Nếu mẫu thân không quá cảm tính như vậy thì tốt rồi!
Nàng như vậy, mình cũng khó xử!
Đậu Chiêu thở dài thật sâu.
Bỗng nhiên có chút cảm xúc khác thường với mẫu thân.
Dường như có chút đau lòng, có chút thương tiếc, còn có chút… hâm mộ!
Tất cả hòa trộn lại, nàng bỗng hoảng hồn.
Đau lòng vì tình cảnh của mẫu thân, thương tiếc mẫu thân sống không dễ dàng, đây là lẽ thường nhưng sao nàng lại hâm mộ?
Hâm mộ mẫu thân điều gì?
Từng có được tình cảm sâu nặng? Hay vì mẫu thân có thể thoải mái bộc lộ bản thân trước mặt phụ thân?
Đậu Chiêu có chút hoang mang cũng có chút mơ hồ.
Tiễn hai mẹ con Ngụy thị về, nàng ngồi trên giường ấm nhìn Hàm Tiếu và Song Chi giúp mẫu thân tháo đồ trang sức.
Phụ thân đi vào.
Sắc mặt hắn có chút khó coi:
- Cốc Thu, ta có chuyện quan trọng muốn nói riêng với nàng.
Mẫu thân xoay người lại, ngón tay thon
dài như cọng hành quấn quanh lớp bèo màu vàng của dây kết đỏ thẫm trên
gương, ánh mắt sâu thẳm, lẳng lặng nhìn phụ thân.
Phụ thân hơi ngồi xổm bên người mẫu thân:
- Cốc Thu, Ánh Tuyết… nàng ấy… nàng ấy… đã có thai.
Ngón tay đang nghịch nghịch dây kết của mẫu thân đột nhiên dừng lại.
Phụ thân cúi đầu:
- … Ta chỉ có thể đến bàn bạc
với nàng… Ta biết ta có lỗi với nàng… Nhưng bắt ta coi như không có
chuyện gì thì ta không làm được…
- Hai người quen nhau thế nào?
Mẫu thân nhẹ nhàng hỏi phụ thân, ngữ khí bình tĩnh, ngón tay thoáng run lên, không cuốn lấy dây kết nữa.
Phụ thân như run lên, nói:
- Ta đến kinh thành, đương nhiên là muốn đến thăm Quan Lan tiên sinh. Vừa vặn Ánh Tuyết đến đó vay nhân sâm…
Hắn nói xong, vội vàng giải thích:
- Lấy ấy ta cũng không nhìn thấy người, chỉ vì Quan Lan tiên sinh coi ta như con cháu trong nhà, mọi
người cũng không có ý giấu diếm ta, ta nghe thấy hạ nhân trong nhà Quan
Lan tiên sinh nói là con gái của Vương Hành Nghi đến bái kiến phu nhân,
nói là đứa cháu trong nhà bị bệnh, cần uống canh giải độc, muốn xin phu
nhân mua giúp nhân sâm hơn hai trăm năm nhưng trong tay lại không có
nhiều bạc. Nàng biết đó, nhân sâm này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Ta nghĩ Vương Hành Nghi là bạn đồng môn với Ngũ ca, ông ấy có tấm lòng
son, Cao thị lại là người tài đức, thông tuệ mà phải rơi vào tình cảnh
này, không khỏi thương hại nên để cho Cao Thăng đi mua giúp nàng. Nàng
nhận được, cố ý đến cảm tạ ta…
Phụ thân nói xong, mặt dần dần đỏ lên:
- Ta biết nàng ấy là kiếm tiền
dựa vào việc thu mua bông, đồng ý tiến cử quản sự trong nhà cho nàng,
lại giúp nàng mua thêm dược liệu khác… Nàng hỏi ta đã thành thân chưa…
Ta nhất thời mau miệng, đùa cợt…
Giọng phụ thân như muỗi:
- Nàng vì chuyện của phụ thân
nên thường cùng ca ca đến kinh thành cầu xin những người bạn của phụ
thân nàng giúp đỡ… Tính tình sảng khoái… Nói cho ta biết kinh thành có
gì hay… lại cùng uống chút rượu…
Mẫu thân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới mở mắt hỏi phụ thân:
- Chẳng lẽ nàng không bao giờ hỏi chàng là ai?
- Không có! Ta… ta sao biết được lại có quan hệ như vậy…
Phụ thân thấp giọng đáp.
Mẫu thân vỗ mạnh lên bàn trang điểm, vòng tay phỉ thúy va vào nhau tạo thành tiếng kêu leng keng:
- Hừ! Ta không tin nàng không
biết chàng là ai! Trong phạm vi vài trăm dặm ở phủ Thực Định này, có ai
không biết Đậu gia? Nàng không biết chàng, chàng nói giới thiệu quản sự
trong nhà cho nàng ta, chẳng lẽ nàng ta không đoán ra được chàng là ai?
Từ nhỏ nàng thường qua lại nhà ta, ta lấy ai chẳng lẽ nàng ta không
biết? Nàng ta hoàn toàn không biết gì về chàng, chỉ dựa vào hai cây nhân sâm, một lời hứa hẹn mà đã dám lên giường với chàng? Nàng ta không sợ
sẽ gặp phải loại đăng đồ tử…
- Cốc Thu! Cốc Thu!
Phụ thân xấu hổ, khó xử cắt lời mẫu thân:
- Nàng ấy thực sự không biết! Là sau này mới nghĩ ra… Nếu không vì có thai, nàng ấy cũng sẽ chẳng theo ta về Thực Định…
- Chàng không tin lời ta?
Sắc mặt mẫu thân âm trầm như trời sắp đổ mưa.
- Ta tin! Ta tin!
Phụ thân vội đáp.
- Nhưng bất kể nói thế nào, nàng ấy là nữ nhi, gặp chuyện thế này… Tóm lại, chuyện này hoàn toàn là ta
sai, nàng giúp ta đi…
- Chàng…
Mẫu thân cắn một, dây kết ở đầu ngón tay bị kéo thẳng tắp.
- Cốc Thu, Cốc Thu, nàng đừng
giận. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp
ai nữa… Coi như nàng nể tình vợ chồng, giúp ta vượt qua cửa ai khó khăn
này đi! Cốc Thu, Cốc Thu…
Phụ thân lo lắng nói, ánh mắt hắn nhìn mẫu thân chưa đựng sự buồn bã.
- Được!
Mẫu thân cười nói, chỉ là nụ cười đó trông thực sự rất ảm đạm.
- Chàng bảo Vương Ánh Tuyết kí khế ước bán mình, ta sẽ cho nàng ta vào cửa.
- Cái này làm sao có thể được!
Phụ thân hoảng hốt kêu lớn:
- Nàng như vậy thì coi Vương gia ra gì? Nàng khinh người quá đáng! Không được, không được!
- Vậy chàng nói xem, nên làm gì bây giờ?
Mẫu thân thản nhiên nói, trong thần sắc chứa sự mỏi mệt.
Phụ thân có chút nhăn nhó:
- Chúng ta lấy sính lễ nhiều một chút, không cần của hồi môn của Vương gia… Ta thấy lúc Phùng Bảo Sơn
nạp thiếp đều là như vậy… Phùng Bảo Sơn nói, cái này giống như mua
thiếp, chẳng qua nể mặt nhau thì gọi đó là sính lễ… Nếu hối hận thì có
thể lấy sính lễ về…
- Thế chẳng phải là giống nhà thương nhân lấy bình thê về sao?
Phụ thân sửng sốt, hồi lâu sau mới lẩm bẩm:
- Cái này, cái này sao giống nhau? Hai nàng sống ở đây, mọi người đều biết ai là lớn, ai là bé…
- Đúng là chuyện gì chàng cũng đã nghĩ hết rồi!
Mẫu thân cười nói nhưng ánh mắt chẳng có ý cười.
- Chẳng phải phụ thân đang phạt chàng sao? Chàng về sớm đi! Chuyện này ta và đại tẩu thương lượng là được.
Phụ thân cao hứng nhảy dựng lên, nắm tay mẫu thân nói:
- Cốc Thu, nói như vậy, nàng đã đồng ý rồi!
Như đứa trẻ được kẹo.
- Ta đồng ý rồi!
Khóe miệng mẫu thân hơi cong lên, nắm lại tay phụ thân, cúi đầu khẽ hôn lên tay hắn rồi nói:
- Mau về đi thôi! Cẩn thận phụ thân lại mắng chàng!
Phụ thân nhìn mẫu thân cười, dịu dàng vuốt tóc mẫu thân:
- Cốc Thu, nàng thật tốt!
Mẫu thân cười khanh khách, cười đến rơi nước mắt.
Phụ thân hoan hỉ đi ra.
Mẫu thân chỉ ngồi đó cười, nhưng nụ cười dần bị ngưng kết lại, nước mắt càng lúc càng nhiều.
- Mẫu thân! Đậu Chiêu nhào vào lòng mẫu thân.
Mẫu thân khẽ vuốt tóc nàng, thấp giọng nói:
- Vương Ánh Tuyết có lòng… Có lẽ ngay từ đầu không phải nhưng ít nhất sau đó là đã có âm mưu… Thọ Cô,
phụ thân con không tin lời ta nói, con tin mẫu thân không?
- Con tin, con tin!
Đậu Chiêu gật đầu lia lịa, mắt ươn ướt.
- Nhưng con tin thì có ích gì?
Mẫu thân cười, nước mắt như sương sớm trong veo đọng bên gò má trắng như ngọc của nàng.
- Con bé con này, chẳng hiểu gì cả!
Nàng thân thiết véo véo cái mũi nhỏ của Đậu Chiêu.
Con biết, con biết!
Cái gì con cũng biết!
Đậu Chiêu không nhịn được lệ rơi đầy mặt.
Nàng không thực sự là đứa trẻ hai tuổi.
Nếu phụ thân nói ra chuyện Vương Ánh Tuyết có thai thì có thể thấy là đã hết cách, muốn được ăn cả ngã về không.
Con cái bên Tây Đậu rất ít, làm như vậy
có lẽ sẽ khiến Vương Ánh Tuyết gánh tiếng lẳng lơ, dan díu nhưng nếu mẫu thân kiên quyết không cho Vương Ánh Tuyết vào cửa thì sẽ khiến các bậc
trưởng bối Đậu gia không hài lòng về nàng, thậm chí có khi sẽ mang tiếng không hiền lương, đức độ. Huống chi, cái tiếng xấu dan díu đó cũng chỉ
là trong mắt mấy vị trưởng bối Đậu gia mà thôi, vì mặt mũi của dòng họ,
người họ Đậu tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, không những thế mà nếu
nghe được chút lời đồn thổi gì cũng còn có thể sẽ cố gắng biện hộ cho
Vương Ánh Tuyết. Tiếng xấu này với Vương Ánh Tuyết có tác dụng gì đâu?
Vương Ánh Tuyết dùng thủ đoạn với phụ
thân, chuyện rõ ràng như vậy, dựa vào sự thông minh của phụ thân mà vẫn
ngoảnh mặt làm ngơ, có thể thấy được tim sớm đã thiên lệch. Vương Ánh
Tuyết giỏi dùng thủ đoạn như vậy, chờ nàng vào cửa rồi còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nếu mỗi lần có chuyện, mẫu thân đều phải giải
thích, kể lể như vậy thì sống còn gì thú vị.
Phụ thân vì để Vương Ánh Tuyết vào cửa,
đầu tiên uy hiếp đòi hưu thê với mẫu thân, sau đó lại gần như quỳ xuống
trước mặt mẫu thân để khẩn cầu…
Sau này, còn có bao nhiêu sự nhục nhã đang chờ nàng phía trước!
Thiếu niên dưới gốc ngọc lan là giấc mộng trong lòng mẫu thân.
Giấc mơ tan vỡ, tỉnh giấc hay còn trầm luân?
Lòng Đậu Chiêu chấn động.
Cho nên mẫu thân mới chọn cái chết!
Nảng ngẩng đầu hoảng hốt nhìn mẫu thân.
Mẫu thân mỉm cười, rơi lệ.
Ánh mắt xuyên qua tầng tầng hư ảo, dừng lại ở nơi nào đó.
- Thọ Cô, mẫu thân mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Con đi tìm Du ma ma chơi đi!
Nàng nói năng lộn xộn.
- Mẫu thân! Mẫu thân! Đậu Chiêu ôm lấy chân mẫu thân, khóc òa lên.
Nàng sẽ không bao giờ rời khỏi mẫu thân nửa bước.
- Con ngoan!
Mẫu thân hôn lên má nàng, nước mắt lạnh băng rơi vào cổ nàng, lạnh đến run người,
- Khó trách đại tẩu khen con
thông minh… đúng là mẹ con đồng lòng… chỉ có con biết lòng mẫu thân buồn khổ… Nhưng mẫu thân chẳng còn sức lực nữa… con muốn trách thì trách mẫu thân vô dụng, yếu đuối… Mẫu thân đi rồi thì vẫn còn cữu cữu…
Nàn run giọng nói:
- Chưa biết chừng như thế lại
tốt… Bọn họ nợ mẫu thân, đều phải trả lại cho con… Tránh để chúng ta tra tấn lẫn nhau, vứt hết ân tình cũ đi… để chúng ta nhìn nhau chán ghét…
- Không được, không được…
Đậu Chiêu la hét:
- Chỉ cần còn sống thì còn có hi vọng, chỉ cần còn sống…
Mẫu thân ôm chặt nàng như một khảm nàng vào lòng, hồi lâu sau mới dần buông nàng ra, lớn tiếng gọi:
- Du ma ma…
Đậu Chiêu gào khóc, lớn tiếng thét chói tai:
- Mẫu thân đừng chết, mẫu thân đừng chết…
Du ma ma kinh ngạc cũng khóc, quỳ gối trước mặt mẫu thân:
- Không bằng người lấy kéo đâm ta luôn đi cho xong…
- Ma ma…
Mẫu thân nắm lấy bả vai Du ma ma:
- Ta thực sự không chống đỡ nổi nửa… Trước mặt Điền tỷ tỷ ta còn giả vờ là phu thê ân ái… lòng ta như chảy máu.
- Trẻ con không có mẫu thân chỉ là cỏ dại…
Du ma ma ôm Đậu Chiêu:
- Nếu người đi rồi, tứ tiểu thư
phải làm sao bây giờ? Người khác có thân thiết cũng đâu thể bằng. Lão
thái thái qua đời sớm, chẳng lẽ người muốn tứ tiểu thư cũng giống người
sao?
- Mẫu thân đừng đi, con sẽ nghe lời!
Đậu Chiêu khóc như sắp tắt thở:
- Người đừng đi!
- Thọ Cô, Thọ Cô!
Mẫu thân đau lòng vô cùng.
Ba người khóc lóc thê thảm.
Đèn đuốc trong Đậu phủ đều dần bừng sáng.
Tổ phụ, phụ thân đều bị kinh động.