Tống Viêm đến trường học của Đậu thị,
Tống Vi Dân phụ trách việc dạy Đậu Chiêu và Đậu Minh. Cứ đầu tháng và
ngày 15 thì nghỉ, đầu tiên là giảng “Chư tử” cho Đậu Chiêu xong lại
giảng “Luận ngữ” cho Đậu Minh.
Đậu Minh cũng rất ngoan ngoãn theo Tống
Vi Dân đi học. Chỉ là căn cơ của nàng rất kém, ngoài mỗi sáng đi học thì tối về còn phải luyện viết 500 chữ, mới mấy ngày đã kêu khổ ầm ĩ.
Chu ma ma càng không ngừng cổ vũ nàng:
“Chịu khổ chịu khó mới là người trên người. Người xem tứ tiểu thư đó,
các ma ma còn đang gảy bàn tính mà tứ tiểu thư đã tính ra được bao nhiêu tiền rồi…”
Đậu Minh nổi cáu với Chu ma ma: “Viết chữ và tính sổ thì có liên quan gì?”
Chu ma ma vội trấn an nàng: “Không liên
quan, không liên quan gì. Chỉ là cảm thấy tứ tiểu thư chuyện gì cũng
biết, ngũ tiểu thư thông minh như vậy, cũng phải giống như tứ tiểu thư,
cái gì cũng biết mới được.”
Đậu Minh không lên tiếng nhưng cũng không kêu than viết chữ khổ nữa.
Bởi vì chuyện Bàng Côn Bạch, Trần Khúc
Thủy phải ra ngoài, ông ở lại Đậu phủ, giúp Đậu Chiêu quản lí việc làm
ăn và tuyển hộ vệ mới. Cao Hưng quản chuyện trong Tây Đậu và các ma ma,
Đỗ Ninh lưu lạc đến độ phải làm trợ thủ cho Chu ma ma. Cao Hưng tự nhận
mình là người của Đậu Chiêu, rất nhanh đã thân thiết với Trần Khúc Thủy. Đỗ Ninh vì chuyện Đỗ An làm bị đưa lên quan, tuy không bị gậy gộc đánh
chết nhưng sớm đã là chim sợ cành cong, sao còn dám quản chuyện gì. Chu
ma ma lại mới đến, một cây làm chẳng nên non, Tây Đậu tuy chia ra làm ba nhưng mọi người đều chỉ làm việc theo ý Đậu Chiêu. Mỗi năm Đậu Chiêu
lại có một vạn lạng bạc, trong tay có tiền có người, làm việc còn tiện
hơn trước nhiều. Ánh mắt nàng cũng chuyển từ chuyện Đông Đậu, Tây Đậu
qua chính sự ở kinh thành.
“Năm nay Tằng các lão chắc cũng sắp 70 rồi chứ?” Nàng hỏi Trần Khúc Thủy, “Không biết ông ta có thể kiên trì thêm được mấy năm?”
Kiếp trước nàng không quá để tâm đến chuyện này, không biết rốt cuộc là Tằng Di Phân qua đời vào năm nào.
Trần Khúc Thủy đáp: “Tứ tiểu thư đoán rất chuẩn! Hôm qua tôi vừa nhận được tin tức nói kinh đô có tin rằng Tằng
Di Phân không khỏe, có lẽ sẽ về nghỉ ngơi.”
“Phải xem ngũ bá phụ có thể nắm chắc cơ hội lần này hay không.”
Kiếp trước, trước khi Tằng Di Phân qua
đời thì Vương Hành Nghi đã về kinh, hình như là Binh Bộ thị lang. Kiếp
này, vì Vương Ánh Tuyết nên ông ta bị giữ lại ở vị trí tuần phủ Tây An.
Đậu Chiêu trầm ngâm nói: “Giờ Binh bộ thị lang là ai?”
Trần Khúc Thủy đáp: “Cố Yến Kinh.”
Đậu Chiêu suy nghĩ rồi nói: “Có thể
chuyển lời cho Vương gia không. Nói là, vốn dĩ Tằng các lão muốn để
Vương Hành Nghi làm Binh bộ thị lang nhưng chuyện của Vương thị khiến
cho Diệp Thế Bồi nắm được nhược điểm. Cho nên Tằng các lão đành thỏa
hiệp, ủng hộ Cố Yến Kinh làm thị lang…”
Trong trí nhớ của nàng, Diệp Thế Bồi và
Tằng Di Phân là đối thủ truyền kiếp. Năm đó Tằng Di Phân trí sĩ (nghỉ
hưu) chính là hắn viết chiếu quyết định. Nếu không phải vì Tằng Di Phân
qua đời không lâu thì ông ta cũng qua đời, lại chẳng có đệ tử nào giỏi
giang thì Vương Hành Nghi và Đậu Thế Xu có thể nhập các hay không cũng
là chuyện rất khó nói.
Cấm thành Mã là sự đấu tranh giữa quan
văn và quan võ. Cho nên Diệp Thế Bồi sẽ không ngáng chân Tằng Di Phân.
Nhưng bây giờ, nhắc đến việc tranh đấu của các quan lại tam phẩm là đệ
tử của hai vị các lão này thì chuyện của Vương Hành Nghi lại có thể đem
ra mà nói rồi.
Trần Khúc Thủy tự nhủ: “Lời này không thể nói lung tung được, hơi sơ sẩy một chút có lẽ sẽ thành kết quả ngược
lại với điều chúng ta mong muốn…”
“Vậy thử hỏi thăm chuyện này xem sao.”
Đậu Chiêu nói, “Hẳn là có thể tìm được cách nói khác tương quan với nó.” Nói xong, nàng cười rộ lên, “Cho dù là không có, chúng ta cũng có thể
làm cho có mà!”
“Điều này cũng đúng.” Trần Khúc Thủy cười nói, “Nếu người họ Vương cho rằng là Vương Ánh Tuyết cản trở tiền đồ
của Vương Hành Nghi, tôi nghĩ cho dù là Vương Hứa thị cũng sẽ có mấy
phần oán hận nữ nhi mà thôi. Huống chi sau khi Vương Ánh Tuyết gả vào
Đậu gia vẫn không thể đứng vững được ở Đậu gia, còn đem lại một đống rắc rối.”
“Rút củi đáy nồi, ta cảm thấy làm như vậy có vẻ sạch sẽ, gọn gàng hơn.” Đậu Chiêu cười gật đầu, lại hỏi chuyện trong cửa hàng.
Trần Khúc Thủy đáp: “Chỉ có cửa hàng ở
kinh thành là thu chi cân đối, mấy cửa hàng khác đều có chút lời lãi,
tổng cộng là hơn 200 lạng bạc.”
“Thế cũng tạm được rồi.” Đậu Chiêu cười
nói, “Được đến tháng chín, chuyện của Bá Ngạn cũng xong, ông hãy chuẩn
bị sẵn chút bạc để Thôi Thập Tam cho vay nặng lãi.”
“Sớm đã chuẩn bị tốt rồi.” Trần Khúc Thủy nói lại kế hoạch của mình với Đậu Chiêu xong xuôi thì Tố Tâm đứng bên
ngoài rèm bẩm: “Tứ tiểu thư, Kỷ thiếu gia đến!”
Kỷ Vịnh?
Hắn tới làm gì?
Đậu Chiêu dặn dò Trần Khúc Thủy xong xuôi thì ra đại sảnh gặp Kỷ Vịnh.
Kỷ Vịnh hỏi nàng: “Ta đi Bảo Định phủ, muội có gì cần ta mua giúp không?”
Bảo Định ở đâu nàng còn không biết, mua bán gì chứ?
Nhưng Đậu Chiêu vẫn cười cảm tạ hắn: “Không cần gì hết. Chúc Kỷ gia biểu ca thuận buồm xuôi gió!”
Kỷ Vịnh nghe xong thì cười nói: “Vậy ta sẽ mua giúp muội mấy thứ nhé!”
Nụ cười của hắn ôn hòa, lễ độ, cũng chẳng hiểu vì sao, Đậu Chiêu luôn cảm thấy hắn như có ý đồ gì đó, khiến người ta không chắc chắn.
“Không cần, không cần.” Đậu Chiêu vội từ chối.
Kỷ Vịnh cười mà không đáp, đứng dậy cáo từ.
Đậu Chiêu tiễn hắn đến cửa đại sảnh, lại cảm nhận thấy có ánh mắt đang gắt gao nhìn mình.
Nàng quay đầu lại, thấy Đậu Minh đang đứng dưới gốc liễu.
Đậu Minh mặt chẳng chút thay đổi, xoay người rời đi, cùng đám nha hoàn, ma ma vây quanh nàng biến mất ở khúc rẽ sau gốc liễu.
Đậu Chiêu không khỏi thở dài một tiếng,
đến nhà ấm trồng hoa ngồi suy nghĩ hoa hoa cỏ cỏ suốt nửa ngày, thấy mấy gốc quỳnh của mình đều sắp nở hoa, hẹn lục bá mẫu đến đây ngắm hoa.
Lục bá mẫu đề nghị: “Hay là mở tiệc thưởng hoa đi?”
Tổ mẫu phụ họa: “Đúng, đúng, đúng, phù
dung sớm nở tối tàn thật hiếm có! Mời mấy vị phu nhân, thái thái đến, dù sao trong nhà rộng rãi. Không thể lúc nào cũng để bên Đông phủ chiêu
đãi chúng ta, chúng ta cũng phải đáp lễ mới phải!”
Từ sau chuyện hôn sự của Đậu Chiêu và Ô
Thiện không nói thất bại, chuyện hôn nhân của Đậu Chiêu đã trở thành tâm bệnh của bà, sợ Đậu Chiêu vì thế mà bị chậm trễ, thấy có cơ hội để Đậu
Chiêu được trổ tài thì bà cực lực muốn làm.
Đậu Chiêu thấy tổ mẫu hưng phấn như vậy,
nghĩ bình thường bà cũng không có chỗ nào để đi lại thì cười nói: “Được, vậy mở dạ yến đi!”
Lục bá mẫu cũng hứng thú, ba người ngồi
đó thì thầm nửa ngày, rốt cuộc cũng quyết định xong xuôi việc mở tiệc
thưởng hoa. Quyết định mở tiệc chiêu đãi mọi người, phái nha hoàn đưa
thiếp mời, dọn dẹp nhà cửa, an bài thực đơn, nha hoàn. Đã lâu lắm rồi
Tây Đậu không được náo nhiệt như vậy, từ ma ma tổng quản cho đến các nha hoàn, mọi người đều không biết phải làm gì. Đậu Chiêu giản lược công
việc, hạ bút thành văn, từng chuyện từng việc đều thu xếp đâu vào đấy,
không tốn công sức gì khiến Kỷ thị định đến giúp phải trợn mắt há hốc
miệng, vội hỏi nàng, “Là ai giúp con vậy.”
“Chưa ăn thịt heo nhưng cũng phải thấy
heo chạy rồi chứ.” Đậu Chiêu lơ đễnh nói, “Hàng năm tết đến đều tổ chức
như vậy, nhìn nhiều rồi cũng biết.”
Có một số người chính là trời sinh thông tuệ.
Kỷ thị cười tủm tỉm, gật đầu nói: “Con có thể cố gắng dốc lòng với mọi chuyện như vậy là tốt rồi, cũng đỡ cho ta
phải lo lắng vì con.” Nói xong, lại cảm thấy lời này không tốt lành gì,
trêu đùa: “Ta phải nói cho tam bá mẫu, nói con nói tam bá mẫu là heo
chạy mới được!” Định nói cho qua chuyện này.
Đậu Chiêu biết tâm tư của nàng, cười cười đùa giỡn: “Nếu tam bá mẫu hỏi, con sẽ chối biến đi!”
Kỷ thị cười ha hả.
Đến ngày tổ chức tiệc thưởng hoa, vẫn
không nhịn được mà chạy đến trước, thấy tất cả đều được an bài gọn gàng
thì mới thở dài một hơi.
Đêm đó, hoa thanh rượu thuần, đồ ăn tinh
mĩ, mời người đến hát “Kinh sai ký” trong “Sai viên”. Đến ngay cả Đậu
Minh không muốn tham gia cũng nghe mà nước mắt lưng tròng, thỉnh thoảng
lại châu đầu ghé tai thì thầm với Nghi thư nhi, Thục thư nhi một hồi.
Mà Trần Khúc Thủy từ xa nghe tiếng đàn
sáo truyền đến, nghĩ đến tin tức từ kinh thành báo về, mãi đến lúc trời
tờ mờ sáng mới mơ màng thiếp đi.
Đến khi ông tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Ông vội vã ngồi dậy, hỏi gia đinh theo hầu: “Tứ tiểu thư đến đại sảnh chưa?”
Đậu Chiêu học bài xong sẽ đến đại sảnh nửa canh giờ để xử lý việc nhà.
Gia đinh vừa bưng nước vào vừa cười nói: “Tứ tiểu thư vừa đến đại sảnh.”
Trần Khúc Thủy khẽ thở phào.
Nhưng lập tức lại sửng sốt.
Năm đó ông từng làm phụ tá cho tuần phủ
Phúc Kiến là Trương Giai, cho dù là với Trương Giai cũng không hề lo
lắng, khẩn trương như vậy… Chẳng lẽ là vì tin tức hôm qua nhận được sao?
Ông ngồi trong phòng một lát, đoán Đậu Chiêu sắp về phòng thì mới vội vàng đến đại sảnh.
Bên ngoài đại sảnh trồng một hàng liễu
rủ, giữa mùa hè, cành liễu sum xuê, ngàn vạn lá biếc, theo gió bay bay
khiến người ta nhìn cũng cảm thấy thoải mái. Xuyên qua khung cửa sổ,
Trần Khúc Thủy thấy Đậu Chiêu mặc áo lụa màu ánh trăng thêu những nhánh
cây đang nói chuyện với Cao Hưng.
Nàng ngồi thẳng đó, ánh mắt bình thản,
trán nhẵn mịn và đôi mày dài khiến người ta có cảm giác cơ trí. Chỉ đứng từ xa nhìn đã biết nàng là người vô cùng trí tuệ, ý chí kiên cường.
Chỉ là những nam tử lớn tuổi hơn nàng chưa chắc đã bằng được nàng?
Trần Khúc Thủy nghĩ nghĩ rồi đi vào đại sảnh.
Cao Hưng đang vui vẻ kể chuyện yến hội thưởng hoa đêm qua làm tốt thế nào, những người bên Đông phủ khen ngợi ra sao.
Đậu Chiêu mỉm cười đáp lời, khích lệ Cao Hưng mấy câu “Làm rất tốt”, Cao Hưng vui vẻ rời đi.
Trần Khúc Thủy nghiêm mặt, trầm giọng
nói: “Tứ tiểu thư, có lẽ mọi chuyện thực sự như tiểu thư nói. Tằng Di
Phân vốn định để Vương Hành Nghi làm Binh bộ thị lang, nhưng vì Vương
Hành Nghi không thể tu thân tề gia nên Tằng Di Phân đành phải đồng ý với Diệp Thế Bồi để cho Cố Yến Kinh đi làm Binh bộ thị lang.”
“À!” Đậu Chiêu hưng phấn, “Ta bảo ông nói với Vương gia, đã chuyển lời chưa?”
Tuy chuyện đã xảy ra sai sót nhưng đại khái cũng không đến nỗi nào.
Đậu Chiêu càng có niềm tin vào tương lai.
“Đã chuyển lời qua.” Trần Khúc Thủy nói,
“Vương Hứa thị gọi Vương thị đến răn dạy một hồi, nghe nói Vương thị
khóc lóc rời khỏi Vương gia, không chỉ như thế, chuyện cũ của Bàng thị
vốn đã được lãng quên giờ cũng bị nhắc lại, Vương Hứa thị đã cấm túc
Bàng thị rồi.”
Đậu Chiêu nhoẻn miệng cười.
Trần Khúc Thủy không nhịn được nói: “Tứ
tiểu thư, chẳng lẽ người nghe được phong thanh gì? Bằng không sao lại
biết chuyện Cố Yến Kinh…”
“Không, ta không biết.” Đậu Chiêu cười
nói. “Chẳng qua ta cảm thấy Vương Hành Nghi chiến công hiển hách nhưng
vẫn cứ dậm chân tại chỗ ở vị trí Tuần phủ Thiểm Tây không thể tiến lên,
ngược lại Cố Yến Kinh bất kể là danh tiếng hay kinh nghiệm đều thua kém
ông ta lại được thăng chức thì có chút kì quái mà thôi.”