Đậu Chiêu ra khỏi thư phòng của Đậu Chính Xương, đối diện là Kỷ Vịnh đang đi tới.
Hắn cười hỏi Đậu Chiêu:
- Sao thế? Phải đi? Cũng không ngồi thêm một lúc.
Nói xong hơi nhướng mắt liếc nhìn về phía thư phòng.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.
Người này sao thích tò mò chuyện riêng của người khác như vậy, sách vở hắn học đi đâu cả rồi?
Còn là cử nhân cơ đấy!
Đậu Chiêu giận dữ trong lòng nhưng bề ngoài thản nhiên gật gật đầu, đi vào phòng Kỷ thị.
Kỷ Vịnh quay đầu liền thấy mặt Ô Thiện tái nhợt ngồi đó, ngốc nghếch như con tò he.
Hắn gọi Ô Thiện một tiếng, Ô Thiện lại đóng sập cửa sổ thư phòng lại.
Kỷ Vịnh nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ, lại đi theo Đậu Chiêu vào phòng Kỷ thị.
Đậu Chiêu đang cáo từ Kỷ thị.
Kỷ thị kéo tay nàng, cười vô cùng từ ái:
- Về sau rảnh rỗi lại đến chỗ lục bá mẫu chơi nhé.
Như thể sau này sẽ không được gặp nàng nữa vậy.
Lòng Đậu Chiêu dâng lên cảm giác áy náy.
Lục bá mẫu đối xử với nàng như mẫu thân, nàng lại cô phụ ý tốt của lục bá mẫu.
- Chỉ sợ đến lúc đó bá mẫu lại muốn đuổi con đi thôi.
Nàng đùa lục bá mẫu.
Kỷ Vịnh lại cười dài hỏi nàng:
- Không phải nói là nhờ Ô Thiện vẽ quạt giúp sao? Quạt đâu?
Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới:
- Không phải là Ô Thiện không vẽ đấy chứ? Nếu không ta vẽ giúp muội một bức? Ta vẽ cũng được lắm đó, sư
phụ ta là danh sĩ Giang Nam đó!
Đậu Chiêu cảm thấy thật đau đầu, nể mặt
lục bá mẫu cũng không tiện nói cứng, đành cười nói: “Ô tứ ca nói vẽ xong sẽ bảo thư đồng mang đến tây phủ.”
“Thế sao?” Kỷ Vịnh còn định nói thêm gì
đó thì Kỷ thị đã cảnh cáo hắn, “Kiến Minh, không phải con nói muốn đi
Thái Sơn ngắm mặt trời mọc sao? Đồ đã thu dọn xong chưa? Còn quên cái gì không?”
Kỷ Vịnh bĩu môi không nói gì nữa.
Đậu Chiêu thấy nét mặt Kỷ thị có chút bất đắc dĩ.
Nàng vội đứng dậy: “Lục bá mẫu, con về trước. Hoa nhài người muốn, lúc hoàng hôn con sẽ bảo người mang qua cho bá mẫu.”
“Phiền cho Thọ Cô rồi.” Kỷ thị cười, bảo
đại nha hoàn Thái Thục tiễn Đậu Chiêu ra ngoài, sau đó không nhịn được
nói với Kỷ Vịnh: “Tổ phụ đã dặn dò con thế nào? Bảo con “nói ít xem
nhiều”. Con đừng để tổ phụ đau lòng mới được.”
Kỷ Vịnh nghe vậy thì nao nao đáp, “Con
biết rồi” nhưng vẫn không nhịn được mà nói: “Người không thấy là, Ô
Thiện kia không có chút phong độ khí chất nào, căn bản là không xứng với Thọ Cô sao? Ai làm mai vậy chứ? Đúng là đánh đàn bậy bạ!”
Kỷ thị giận đến độ nửa ngày không nói
được một lời: “Con nói bậy bạ gì đó? Người ta có xứng đôi hay không có
liên quan gì đến con?”
Kỷ Vịnh không hé răng.
Vẻ mặt Kỷ thị cũng dịu lại, ôn nhu nói: “Có đôi khi mọi chuyện không thể nhìn bề ngoài, con đừng vội vã đưa ra kết luận.”
Kỷ Vịnh “A” một tiếng, cung kính hành lễ với Kỷ thị rồi lui xuống.
Kỷ thị nhìn bóng dáng cao ngất như thanh tùng của cháu mà thở dài sườn sượt.
Bên này, Đậu Chiêu dặn dò Tố Lan: “Mấy
hôm nay em chịu khó sang bên Đông phủ nhiều một chút, nghe được tin gì
thì lập tức báo lại cho ta biết.”
Tố Lan còn nhỏ nhưng rất thông minh, lanh lợi. Lúc trước nàng không tiện sắp xếp người của mình vào Đông Phủ, có
Tố Lan, tin tức cũng được linh thông hơn.
Tố Tâm do dự nói: “Tiểu thư, người thế
này, có nên thương lượng với Thôi di thái thái không? Hoặc là thương
lượng với thất lão gia ở kinh thành cũng được…”
Nàng cũng thấy Ô gia là mối lương duyên.
Đậu Chiêu đành phải tìm cớ: “Ô gia và ngũ bá phụ ta có quan hệ chặt chẽ, mà ngũ bá phụ ta lại muốn gia nhập nội
các, tranh giành với Vương Hành Nghi. Ta chỉ muốn sống an an nhàn nhàn,
không muốn dây dưa đấu đá.”
Tố Lan nghiêng đầu: “Nhưng nếu ngũ lão
gia có thể thắng thì sao? Bên ngoài đều nói, theo Long công có thể làm
tể tướng. Bây giờ chúng ta giúp ngũ lão gia, về sau chắc chắn ngũ lão
gia sẽ đối xử tốt với tiểu thư…”
Không đợi nàng nói hết lời đã bị tỷ tỷ Tố Tâm gõ đầu một cái: “Nếu ngũ lão gia thua thì sao? Chúng ta không cần
người khác người ta cũng chẳng cần chúng ta. Như tiểu thư nói, chúng ta
không giúp ai cả, sống vững ở đất Thực Định này mà thôi. Sau này còn nói mấy lời kiểu lợi dụng toan tính thế này, cẩn thận tỷ phạt muội đứng ôm
cột đó!”
Tố Lan le lưỡi ôm tay Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu nhớ tới Nhân thư nhi, lúc bị trách cứ cũng ôm tay nàng làm nũng như vậy, không khỏi cười rộ lên, ôm vai Tố Lan.
Tố Tâm sẵng giọng: “Tiểu thư, đều tại người đó, chiều nó thành hư rồi!” Nhưng ý cười vẫn đong đầy trong mắt.
Đậu Chiêu bật cười nhưng đột nhiên phát
hiện mình đã không còn nhớ rõ ngũ quan của con gái nữa, sâu trong trí
nhớ chỉ còn lại một cô bé hoặc ngây thơ hoặc kính cẩn mà thôi.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên rơi nước mắt.
Tố Lan và Tố Tâm nhìn nhau, Tố Lan rụt người lại.
Đậu Chiêu lau nước mắt: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ là nhớ lại một chuyện cũ mà thôi!”
Tố Lan liền lấy một chiếc túi thơm nho
nhỏ trong bọc ra, lấy một miếng quế hoa cao, thật cẩn thận nói: “Tiểu
thư, đây là tỷ tỷ mua cho em, lúc em nhớ đến phụ thân, ăn một miếng thì
lại thấy khá lên nhiều. Tiểu thư cũng ăn một miếng đi, sẽ không nhớ đến
chuyện cũ nữa.”
Mắt Đậu Chiêu long lanh nước, ăn một miếng quế hoa cao, cười nói: “Ngon lắm!”
Tố Lan mỉm cười, nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, xua tan đi sự âu lo trong lòng nàng.
Tố Tâm thì nghiêng mặt đi, lau ánh lệ nơi đuôi mắt.
Đậu Chiêu lấy lại tinh thần, nói: “Chúng
ta đi tìm Trần tiên sinh đi, ta bảo ông ấy mời Trần Hiểu Phong và Đoạn
Công Nghĩa đến làm hộ vê cho ta, cũng chẳng biết ông ấy làm được đến đây rồi? Giờ bên cạnh không có nhiều người, lúc xuất môn luôn cảm thấy lo
lắng. Còn nữa, một vạn lạng bạc đó cũng phải sớm lấy đến tay một chút,
tránh để lúc đó mời được người đến rồi còn không có bạc cho bọn họ.”
Tố Lan líu lưỡi: “Lại còn cho bạc nữa? Không phải tiểu thư đã cho bọn họ số tiền thù lao lớn rồi sao?”
“Chuyện đó khác, chuyện này khác, đâu có giống nhau?” Ba người nói nói cười cười quay về Tây phủ.
Tổ mẫu đang sửa sang lại rương hòm, lật
lật cái này cũng lắc đầu, xoay xoay cái kia cũng lắc đầu. Đậu Chiêu cười hỏi bà: “Người muốn làm quần áo mùa thu hay mùa đông vậy?”
Hồng Cô ở bên hé môi cười.
Đậu Chiêu đột nhiên hiểu ra.
Đây là tổ mẫu tự tay chuẩn bị quà cưới cho nàng.
Trán nàng toát mồ hôi, kéo tổ mẫu qua phòng bên.
Tổ mẫu cười, dặn dò nàng: “Con viết giúp
ta một phong thư gửi cho phụ thân con, bảo nó mời mấy tú nương từ Giang
Nam về đây, chúng ta làm mấy bộ xiêm y thật đẹp.”
Không cần khoa trương thế chứ?
Nhìn vẻ cao hứng phấn chấn của tổ mẫu, Đậu Chiêu vẫn đáp lời.
Coi như là dỗ cho lão nhân gia vui đi!
Tổ mẫu lại nói với nàng giày nhà ai làm
đẹp, nhà ai búi tóc đẹp, cũng chẳng biết là lão nhân gia hỏi thăm từ
đâu, lại càng khiến lòng Đậu Chiêu thêm lo lắng. Nói được chừng hai nén
nhang, Cam Lộ tiến vào bẩm: “Trần tiên sinh mời tiểu thư vào thư phòng!”
“Vậy con mau đi đi!” Tổ mẫu vội hỏi, “Chỉ sợ cửa hàng xảy ra chuyện gì?”
Hẳn là vì chuyện mời hộ vệ.
Đậu Chiêu cũng không nói gì, đến thư phòng.
Quả nhiên Trần Khúc Thủy đến tìm nàng là
vì chuyện này: “Bọn Trần Hiểu Phong không nói hai lời đã đồng ý. Nhưng
đều nói phải làm hết tháng này, đợi chủ nhân tìm được người thay thế mới được. Chỉ có Đoạn Công Nghĩa là nói hai ngày tới là có thể đến. Tôi
liền hỏi thăm một trước, lúc trước Đoạn Công Nghĩa làm hộ vệ cho Lang
gia. Là Lang gia lão thái gia mời qua. Sau Lang gia lão thái gia qua
đời, giờ người nhà họ Lang cảm thấy tiền lương của Đoạn Công Nghĩa quá
cao, mấy lần định giảm nhưng lại e ngại vì hắn từng hầu hạ lão thái gia
nên không tiện mở miệng. Đoạn Công Nghĩa đã muốn đi từ lâu rồi, chỉ là
hắn có mẹ già bệnh liệt giường. Vừa phải hầu hạ cũng phải tốn tiền
thuốc, hắn không tìm được chỗ nào khá hơn Lang gia nên cũng không dám mở miệng. Tôi đi tìm hắn, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, chủ động lấy ít hơn
so với Lang gia 5 lạng bạc. Tôi thấy hắn là người có năng lực, cho hắn
thêm 5 lạng bạc so với Lang gia nhưng bất luận thế nào hắn cũng không
chịu….”
Đậu Chiêu trầm ngâm nói: “Trong nhà hắn còn có những ai?”
“Nương tử hắn đã qua đời từ mấy năm
trước.” Trần Khúc Thủy đáp, “Không để lại lấy một mụn con, mấy năm nay
mẹ già bị bệnh tiêu hao tiền tài, vẫn không lấy ai.”
“Vậy mua một nha hoàn hầu hạ mẹ hắn đi.” Đậu Chiêu nói, “Tiêu phí hàng tháng của nha hoàn này chúng ta chi.”
Trần Khúc Thủy cười đáp lời, Đậu Chiêu
lại hỏi đến sự tiến triển của vụ án: “Bàng Tích Lâu và Đậu gia lên công
đường, Lỗ đại nhân nhận đơn kiện không?”
“Nhận.” Trần Khúc Thủy cười nói, “Không
chỉ nhận đơn kiện mà còn giữ Bàng Tích Lâu ở lại uống rượu, khuyên Bàng
Tích Lâu chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Bàng Tích Lâu
kia cũng nực cười, lại nói không phải mình muốn lên công đường mà là nhị ca hắn muốn lên công đường giúp. Bảo Lỗ đại nhân không cần tức giận…”
Bàng gia còn thú vị hơn so với tưởng tượng của nàng nhiều lắm.
Đậu Chiêu bật cười, nói với Trần Khúc Thủy: “Chuyện này lại phiền ngài giúp thêm rồi.”
Trần Khúc Thủy cười đáp lời, mấy ngày kế
tiếp, ông an bài chỗ ở cho hộ vệ mới, hỏi thăm bệnh tình của Bàng Côn
Bạch, thám thính tin tức từ kinh thành, bận rộn vô cùng.
Kỷ Vịnh đã chọn được ngày đi Thái Sơn,
lần lượt chào từ biệt người Đậu gia, đương nhiên không thể thiếu Ô phu
nhân cũng đang làm khách ở Đậu gia như hắn.
Ô phu nhân tươi cười giữ Kỷ Vịnh ở lại uống trà.
Kỷ Vịnh cũng không khách khí, ngồi ở bên cạnh Ô phu nhân, hỏi: “Mấy hôm nay sao không thấy Ô hiền đệ?”
Hắn ở phòng khách phía đông Đông phủ, Ô Thiện cùng mẫu thân và muội muội ở phòng khách phía tây.
Ô phu nhân cười nói: “Hai ngày nữa chúng
ta phải khởi hành lên kinh đô, chắc vì sợ phụ thân hỏi han chuyện bài vở nên mấy hôm nay nó vẫn nhốt mình trong phòng, đốt đèn học đến nửa đêm,
không cho ai quấy rầy. Hôm nay nếu không phải là Chỉ ca nhi thì chỉ sợ
còn không gõ ra được cửa phòng nó. Nó và Chỉ ca nhi đi ra ngoài, nói là
có đồng học tiễn đưa hắn.”
Kỷ Vịnh nghe xong cười nói: “Cũng không
trách nhân duyên của Ô hiền đệ tốt như vậy, hắn đúng là tính tình hào
sảng, ngày đó nếu không có hắn, chúng con còn không tìm được điền trang
đó đâu!”
Ô phu nhân sửng sốt hỏi: “Điền trang gì?”
Nụ cười của Kỷ Vịnh hơi khựng lại nhưng
rất nhanh đã lại cười nói bình thường: “À, hôm đó chúng con ra ngoài đi
chơi, lạc đường, là Ô hiền đệ chỉ đường giúp.” Sau đó lại bưng chung trà lên, như muốn che giấu điều gì đó mà uống liền mấy ngụm trà.
Ô phu nhân sinh nghi.
Tiễn Kỷ Vịnh rồi, bà tìm gia đinh của Ô Thiện đến hỏi.
Gia đinh kia tuy đã được Ô Thiện dặn dò nhưng hắn không dám gạt Ô phu nhân, rất nhanh đã kể sạch chuyện Đậu Chiêu bị bắt cóc ra.
Ô phu nhân nghe vậy thì biến sắc, lập tức hỏi lại gia đinh kia: “Lúc các ngươi đến, Bàng Côn Bạch kia đã bị đánh
cho chết ngất? Mà tứ tiểu thư lại chẳng làm sao? Bên người còn có một
đám hộ vệ lạ mặt?”
Gia đinh thề: “Phu nhân, con không dám lừa người. Nếu có nửa câu nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết không tử tế.”
Ô phu nhân vươn tay ý bảo hắn không cần
nói gì thêm, thấp giọng dặn gia đinh kia: “Về sau không được nhắc lại
chuyện này, nếu không sẽ dùng loạn côn đánh chết.”
Gia đinh kia rùng mình, vội vã gật đầu chạy ra khỏi phòng.