Trái tim chàng thiếu niên như thủy tinh,
thuần túy và trong suốt mang theo sự chân thành và dũng khí, thản nhiên
dâng tặng đến trước mặt Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu cảm khái vạn phần, đột nhiên có cảm giác không dám nhìn.
Nàng đứng lên, hơi nghiêng người chắn đi ánh mắt biết nói ấy, nhìn Ô Nhã cười khanh khách:
- Tỷ muội trong nhà không cần khách khí như vậy.
Sau đó hiền lành hỏi nàng:
- Ngươi thích chơi cờ vây hay là chơi song lục? Không bằng chúng ta cùng chơi một ván cờ đi.
(Song lục: Một trò chơi của Trung Quốc, các bạn xem hình ở đây nhé: Link)
Ô Nhã thở phào một hơi.
Vừa rồi nàng đã thất lễ, mọi người ở đây
đều là bằng hữu tri giao của ca ca, đừng nói những lời khi nãy của ca ca đã đả động nàng mà dù ca ca không nói gì, vì để cứu vãn thể diện cho ca ca nàng cũng có thể nhận lỗi với Đậu Chiêu. Nhưng trong lòng nàng Đậu
Chiêu vẫn là người luôn chấp nhặt không tha cho ai bao giờ, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Đậu Chiêu chế nhạo hoặc châm chọc, khiêu
khích mà tuyệt không cãi lại.
- Ta thích song lục.
Nàng cười gật đầu. Đậu Phẩm Thục thích thú gọi nha hoàn bày bàn cờ, hai tay bưng má đứng ở bên xem cuộc chiến.
Ô Thiện như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, vai lại đột nhiên bị người vỗ xuống:
- Đi thôi! Đúng là trước giờ ta đã coi thường ngươi rồi.
Hắn quay đầu, thấy Đậu Khải Tuấn đứng ở sau lưng mình.
- Ta nói rồi, ta sẽ xử lý mọi chuyện thỏa đáng.
Ô Thiện tươi cười, nụ cười càng chói mắt hơn.
Bọn họ chơi đến lúc lên đèn thì mới quay về Đậu gia.
Ngoài cửa, đèn lồng đỏ lớn treo cao chiếu sáng khắp vùng xung quanh, đã đổi gánh hát mới, vẫn tiếp tục diễn
xướng, đám đông đến Đậu gia xem hát đông như nêm cối.
Đám người Đậu Khải Tuấn đi vào phủ theo cửa ngách.
Ô Thiện đưa muội muội về phòng dành cho khách.
Ô phu nhân ngồi trên giường kê nệm la hán ở trước phòng chờ bọn họ.
Thấy hai con trở về thì cười hỏi:
- Hôm nay chơi vui chứ?
Ô Nhã vui vẻ gật đầu:
- Con chơi cờ ở lương đình sau núi, Thập Nhị ca ca còn vẽ cho con một bức tranh nữa.
Sau đó bảo nha hoàn đưa tranh cho Ô phu nhân xem.
- Giống không ạ?
Nàng cười duyên rồi ôm tay mẫu thân.
Trong tranh, nữ tử mặc bộ áo mùa hè màu vàng nhạt, trâm khắc đóa ngọc lan trắng như tuyết, cao vút như ngọc đứng bên đá Thái Hồ.
Ô Nhã chỉ vào hòn đá Thái Hồ kia:
- Đây là hòn đá Thái Hồ ở sau phòng lục thẩm thẩm.
- Ừm, vẽ đẹp lắm!
Ô phu nhân gật gù tán thưởng.
- Thập Nhị ca nói, chờ thêm hai
ngày nữa rỗi rãi sẽ vẽ cho con một bức cảnh xuân một bức cảnh thu, một
bức cảnh đông, vừa vặn thành một năm bốn mùa…
Ô Nhã líu ríu nói cười, mãi đến lúc ra khỏi phòng rồi mà Ô Thiện cũng chẳng thể nói được một lời với mẫu thân.
Hắn buồn bực không thôi.
Ô phu nhân còn cau mày:
- Vì Đậu gia tứ tiểu thư mà giáo huấn muội muội của mình?
Tất ma ma vội khuyên nhủ:
- Lúc ấy mấy vị tiểu thư, thiếu
gia của Đậu gia đều ở đó, Thất tiểu thư quả thật cũng hơi lớn giọng, tứ
thiếu gia cũng là vì lấy đại cục làm trọng…
Chưa kịp nói hết thì Ô phu nhân đã vẫy tay ý bảo bà lui xuống.
Tất ma ma không dám nhiều lời, nhẹ chân nhẹ tay lui xuống.
Ô phu nhân trằn trọc không ngủ được.
Tuy nói hôn sự do cha mẹ quyết định nhưng trong thiên hạ có cha mẹ nào là không mong con cái sống hạnh phúc, mỹ mãn.
Bà nghĩ đến từ nhỏ con đã thích Đậu Chiêu ra mặt, lại mãi đến khi thi đỗ được án thủ mới nói với bà chuyện này,
cứng cỏi ẩn nhẫn đều vì một ngày này. Nó là đang quyết tâm lấy Đậu Chiêu sao! Lại nhớ lại khi mình còn trẻ… không khỏi thở dài thật dài.
Đương nhiên Đậu Chiêu không biết những gì Ô Thiện làm vì mình.
Về nhà, gột sạch bụi bặm trên người, nàng đi vấn an tổ mẫu.
Tổ mẫu sớm đã bao người làm canh đậu xanh rồi ngâm trong giếng, vội bảo Hồng Cô múc cho Đậu Chiêu một bát rồi nói:
- Hàn băng quá lạnh, ăn nhiều không tốt, ngâm nước giếng cho mát vẫn tốt hơn.
Sau đó ngồi sau Đậu Chiêu quạt cho nàng, hỏi nàng:
- Ô gia thất tiểu thư cũng đi. Các con có chơi song lục với nhau không?
Đậu Chiêu biết tâm ý của tổ mẫu nhưng nàng đã lập chí không lấy chồng.
Hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.
Nàng không muốn tổ mẫu đau lòng nên cười nói:
- Chúng con chơi không hợp lắm, nàng và Nghi thư nhi hợp tính hơn nhiều.
Tổ mẫu “ai” một tiếng, vẻ thất vọng hiện rõ.
Trong đầu Đậu Chiêu hiện ra gương mặt của Ô Thiện.
Nàng lắc lắc đầu, suy nghĩ lại nhanh chóng tản ra.
Đậu Chiêu nằm trên giường tản ra hương thơm mát mẻ của trúc xanh, nhanh chóng thiếp đi.
Sáng hôm sau, Ô phu nhân đem đôi mắt thâm quầng ra khỏi phòng.
Ô Thiện và Ô Nhã tới thăm hỏi đều hoảng hốt, bất an gọi:
- Mẫu thân!
- Không sao!
Ô phu nhân day day huyệt thái dương, nói:
- Bên ngoài quá ầm ỹ.
Đã diễn kinh kịch suốt ba ngày ba đêm rồi.
Ô Thiện nhu thuận ấn huyệt thái dương hco mẫu thân.
Mẫu thân lại nói:
- Không cần, con có chuyện gì phải đi thì mau đi đi! Ở đây có A Thất là được rồi.
Ô Thiện hiểu rõ đạo lý dục tốc bất đạt, cười gật đầu, nhìn Tất ma ma ra dấu rồi đi ra khỏi phòng.
Ô Nhã cười hì hì, nhào vào lòng mẫu thân.
Ô phu nhân vuốt vuốt tóc nàng, cười nói:
- Con cũng đi tìm các thư nhi mà chơi đi! Mẫu thân muốn ngủ thêm một chút.
Ô Nhã dẫn nha hoàn đi tìm Đậu Phẩm Nghi.
Ô phu nhân đứng dậy, nói với Tất ma ma:
- Đi, chúng ta đến chỗ lục phu nhân ngồi đi.
Tất ma ma cả kinh:
- Người… người tìm lục phu nhân làm gì?
Ô phu nhân nhìn mà vừa bực mình vừa buồn cười, nói:
- Ngươi sợ cái gì? Tự con ta đi
mê mẩn người ta chẳng lẽ ta đi tìm người ta lí luận sao? Các ngươi tính
kế ta như thể chẳng lẽ không thể để ta đi xem ý lục phu nhân thế nào
sao? Nếu Đậu gia tứ tiểu thư đã đính hôn chúng ta còn nhờ bà mối tới cửa thì chẳng phải là để người ta cười rớt hàm sao!
Lại nói:
- Nếu hôn sư của Đậu gia tứ tiểu
thư có thể do thái phu nhân làm chủ thì tốt rồi, cũng tránh để ta phải
giao thiệp với Vương thị kia.
Tất ma ma nghe mà kinh hãi, sao còn nghĩ được gì, vội liên thanh nịnh hót Ô phu nhân:
- Đây cũng là tứ thiếu gia bảo
chúng tôi, thiếu gia biết trên đời này người thương yêu thiếu gia nhất
chính là phu nhân nên mới dám làm như vậy, nếu đổi lại làm người khác
thì sao tứ thiếu gia lại ăn nói khép nép như vậy…
- Được rồi được rồi.
Ô phu nhân cắt ngang lời Tất ma ma, cười nói:
- Bà không cần nói đỡ cho nó, con ta ta còn không biết. Nó cho bà lợi lộc gì?
- Oan uổng quá phu nhân ơi!
Đương nhiên Tất ma ma nhìn được rằng Ô phu nhân không thực sự tức giận. Cợt nhả cùng Ô phu nhân rất vui vẻ:
- Lão nô nào dám? Nhà cửa hòa
thuận vạn sự hanh thông, chẳng qua là muốn phu nhân và thiếu gia không
có mâu thuẫn mà thôi. Mọi người sống hòa hòa thuận thuận…
Hai người vừa nói vừa đi đến chỗ Kỷ thị.
Nha hoàn, ma ma hầu hạ bên người Kỷ thị đứng chật sân.
Ô phu nhân than một tiếng, thì thào nói,
“Đến không đúng lúc rồi”, xoay người định đi thì lại bị Thái Thục đang
vén rèm bước ra trông thấy.
Nàng vội gọi “Ô phu nhân” rồi cười nói:
- Phu nhân nhà tôi vừa vặn cũng mới xong việc, để tôi báo cho người một tiếng nhé!
Ô phu nhân cảm ơn.
Thái Thục đi vào bẩm một tiếng, Kỷ thị ra ngoài đón tiếp Ô phu nhân, nha hoàn và ma ma khắp sân cũng đều tản đi.
Đương nhiên Ô phu nhân sẽ không hỏi Kỷ
thị xảy ra chuyện gì, đợi nha hoàn mang trà bánh lên, hàn huyên đôi câu, Ô phu nhân uyển chuyển nhắc đến mục đích của mình:
- …. Hôm qua nói chuyện với Tú
nhị phu nhân mới biết Nghi thư nhi đã đính hôn rồi. Tứ tiểu thư chỉ nhỏ
hơn Nghi thư nhi mấy tháng thôi đúng không? Giờ các cháu gái đều đã đính ước, chẳng biết đến khi nào thì được uống rượu mừng của tứ tiểu thư?
Kỷ thị là ai, lập tức hiểu ý của Ô phu nhân.
Nàng nhìn đôi mắt chất chứa sự chờ mong của Ô phu nhân, lòng dâng lên cảm giác tự hào vì “Nhà có con gái mới lớn”.
Ô gia là người bọn họ hiểu rõ, so với gả xa đến phủ Tế Ninh hầu kia tốt hơn không biết bao nhiêu!
Chỉ là tình hình của Đậu Chiêu đặc biệt, dù Ô phu nhân nghe được điều gì thì có một số thứ cũng không nên là do nàng nói ra.
Kỷ thị lập tức có chủ ý.
Nàng cười nhấp một ngụm trà, hàm hồ nói:
- Phu nhân cũng biết đó, mẹ đẻ
của Thọ Cô mất sớm, hôn sự của nó chỉ sợ còn phải hỏi qua ý của cữu cữu
nó nữa, cho nên cứ trì hoãn mãi như vậy.
Ô phu nhân nhận được tin chính xác, lòng
đã có quyết định, bưng chung trà lên khen liên hồi “Trà ngon” rồi nói
chuyện với Kỷ thị đôi câu liền đứng dậy cáo từ. Sau đó đi đến chỗ tú nhị phu nhân.
- Người muốn lấy Thọ Cô làm con dâu?
Tú nhị phu nhân nghe thấy Ô phu nhân nhờ nàng nói đỡ cho Ô Thiện thì kinh ngạc mở to mắt.
Ô phu nhân có chút tức giận.
Đương nhiên Đậu Chiêu có chỗ không tốt
nhưng nếu bà đã mở miệng xin lấy Đậu Chiêu cho Ô Thiện, là nữ nhi nhà họ Ô gả ra ngoài, Tú nhị phu nhân cũng không nên có thái độ này.
Mà Tú nhị phu nhân thấy Ô phu nhân gật đầu kiên định thì kích động đến run người.
Đó là một nửa sản nghiệp của Tây Đậu đó!
Mấy hôm trước mấy chị em dâu các nàng còn bàn tán, không biết nhà ai có phúc lấy được Đậu Chiêu, không ngờ trong
nháy mắt Đậu Chiêu sẽ gả đến nhà mẹ đẻ của nàng. (Hợ, nói như thật =.=”)
Suy nghĩ dâng lên trong đầu, nàng như bị dội gáo nước lạnh, cảnh giác nhìn Ô phu nhân:
- Thẩm thẩm, người cũng biết Thọ Cô…
Tuy rằng cảm thấy thẩm thẩm nhà mình sẽ
không vì tiền mà lấy Đậu Chiêu về nhưng sao Ô phu nhân lại đột nhiên có
suy nghĩ này? Nếu nàng hỏi cho rõ thì lúc làm mối cũng có thể chắc chắn
hơn.
Ô phu nhân nghĩ, nếu Đậu Chiêu gả về đây, là con dâu của mình, chỉ là chuyện con mình yêu thương Đậu Chiêu thì
tuyệt đối không thể nói ra, người biết thì bảo là hai người lưỡng tình
tương duyệt, không biết thì còn tưởng bọn chúng có gì mập mờ, nếu thanh
danh của Đậu Chiêu bị hao tổn thì mặt mũi Ô gia cũng chẳng tốt đi đâu
được!
Bà cười nói:
- Là mấy ngày nay ta ở đây làm
khách, thấy Thọ Cô tuổi nhỏ nhưng làm việc lại ổn thỏa. Ngươi cũng biết
đó, tính tình của Thiện Nhi nhu hòa, ta muốn tìm được người có thể quản
được nói.
Vậy thì lấy đó làm cớ đi?
Tú nhị phu nhân cười gật gật nói:
- Vậy để con đi hỏi ý của thái phu nhân trước đã.
Ô phu nhân nghe vậy vui vẻ nói:
- Không biết nói sao với Vương thị đây?
Tú nhị phu nhân cười nói:
- Dù sao Thọ Cô cũng là người bên Tây phủ, để thái phu nhân ra mặt hỏi ý của thất tổ thúc là được.
- Cũng đúng! Chuyện này đành nhờ ngươi.
Ô phu nhân cười nói.
- Có thể thân càng thêm thân con cũng rất vui mà! Tú nhị phu nhân cười nói.
Tiễn Ô phu nhân rồi nàng đi đến chỗ nhị thái phu nhân.
Còn Kỷ thị lại đến Tây phủ.