

Đậu Chiêu cứng họng nhìn ông, không ngờ phản ứng của Đoạn Công Nghĩa lại là thế này. Nếu hộ vệ của nàng đều nghĩ thế thì sao nàng còn đối kháng được với Tống Mặc nữa?

Đồng thời, nàng cũng thầm thấy may mắn, may mà mình nói trước chuyện này cho Đoạn Công Nghĩa, nếu không đến lúc đôi bên giằng co, nửa đường hộ vệ của mình lại trở mặt thì đúng là to chuyện.

Đậu Chiêu cố nén cơn đau từ huyệt thái dương truyền đến, nhắc nhở ông ta: “Nếu Mai công tử thực sự dễ thuyết phục như vậy thì hắn chỉ cần lén đi tìm Trần tiên sinh là được, cần gì phải giám thị chúng ta thế này?”

Đoạn Công Nghĩa nhìn về phía Trần Khúc Thủy.

Trần Khúc Thủy vốn luôn quyết đoán, lúc này cũng bắt đầu do dự: “Tứ tiểu thư, không bằng để tôi đến tìm Mai công tử nói chuyện? Tuy rằng Định Quốc công giết chủ công của tôi nhưng bàn về đại nghĩa, quốc gia đại sự thì người không hề sai. Tuy tôi tầm thường nhưng cũng biết phân biệt thị phi…”

Suy nghĩ này quá ngây thơ rồi.

Có lẽ có tác dụng với người khác nhưng tuyệt đối vô dụng với Tống Mặc.

Đậu Chiêu không khỏi ngắt lời ông, nói: “Chúng ta lấy gì để khiến Mai công tử tin tưởng?”

Trần Khúc Thủy im lặng.

Mai công tử đường đường là thế tử phủ Anh Quốc công mà ông ta chẳng qua chỉ là một văn nhân nghèo khó lưu lạc đường phố. Người ta dựa vào cái gì để tin lời ông ta nói đây?

Lời cam đoan của ông với thế tử phủ Anh Quốc công có trọng lượng gì chứ?

Đậu Chiêu thấy thế lại hỏi: “Nếu Mai công tử chỉ tin rằng người chết mới giữ được bí mật thì sao?”

Đoạn Công Nghĩa và Trần Khúc Thủy đều cúi đầu.

Căn phòng vô cùng tĩnh mịch.

“Ta thấy thế này đi…” Ngữ khí của Đậu Chiêu thoáng hòa hoãn lại, hồi lâu sau mới nói. “Chúng ta tiên lễ hậu binh! Trần tiên sinh đi tìm Mai công tử nói chuyện, nếu thuyết phục được, đương nhiên là mọi người cùng vui. Đoạn hộ vệ, xin ông tạm thời giữ bí mật về thân phận của Mai công tử, ông là người can đảm trung nghĩa nhưng chắc gì người khác đã như vậy, nếu vì thế mà để lộ tin tức thì chẳng phải là hại Định Quốc công? Nếu Trần tiên sinh không thể thuyết phục, chúng ta cũng không thể giơ cổ chờ chém để bất kì ai chèn ép được đúng không? Ông nhắc nhở mọi người cảnh giác, bảo mọi người lấy tinh thần, đề phòng bên Mai công tử động thủ trước…”

Nếu là người khác, nàng đã có cách để thoát khỏi cảnh khốn cùng này.

Nhưng người này lại là Tống Mặc.

Nàng chỉ cần nghĩ đến sự độc ác của hắn ở kiếp trước thì lòng như có cơn gió lạnh thổi qua, lạnh buốt. Nàng không dám trở mặt với hắn. Sợ là sợ mình nhất thời thắng hắn, nếu làm hỏng đại sự của hắn, sau này hắn sẽ tìm nàng tính sổ – nàng tự nhận là mình không cứng cổ được như Anh Quốc công.

Đậu Chiêu thở dài thật dài.

Vừa không thể tiết lộ thân phận và mục tiêu của hắn, vừa muốn bảo vệ bản thân, vậy chỉ có thể để Trần Khúc Thủy từng bước tiến tới, nghĩ cách giành được sự tín nhiệm của hắn.

Đoạn Công Nghĩa gật đầu, cảm thấy như vậy bọn họ cũng không có gì là có lỗi với Định Quốc công cả, nói: “Tiểu thư yên tâm, chuyện này tôi sẽ thu xếp.”

“Trăm ngàn lần đừng để lộ thân phận của bọn họ.” Đậu Chiêu lại dặn ông.

“Tôi nhất định sẽ giữ kín lời này ở trong lòng.” Đoạn Công Nghĩa lại cam đoan rồi mới lui xuống.

Trần Khúc Thủy không nhúc nhích.

Lời nói của Đậu Chiêu như một gáo nước lạnh dội xuống đỉnh đầu ông, ông bình tĩnh lại, nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, cảm thấy lời Đậu Chiêu nói rất có lý. Chờ Đoạn Công Nghĩa đi rồi, ông trầm giọng nói: “Tiểu thư, chỉ sợ Mai công tử sẽ không tin tưởng chúng ta…”

Chắc chắn hắn sẽ không tin tưởng bọn họ.

Nhưng đây cũng là chuyện bình thường.

Đậu Chiêu nói: “Chúng ta làm chuyện chúng ta nên làm, Mai công tử nếu không chấp nhận thì đó là chuyện của hắn.”

Trần Khúc Thủy hiểu, tâm tình cũng thoải mái hơn, đứng lên nói: “Tôi đi gặp Mai công tử!”

Đậu Chiêu gật đầu, tiễn Trần Khúc Thủy ra khỏi cửa, cũng không vào phòng mà đứng dưới hành lang, hít sâu một hơi.

Không khí ẩm ướt tràn ngập trong lòng, cảm giác man mát bao phủ khiến nàng cũng tỉnh táo thêm mấy phần.

Nếu hắn muốn động thủ thì hẳn sẽ ra tay trước khi mưa tạnh? Bằng không mưa ngừng, thôn dân đều ra ngoài, hành tung của hắn sẽ bại lộ…

Hắn sẽ không tàn sát cả thôn chứ…

***

Tống Mặc hứng thú nhìn nhũ mẫu cho đứa trẻ uống nước. Chờ đứa bé uống xong, hắn vươn tay: “Nào, cho ta bế một cái!”

Nhũ mẫu thật cẩn thận đặt đứa trẻ vào lòng Tống Mặc, nhắc hắn đỡ đầu đứa bé thế nào.

Nghiêm Triều Khanh đi đến: “Công tử, Trần Khúc Thủy muốn gặp người.”

“Vậy ông đi nói chuyện với ông ta đi!” Tống Mặc chẳng ngẩng đầu lên, làm theo lời nhũ mẫu mà bế đứa nhỏ, sau đó cười vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.

Nghiêm Triều Khanh lập tức hiểu ra.

Công tử đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

Nói hay không nói cũng chẳng cần thiết nữa rồi.

Ông ta cung kính đáp “vâng” rồi đi ra ngoài.

Đôi mắt đen láy như mực của Tống Mặc dịu dàng nhìn đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: “Đệ yên tâm, đệ sẽ bình an trưởng thành, sau đó thành thân, sinh con, bình an, thuận lợi sống sót…”

Giọng nói của hắn mềm mại, ấm áp như gió xuân, đứa bé như cảm nhận được điều gì đó, ngáp một cái rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.