Đào Khí Trọng cười đáp lời, cùng Tống
Nghi Xuân nhắc đến chuyện sính lễ: “Uông gia mấy năm nay đều làm ăn buôn bán, Quốc công gia quyết định rồi, ta cũng tiện nói chuyện với phủ Diên An hầu hơn.”
Tống Nghi Xuân có chút giận dữ nói: “Cái
này liên quan đế thể diện phủ Anh Quốc công ta, chẳng lẽ ta sẽ đi bạc
đãi con dâu mình sao?”
Đào Khí Trọng cần chính là những lời này, vội vàng xin lỗi, cùng Tống Nghi Xuân thương lượng qua về số lượng,
đang định lui ra thì Thường hộ vệ lại cầu kiến.
Tống Nghi Xuân ý bảo hắn tạm thời không cần đi, bảo gia đinh dẫn Thường hộ vệ vào.
Thường hộ vệ kính cẩn hành lễ với Tống
Nghi Xuân và Đào Khí Trọng rồi, thấp giọng nói: “Nghiêm Triêu Khanh ở Di Chí đường mang theo rất nhiều quá tặng đến quý phủ Trưởng công chúa
Ninh Đức.”
Ánh mắt Tống Nghi Xuân hơi nhíu lại.
Hắn và Tam phò mã Thạch Túy Lan vốn có
quan hệ thân thiết, mà Tống Mặc vì mẫu thân hắn tức lão phu nhân Anh
Quốc công phủ – Lục thị, được Lục gia từ trên xuống dưới yêu thích. Nghe nói Tống Mặc và hắn có xích mích, Lục Phục Lễ và Lục Tri Lễ còn từng
đặc biệt đến tận nhà hỏi cho ra lẽ. Tuy hắn có đáp lời qua loa cho xong
chuyện nhưng cũng không dễ dàng khiến cho Lục gia nói gì Tống Mặc. Trong lòng Tống Mặc cũng hiểu rõ, có chuyện gì muốn cầu Thái Hậu nương nương
hoặc là hoàng hậu nương nương, sẽ đến nhà Trưởng công chúa Ninh Đức được gả đến Lục gia mà nhờ giúp đỡ.
Lần này Tống Mặc có chuyện gì muốn nhờ Ninh Đức công chúa chứ?
Tống Nghi Xuân suy nghĩ.
Đào Khí Trọng đứng lên, khom người hành
lễ với hắn: “Quốc công gia, tôi sẽ đi điều tra xem Nghiêm Triêu Khanh
đến phủ trưởng công chúa là có dụng ý gì!”
Tống Nghi Xuân vuốt cằm, Đào Khí Trọng cùng Thường hộ vệ lui xuống.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt Tống Nghi Xuân lại dừng lại ở bàn học của Tống Hàn.
Hắn không khỏi cau mày, đem quyển sách hung hăng vứt xuống góc sập.
※※※※※
Cố Ngọc lại kéo Uông Thanh Hoài đi uống rượu, muốn lấy một phần tiền tu sửa đường cổ Hoàng Hà.
Không ai hiểu rõ tình cảnh bên ngoài
trông hoa lệ bên trong lại quẫn bách như trứng chọi đá của nhà huân quý
như Uông Thanh Hoài, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn nghiến răng đi
giao tiếp với đám quan viên lục bộ, huống chi Cố Ngọc lại tiêu tiền rất
đáng sợ, từng một đêm đánh bạc thua bán cả một dãy phố.
“Được chứ!” Hắn không chút do dự đã nói: “Một vạn lạng bạc có đủ không?”
Theo Uông Thanh Hoài thấy, giờ đã là mùa
thu, qua hai tháng nữa sẽ là lập đông, các quản trang, đại chưởng quỹ sẽ về phủ kiểm tra sổ sách, một vạn lạng bạc cho Cố Ngọc chống đỡ đến lập
đông là thoải mái.
Ai ngờ Cố Ngọc lại lắc lắc đầu nói: “Có cách nào lấy được năm vạn lạng bạc không?”
Uông Thanh Hoài chấn động.
Cố Ngọc không phải dùng khẩu khí thương
lượng mà hỏi hắn “có thể lấy ra năm vạn lạng bạc” mà là dùng khẩu khí
tình thế bắt buộc mà muốn hắn nghĩ cách kiếm năm vạn lạng bạc.
Uông Thanh Hoài đột nhiên nảy ra một suy nghĩ trong đầu, chính là Vạn Hoàng hậu muốn dùng bạc.
Nhưng hắn lại lập tức đánh tan suy nghĩ này.
Ti diêm khóa Giải Cẩm Thành là người của
Vạn Hoàng hậu, Vạn Hoàng hậu thiếu bạc đã có Giải Cấm Thành giúp đỡ lo
liệu, cần gì đi tìm Cố Ngọc?
Nhưng cũng có thể là Cố Ngọc chủ động hỗ trợ.
Đầu óc hắn lại xoay chuyển.
Nếu hắn có thể thông qua Cố Ngọc mà kết mối thân tình với Vạn Hoàng hậu…
Uông Thanh Hoài cười nói: “Toàn bộ việc
tu sửa đường cổ Hoàng Hà cũng chẳng qua chỉ được chín vạn lượng, ngươi
có việc gì gấp mà cần nhiều bạc như vậy? Chỗ đó chỉ sợ khó mà điều động
được. Nói thật trong tay ta vẫn còn chút bạc phòng thân, chỗ gia phụ
cũng có thể vay tạm một ít, chỉ là phải nghĩ ra lý do mới được, bằng
không gia phụ còn tưởng rằng ta lừa dối người mất.”
Cố Ngọc có gì mà không hiểu, nghĩ nghĩ
rồi nói: “Nếu không, ta và Thiên Tứ ca đều rời khỏi vậy! Nhưng trước mặt người ngoài thì vẫn nói là chúng ta đang kết phường, bên công bộ và hộ
bộ, ta cũng vẫn thúc giục giúp.
Uông Thanh Hoài hoảng sợ.
Tháng năm sang năm, việc tu sửa đường cổ
Hoàng Hà cũng hoàn thành, ít nhất cũng có mười hai vạn lạng bạc vào túi, lúc trước Cố Ngọc và Tống Mặc đầu tư vào lần lượt sáu vạn lạng bạc, năm vạn lạng bạc. Ngay cả tiền vốn cũng không thu lại, hơn nữa tiền lời sau đó cũng là một mình hắn chiếm hết… Hành động này chẳng khác gì rắn độc
cắn ngón tay, tráng sĩ chặt cổ tay.
Cố Ngọc và Tống Mặc rốt cuộc gặp chuyện gì mà bị ép đến tình cảnh này?
Sở dĩ hắn có thể thoải mái tự tại trước
quan viên văn, võ chính là vì rất am hiểu đạo lý làm việc gì cũng phải
chừa lại một đường lui. Đừng nói Anh Quốc công có ý kết thân gia với
Uông gia, Tống Mặc rất có thể sẽ trở thành muội phu (em rể) của hắn mà
Cố Ngọc là cháu trai ruột của Vạn Hoàng hậu, cho dù là quan viên bình
thường, hắn cũng không thể cứ thế mà dập lửa. Nếu hắn thực sự làm như
vậy, dù hợp lý nhưng lại nợ tình những người này, đối phương không khỏi
có ý đề phòng, thậm chí có thể không giao du gì với hắn nữa chứ đừng nói gì đến sau này có chuyện gì tốt sẽ lại nhớ đến hắn.
Chỉ là không biết lần này là chuyện của Cố Ngọc hay của Tống Mặc?
Nếu là chuyện của Cố Ngọc, dựa vào sự lợi hại của Tống Mặc sẽ không chút do dự giúp đỡ Cố Ngọc, hắn còn do dự cái gì? Nếu là chuyện của Tống Mặc, chỉ sợ tám chín phần mười là có liên
quan đến Anh Quốc công… Vậy phải cẩn thận thăm dò một phen.
“Cái này sao có thể được!” Uông Thanh
Hoài cự tuyệt một cách thẳng thừng. “Chẳng qua chỉ là năm vạn lạng bạc,
sao phải khó xử đến mức này? Ta ở phường Bảo Đại còn có một tòa nhà,
kiểu gì chẳng đáng giá một, hai vạn lạng bạc.” Nói đến đây, hắn tỏ vẻ
xấu hổ cười cười nói: “Nhưng mọi người đều biết ta đang buôn bán, nếu
giờ lại biết ta muốn bán nhà riêng chỉ sợ sẽ nghi ngờ ta, ta còn mấy
khoản tiền chưa cho người kết toán! Tốt nhất là tìm ai lén lút bán đi,
như vậy có lẽ cùng lắm chỉ được một vạn lạng bạc thôi…”
Cố Ngọc biết rõ hắn nói như vậy là đang
bán ân tình nhưng vẫn cảm thấy Uông Thanh Hoài này rất trượng nghĩa. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Thế tử, ta nói cho ngươi một chuyện nhưng ngươi
không được nói cho ai khác.”
Cuối cùng cũng nói vào chính sự!
Lòng Uông Thanh Hoài vui vẻ, lại lẳng
lặng nghiêm túc nói: “Chúng ta quen biết cũng không phải ngày một ngày
hai, ta là người thế nào ngươi còn không biết sao?”
Cố Ngọc cười nói: “Đương nhiên là ta tin
thế tử, chỉ là chuyện này chưa quyết định, vạn nhất để lộ phong thanh
lại thành phiền phức, tốt nhất là vẫn nên thận trọng một chút.” Sau đó
ép giọng nói: “Ninh phi nhìn trúng Thiên Tứ ca, Hoàng thượng cũng có ý
này, còn tìm Thiên Tứ ca đến hỏi, chắc hai ngày tới sẽ có ý chỉ thôi. Vì không biết hôn kỳ định vào ngày nào, Thiên Tứ ca sợ đến lúc đó cập rập
nên muốn chuẩn bị bạc từ trước…”
Như một tiếng sấm nổ vang bên tai Uông
Thanh Hoài, khiến giọng nói của hắn cũng thay đổi: “Ngươi nói là thật
sao? Nghiên Đường phải lấy công chúa?”
“Ừm!” Cố Ngọc cười nói: “Phủ Anh Quốc
công thanh danh lừng lẫy, Cảnh Nghi công chúa cũng đến tuổi thành thân,
di mẫu ta căn bản không nghĩ đến chuyện này, nghe nói là Ninh phi nương
nương đi cầu Hoàng thượng thì hối hận không thôi. Nhưng cuối cùng Thiên
Tứ ca ca sẽ lấy Cảnh Nghi công chúa hay Cảnh Phúc công chúa cũng chưa
thế chắc chắn được. Dù sao lấy công chúa là chắc chắn.” Lại mỉa mai nói. “Giờ Thiên Tứ ca đang rất phiền não – di mẫu ta tính luôn bao che thiên vị, hắn sợ lấy Cảnh Nghi công chúa, còn bảo ta tiến cung đến trước mặt
di mẫu nói đỡ hắn mấy câu, còn đồng ý sau khi thành thân cái gì mà mua
cho ta một khu nhà gần biển…”
Uông Thanh Hoài sao còn ngồi yên được!
“Một khi đã vậy, ta cũng chuẩn bị chút bạc để mừng cho Nghiên Đường.”
Hắn và Cố Ngọc ăn cơm tối qua loa rồi vội về nhà, kéo gia đinh ra hỏi: “Hầu gia đâu?”
Gia đinh vội nói: “Hầu gia đang nói chuyện với Đào tiên sinh của phủ Anh Quốc công!”
Uông Thanh Hoài nghe xong thì vội vã đến
toát mồ hôi, vội vàng đến thư phòng tiếp khách của Diên An hầu, gọi gia
đinh đứng hầu ngoài cửa: “Mau vào bẩm một tiếng, nói ta có việc gấp, mời Hầu gia bất luận thế nào cũng phải ra gặp, ta ở thư phòng nhỏ phía sau
chờ lão nhân gia.”
Gia đinh đáp lời mà đi.
Uông Thanh Hoài đứng trong thư phòng nhỏ lo lắng chờ phụ thân.
Chỉ lát sau, Diên An hầu tươi cười đi vào.
“Đại Hải, có chuyện gì mà vọi thế?” Hắn
hài lòng nói: “Phủ Anh Quốc công lại đến nhà chúng ta cầu hôn, sính lễ
hai vạn lạng bạc, đủ thấy coi trọng muội muội con cỡ nào. Ta nghĩ, chúng ta cũng không thể để muội muội con bị Tống gia xem thường, định cho
muội muội con bốn vạn lạng bạc làm của hồi môn. Đang định tìm con thương lượng chuyện này đó…”
“Phụ thân” Uông Thanh Hoài lo lắng cắt
lời phụ thân, đuổi hết gia đinh trong phòng ra, thậm chí còn dặn bọn họ: “Lát nữa hãy mang trà vào.” Thấp giọng đem tin tức vừa nghe được nói
cho Diên An hầu. “Người và phủ Anh Quốc công nói đến đâu rồi? Có đồng ý
hay chưa?”
“Không thể nào!” Diên An hầu nghe xong mà ngẩn người, hồi lâu sau mới nói: “Tống Nghiên Đường là thế tử gia phủ
Anh Quốc công, sao có thể lấy công chúa? Ngày xưa còn được, bây giờ có
nhà ai muốn lấy công chúa?”
“Người cũng đừng quên. Quan hệ phụ tử họ Tống thế nào, là không hòa thuận đó!” Uông Thanh Hoài nhắc nhở phụ thân.
Diên An hầu bừng tỉnh.
Uông Thanh Hoài vội hỏi: “Người đã nhận lời Tống gia chưa?”
Diên An hầu quẫn bách.
Uông Thanh Hoài suy nghĩ một lát rồi nói: “Hai ngày trước Hữu quân đô đốc Mang Thiên Nghi của phủ Ngũ quân đô đốc chẳng phải sai bà mai đến cầu hôn muội muội sao? Người quay về thư
phòng đã nói người không biết mẫu thân đã nhận lời bà mai của Mang gia,
chuyện này cứ thế bỏ đi, chờ thêm mấy ngày có thánh chỉ tới thì Tống gia sẽ tự biết là xảy ra chuyện gì. Chúng ta đi trước thánh chỉ định hôn sự với Mang gia trước, nếu lại có tin đồn nhảm gì thì cũng có thể tự bảo
vệ mình.”
Nếu không phải vì Anh Quốc công đột nhiên cầu hôn Uông gia thì Uông gia và Mang gia sớm đã định ra hôn sự rồi.
Diên An hầu gật đầu đi ra thư phòng tiếp khách.
※※※※※
“Ngươi nói, Diên An hầu vốn đã đồng ý,
kết quả thế tử gia vừa về thì chuyện này lại thay đổi?” Tống Nghi Xuân
trợn trừng mắt nhìn Đào Khí Trọng, vẻ mặt không dám tin.
“Đúng!” Chuyện đơn giản như vậy mà cũng
không thể hoàn thành, Đào Khí Trọng có cảm giác không còn mặt mũi nào
nhìn chủ nhân, thấp giọng nói: “Ta đã phái người đi hỏi thăm sự tình,
hai ngày nữa hẳn sẽ có tin báo về.”
“Phải nhanh!” Sắc mặt Tống Nghi Xuân âm trầm: “Chỉ sợ sự tình không đơn giản vậy đâu!”
Đào Khí Trọng tâm tình phức tạp cúi đầu đáp “Vâng!”
※※※※※
Trong sương phòng của Tống Mặc ở hành
cung, Cố Ngọc đang nằm trên sập gụ bên cửa sổ vừa ăn táo vừa đánh giá
cách bài trí trong phòng, tặc lưỡi nói: “Xem ra Hoàng thượng thực sự
muốn huynh làm phò mã, huynh xem sương phòng của huynh này, trông ra
hướng bắc, rộng mở sáng sủa, chỉ sợ Diêu Thì Trung cũng chẳng bằng
huynh.”
Hành cung nghỉ hè của Hoàng thượng, thủ
phụ Lương Kế Phương phụng mệnh phò tá Thái tử giám quốc, thượng thư bộ
hộ kiêm đại học sĩ Diêu Thì Trung cùng Hoàng thượng ở hành cung xử lý
chính sự.
Tống Mặc ngồi trước bàn luyện chữ nghe vậy thì bật cười.
Chữ của hắn so với tiến sĩ lưỡng bảng
xuất thân học sĩ nội các đương nhiên không thể sánh bằng nhưng lại hơn ở bố cục quang minh, khí thế tuấn vĩ, Hoàng Thượng rất thích, mấy ngày
nay lại hay gọi hắn đi chép kinh Phật hoặc là những điều ghi chép được
trong lần đi này nên lúc nhàn rỗi hắn lại ở trong phòng luyện chữ.