Cửu Trọng Tử

Chương 127: Chương 127: Gieo trồng gấp




Một trận mưa to làm cho cả vùng Thực Định khắp nơi đều thiệt hại với các mức độ khác nhau, trong đó nặng nề nhất phải kể đến huyện Thực Định và huyện Linh Bích, gần như mất trắng. Tri phủ Lỗ đại nhân đặc biệt tới thăm hỏi Đậu Thế Hoành và bàn tính chuyện cứu tế cho vùng này. Đậu gia tất nhiên thấy việc nghĩa thì không từ chối. Hóa ra đám người Đậu Khải Quang, Đậu Khải Tuấn vốn đã quyết định đến kinh thành tham gia lễ đính hôn của Đậu Chính Quân cuối cùng đều ở lại, đợi Lỗ đại nhân phân công xong liền giúp đỡ xử lý thiệt hại. Không có người thân đưa đi, Thục thư nhi đương nhiên cũng không lên kinh được. Nàng hét ầm lên “Thật là đen đủi!” rồi tới chỗ Đậu Chiêu.

Trời đã dần nóng lên, Đậu Chiêu thay sang một bộ áo lụa trắng cài khuy trước như áo giáp (chỗ này chém T_T), tai đeo đôi khuyên bạc nhỏ xinh hình hoa tử kinh, trông rất gọn gàng chỉnh tề. Nàng bảo Cam Lộ mang cho Thục thư nhi một bình Mai Gia Ô Long Tỉnh đã pha sẵn.

Thục thư nhi nhắm mắt, cảm nhận mùi thơm của trà quấn quít đầy lồng ngực, thỏa mãn nói: “Là Long Tỉnh hái buổi sớm! Chỗ Tứ cô cô có toàn là đồ tốt.”

Đậu Chiêu cười to, hỏi nàng: “Có muốn cùng ta đến điền trang không, mấy hôm nay ngoài đó đang gieo ngô, ta phải qua xem một chút.”

“Có còn hơn không!” Thục thư nhi tính tình rộng rãi, nhanh chóng thay đổi sự chú ý, hứng chí bừng bừng đứng dậy: “Đi nào, chúng ta tới điền trang!”

Đậu Chiêu không nhịn được cười, cũng rất yêu thích tính cách này của con bé. Hai người nối nhau lên xe ngựa.

Người ở điền trang ai nấy đều bận rộn gieo hạt, đàn bò kêu “ụm bò ụm bò”, trẻ con thì đứng trên bờ ruộng chí chách ríu rít với nhau. Mùi hương của đất tràn ngập không gian.

Thục thư nhi mở to mắt nhìn ngó xung quanh.

Đậu Chiêu nghĩ đến chẳng mấy chốc mà nàng ta sẽ gả đến Ngô gia, đại địa chủ Bình Sơn, liền cười hỏi: “Có muốn ta tìm mấy nông phụ rành việc tới đưa cháu đi loanh quanh không?”

Nói đến hôn sự của mình, Thục thư nhi có chút ngượng ngùng. Có điều, nàng ở trước mặt Đậu Chiêu trước nay luôn thành thật. Sau một hồi nghĩ ngợi, nàng không chỉ thoải mái đồng ý mà còn nhờ Đậu Chiêu đề cử vài người: “… Hắn ở nhà lão Tứ. Gả sang nhà người ta dù không chủ trì việc bếp núc cũng không thể không biết chút gì, khiến cha mẹ chồng và các chị em chê cười. Mẫu thân bảo cháu đưa theo hai người, một đi quản lý cửa hàng, một thì quản điền trang. Chỗ phụ thân có người hiểu biết đầu đũa nhưng lại thiếu quyết đoán trong việc quản lý điền trang, mà nhà bên đó lại truyền đời tinh thông cả làm ruộng lẫn đọc sách. Để Tứ cô cô giúp cháu giới thiệu vẫn hợp lý hơn.”

Đậu Chiêu thích nhất sự thẳng thắn của Thục thư nhi, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, có thể giúp thì giúp, không giúp được thì cũng nói rõ để bớt phiền phức cho mọi người.

“Khi nào về ta sẽ hỏi Hồng Cô cho,” Nàng cười nói, “Bà ấy nắm rõ người trong điền trang nhất.”

Thục thư nhi đỏ mặt cảm ơn.

Buổi chiều, các nàng đang chuẩn bị cùng hai nông phụ trong thôn đi dạo thì có mấy vị bô lão được Đậu Chiêu mời tới hỏi chuyện bữa mưa gió nọ đến xin gặp Đậu Chiêu.

“Vậy cháu cứ đi đi.” Đậu Chiêu xua Thục thư nhi đi rồi tiếp các vị bô lão ở phòng khách.

“Mọi người đều cảm kích và ghi nhớ ân đức của Thôi di nãi nãi.” Các vị bô lão cung kính hành lễ với Đậu Chiêu, liên miệng nói, “Người giảm tô cho chúng tôi, chúng tôi cũng không thể chiếm lợi được. Ai nấy đều dốc hết tâm sức chăm sóc cho lứa ngô kì này, đến lúc đó ít nhiều cũng có thể bù lại chút lương thực cho bà chủ.”

Đây chính là sự thật thà chất phác của người nông dân.

Đậu Chiêu cười hỏi chuyện đồng áng, thấy chuyện nào cũng được thu xếp gọn gàng ngay ngắn thì không khỏi thầm tán thưởng. Sau đó nàng đi dạo mấy vòng với Thục thư nhi rồi tranh thủ thời gian cùng nhau về thị trấn Thực Định.

Nàng giữ Thục thư nhi lại ăn tối. Thục thư nhi cũng không khách sáo, ăn xong liền đi thỉnh an Thôi di nãi nãi, nghe Thôi di nãi nãi kể về cuộc sống nhà nông cả buổi mới đứng dậy cáo từ. Đậu Chiêu tiễn nàng đến cửa hông.

Trên đường về Tố Tâm thấp giọng bẩm báo: “Chiều nay lại nhận được một bức thư của Trần tiên sinh.”

“Biết rồi.” Đậu Chiêu buồn bã nói, bước về nhanh hơn.

Trung tuần tháng Năm, tin Định quốc công đã chết truyền đến, người dân khắp nơi hết sức kinh hãi. Tiếp theo, các chiếu buộc tội Định quốc công kiểu như “ức hiếp nam giới, bắt chẹt nữ giới”, “chiếm quân lương làm của riêng” liên tiếp đưa xuống như tuyết rơi. Tương Lan Tôn và Tương Tùng Tôn nhanh chóng bị áp giải vào kinh.

Tương Tùng Tôn cũng chịu trọng hình giống ca ca Tương Mai Tôn, sau chết trên đường về phủ Bảo Định. Còn Tương Lan Tôn khi về tới kinh thành tứ chi đều đã gãy, cách cái chết chỉ một gang tấc, hít thở rất khó nhọc. Nghe nói Hoàng Thượng nổi trận lôi đình nhưng Tương Lan Tôn và Tương Bá Tôn vẫn bị nhốt vào ngục.

Đậu Minh nhận được thư của phụ thân, bị phụ thân trách mắng, nếu còn không nghe lời sẽ đưa đến chỗ Nhị thái phu nhân học quy củ. Đậu Minh khóc thầm mấy hôm liền, lén viết thư gửi Ngoại tổ mẫu Hứa thị, nhờ Hứa thị xin với phụ thân cho phép nàng về kinh.

Cuối tháng Năm, Hứa thị hồi âm cho nàng, nói mọi người trong nhà đều bận chuẩn bị cho Vương Hành Nghi xuất hành, bảo nàng ngoan ngoãn ở lại Thực Định, đợi việc nhà hết bận sẽ tới nói giúp trước mặt phụ thân nàng. Đậu Minh giống như quả cà gặp sương giá, cả người héo rũ.

Đầu tháng Sáu, tuần phủ Vân Nam mới nhậm chức Vương Hành Nghi dẹp được hai trận loạn Cổ Miêu nhỏ, được Hoàng Thượng ngợi khen. Đậu Minh lại phấn khởi, bước trên đường cũng nhẹ nhàng đi nhiều.

Mấy tháng đầu hạ này thật là loạn cào cào. Đậu Chiêu than thở, ngồi trên giường sưởi cạnh cửa sổ trong phòng, xếp lại thư của Trần Khúc Thủy.

Tương gia bị đoạt tước. Con trai từ năm tuổi trở lên đều bị lưu đày thiết lĩnh vệ, nữ quyến và các bé trai dưới năm tuổi bị biếm làm dân thường, chỉ được giữ lại tế điền và tổ trạch ở nguyên quán, tất cả tài sản khác đều bị tịch thu. Cuối thư bổ sung thêm một tin nhỏ: Ngụy Đình Du rất thuận lợi thừa kế tước vị, nay là tân Tế Ninh hầu.

Đậu Chiêu không quan tâm đến tin đó, nàng đang nghĩ về chuyện của Tương gia. Lưu đày thiết lĩnh vệ! Đó là địa bàn của Liêu vương.

Từ tất cả những chuyện đã xảy ra ở kiếp này cho thấy, nam giới Tương gia hoặc bị giam cầm, hoặc cùng Tương Mai Tôn ở Phúc Kiến, các phụ tá của Tương gia đều đành tìm đến người có thân phận và địa vị cao nhất là phu nhân Anh quốc công Tương thị xin giúp đỡ, Tương thị quả thực tận hết sức mình chạy vạy khắp nơi vì Tương gia.

Kiếp trước, Tương gia bị chém cả nhà, Tương thị ốm chết sớm, Tống Mặc bị đuổi khỏi nhà…

Kiếp này, nam giới Tương gia dưới năm tuổi và nữ quyến đều còn sống, lại có thể về nhà cũ ở hồi phục sinh khí, Tương thị hẳn sẽ không sớm ốm chết như vậy nữa, còn Tống Mặc cũng sẽ không bị đuổi khỏi nhà.

Nhưng giờ đây, không có Tống Mặc lại bỏ qua một Tương gia! Chẳng lẽ đây chính là vận mệnh? Đậu Chiêu nhức hết cả đầu, không biết Tương gia rốt cuộc có bao nhiêu nam tử còn sống sót sau tai kiếp lần này?

Nàng cất thư của Trần Khúc Thủy vào một cái tráp sơn đen đặt trong ngăn lót đầu giường.

Ít nhất hiện nay đứa bé ở Đàm gia trang không phải huyết mạch duy nhất của Tương gia. Chắc Tống Mặc sẽ không còn canh giữ khư khư đứa bé ấy nữa. Không biết khi nào tên Lục Minh kia mới đi? Trần tiên sinh khi nào có thể trở về?

Giữa tháng Sáu, hoa màu đều lên rất tốt, mạ ngô xanh mướt khắp ruộng, ai cũng hài lòng. Lỗ đại nhân để an ủi gia chủ, nói muốn dâng tấu lên triều đình, biểu dương Đậu gia. Nhị thái phu nhân gọi Đậu Thế Hoành đến phủ chuẩn bị.

Đậu Chiêu ở nhà tiếp đãi vú nuôi Điền thị của Ngụy Đình Du.

“… Chuyện lần trước, Hầu gia cảm thấy rất có lỗi với Tứ tiểu thư.” Nàng ta mặt đầy vẻ áy náy, thái độ rất cung kính khiêm tốn. “Đại cô nãi nãi vốn có lòng tốt nhưng không ngờ lại làm hỏng việc. Hầu gia cố ý bảo tôi đưa nàng ấy đến xin lỗi tiểu thư. Phu nhân nhà tôi cũng đã mắng đại cô nãi nãi một trận rồi, về sau sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa. Mong Tứ tiểu thư không để trong lòng, tha thứ cho hành vi vô tâm của đại cô nãi nãi nhà chúng tôi.”

Đậu Chiêu cực kỳ kinh ngạc. Nàng không ngờ Ngụy Đình Du sẽ thay mặt tỷ tỷ xin lỗi nàng! Kiếp này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho Ngụy Đình Du thay đổi lớn như vậy so với kiếp trước? Đậu Chiêu lòng đầy hoang mang, khách sáo tiễn Điền ma ma về. Trăm mối suy tư không gỡ được.

Lục Minh đến cầu kiến.

Đậu Chiêu thấy hắn thì rất vui vẻ, nào biết hắn lại nói: “Tứ tiểu thư, công tử nhà tôi đến điền trang nghỉ nhờ, muốn gặp tiểu thư.”

Đậu Chiêu bị dọa phát hoảng. Còn gặp nàng làm cái gì? Nàng đã thể hiện lòng thành của mình rồi đấy thôi? Mà đứa bé kia cũng không phải huyết mạch duy nhất của Tương gia cơ mà! Còn tìm nàng làm gì nữa?

Đậu Chiêu cười nói: “Tôi không tiện tiếp khách nhưng công tử nhà các vị đi đường xa xôi, tôi cũng không tiếp đãi sơ xuất được. Thế này đi, tôi sẽ để Tố Tâm đi gặp công tử nhà các người, có chuyện gì, cứ bảo nàng ấy chuyển lời cho tôi là được.”

Lục Minh đứng yên tại chỗ: “Mời Tứ tiểu thư đi gặp công tử nhà tôi được không? Công tử nhà tôi vốn muốn đăng môn bái phỏng, lại sợ Tứ tiểu thư khó xử nên mới lặng lẽ tới điền trang.”

Sao lại quên mất vụ này. Giờ đây chuyện của Tương gia đã đâu vào đấy, Tống gia không bị ảnh hưởng nào. Nếu hắn dám đăng môn bái phỏng, nàng thật sự không biết nên giải thích lai lịch của Tống Mặc như thế nào với Nhị thái phu nhân.”

Đã vậy thì tôi tìm cơ hội đi gặp công tử nhà ngươi là được rồi.” Đậu Chiêu cười đáp.

Nàng để Tống Mặc đợi mất hai ngày.

“Ngại quá, ngại quá!” Vừa bước vào cửa nàng liền luôn miệng nhận lỗi với Tống Mặc nhưng ánh mắt thì không có chút ý xin lỗi nào.

“Không sao. Điền trang tĩnh mịch, tôi ở đây vừa hay được nghỉ ngơi vài ngày.” Tống Mặc mặc một bộ đạo bào vải mềm màu trắng ngà khoanh tay đứng ở hành lang Đông sương phòng, nhìn nàng cười nhạt, đuôi mày khóe mắt lộ rõ vẻ mỏi mệt. Vẻ ngoài ấy lại khiến hắn trông thân thiện hơn, không có sự lạnh lùng như lần dầu gặp mặt, càng thêm phần tuấn lãng. Vừa nói hắn vừa cùng Đậu Chiêu đi vào sảnh phòng khách.

Một người hầu mặt mày sáng sủa chỉ đạo bốn gã đàn ông vai u thịt bắp chuyển một đống đồ đạc từ Đông sương phòng vào. Lần này những người Tống Mặc đưa theo không giống lần trước. Đậu Chiêu không biết ai trong đó.

“Đây là?” Nàng khó hiểu nhìn Tống Mặc.

“Gia mẫu đặc biệt ra lệnh cho tôi cảm tạ Đậu tứ tiểu thư.” Tống Mặc mỉm cười, nhu hòa như ánh trăng, “Nếu không nhờ Đậu tứ tiểu thư ra tay tương trợ, chỉ e Tương gia không giữ nổi chút căn cơ ấy!” Hắn thở than, ánh mắt đầy vẻ thương cảm.

Đậu Chiêu ngạc nhiên quá đỗi, nàng không ngờ Tương thị sẽ sai Tống Mặc tới tạ ơn nàng. Nhưng nàng làm sao nhận nổi đại công này!

“Mai công tử quá lời rồi.” Đậu Chiêu vội đáp, “Tôi chỉ là kẻ làm việc máy móc, nói lời sách vở, nào được quyết đoán như lệnh đường, cũng không biết tính kế như các phụ tá của quý phủ.” Vẫn nên tâng bốc vị sát thần này nữa, nàng nghĩ rồi nói thêm, “Không có Mai công tử tương trợ thì Tương gia sao có thể thoát hiểm. Lệnh đường khách sáo quá, làm tôi vô cùng xấu hổ.”

Tống Mặc cười cười như nói, cô cứ khách sáo đi, một câu tôi cũng không tin đâu.

Đậu Chiêu không khỏi thấy vô vị.

Tống Mặc đáp: “Vốn nên đến sớm hơn. Chuyện nhà ngoại của tôi chắc Trần tiên sinh đã nói hết cho tiểu thư rồi. Mấy hôm nay tôi bận giúp ngoại tổ mẫu thu xếp hành trang, tam cữu, ngũ cữu và mấy vị biểu huynh bị lưu đày đến thiết lĩnh vệ, là địa bàn của Liêu vương. Lâu nay tôi với hắn cũng có chút giao tình, chỉ là hắn rời kinh đã lâu, muốn nối lại quan hệ thì cần nhờ người đứng giữa nói giúp cho. Vì vậy mà trì hoãn tới bây giờ. Chút lễ mọn này là một phần tâm tình của mẫu thân, mong Đậu tứ tiểu thư vui lòng nhận!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.