Cửu Trọng Tử

Chương 278: Chương 278: Lệnh bài




Đại phu nhân đang thút thít cũng ngừng khóc, vừa cầm khăn lau nước mắt vừa theo dõi vẻ mặt Đậu Chiêu.

Lúc này Đậu Chiêu mới buông chung trà xuống, vẻ mặt vốn ôn hòa nay trầm lại, nói: “Xem ra, đại bá mẫu đã biết có kẻ mơ ước của hồi môn của ta, thừa dịp phủ Anh Quốc công gặp hỏa hoạn mà đục nước béo cò đi vào từ cửa thứ hai, công kích Di Chí đường, muốn gây bất lợi cho ta?”

Chuyện này sớm đã nổ tung.

Đường đường là phủ Anh Quốc công quyền quý bậc nhất, từng theo Thái tổ nam chinh bắc chiến, khai quốc công thần, hơn trăm năm qua được sủng ái không thôi, được xưng là trâm anh thế phiệt hiển hách kinh đô lại có cướp xông vào, mà đến giờ đại bộ phận đám giặc cướp đó còn chưa rõ hành tung. Không biết là thấy tình thế bất lợi lén chuồn ra khỏi phủ Anh Quốc công hay là vẫn ẩn nấp ở một góc nào đó, Đào Khí Trọng còn đang sai bảo đám vú già trong nhà tìm người giúp, muốn giấu cũng không giấu được.

Sự khủng hoảng như làn gió thổi quét khắp phủ Anh Quốc công. Đại phu nhân và Đổng thị bị cảnh báo không cần ra ngoài, đám ma ma hầu hạ bọn họ chỉ cần trông khỏe mạnh một chút thì đều bị gọi đi giúp Ngũ thành binh mã tư đi tìm tặc nhân, chỉ có đám tiểu nha hoàn không hiểu chuyện ở cùng các nàng. Trong phòng lạnh lẽo không một tiếng động, mấy tiểu nha hoàn kia hoảng hốt rúc lại một góc, ôm nhau khóc lóc không ngừng khiến cho Đại phu nhân và Đổng thị ngủ lại phủ Anh Quốc công hoảng hốt không thôi, hối hận vô cùng, sợ có tặc nhân xông vào… Vừa nghe Đậu Chiêu tìm, các nàng cũng bất chấp tranh cãi lúc trước, chỉ mong Đậu Chiêu cho các nàng ở lại Di Chí đường được bảo vệ cẩn mật đến hừng đông, không muốn quay về phòng khách không được bố trí phòng vệ kia.

Vừa nghe Đậu Chiêu nói vậy, Đại phu nhân không ngừng gật đầu, còn an ủi Đậu Chiêu: “Con đừng lo lắng! Sắp đến rạng sáng rồi, chờ Nghiên Đường nhận được tin, nhất định sẽ mau chóng quay về chủ trì đại cục…”

“Đó là đương nhiên!” Đậu Chiêu lạnh lùng cắt lời Đại phu nhân, ánh mắt nhìn bà ta chằm chằm. Đôi mắt trong veo nhất thời như đao sắc lóe ra hàn quang: “Nếu bà chủ trì nội trợ trong phủ Anh Quốc công, Đào tiên sinh muốn mở cổng phụ lấy nước dập lửa, chắc hẳn đã được đại bá mẫu đồng ý?”

Đại phu nhân nghe vậy thì rùng mình.

Đậu thị này gọi bà đến, quả nhiên không phải là có lòng tốt gì!

Phủ Anh Quốc công nhiều quy củ, nội viện há có thể để người tùy tiện ra vào? Ban ngày cổng phụ này có ma ma canh giữ, đợi khóa cổng rồi, trừ phi có lệnh bài của phủ Anh Quốc công. Nếu không bất luận thế nào cũng không cho phép người ra vào chứ đừng nói là mở rộng toang hoác như vậy, cái này giống như một tiểu thư quý tộc đột nhiên bị gỡ đi áp khoác, ai cũng có thể đánh giá, bình phẩm từ đầu đến chân.

Lúc Đào tiên sinh sai ma ma trực đêm truyền lời cho bà ta, trong lòng bà ta cũng có chút suy nghĩ, nhưng lại nhớ Đào tiên sinh là phụ tá của Anh Quốc công, mình cũng chỉ là chưởng quản thay mấy ngày, nếu ngoại viện thực sự bị đốt, trách nhiệm này bà ta sao đảm đương nổi?

Cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn mở cổng phụ…

Ai biết chuyện sau này còn đáng sợ hơn.

Bởi vì cổng phụ mở rộng, có tặc nhân trà trộn mà vào, còn thiếu chút nữa làm hại Đậu thị, Đào Khí Trọng đương nhiên không thoát nổi trách nhiệm nhưng bà ta cầm lệnh bài cũng chẳng hể nào tránh nổi.

Nghĩ đến lúc trước Đậu thị thô lỗ đòi bà ta giao lệnh bài ra, Đại phu nhân sao không rõ tâm tư của Đậu Chiêu?

Bây giờ bà ta dám nói “Không” sao?

Dưới tình huống hỗn loạn này, Đậu thị không như bà ta sợ hãi trốn trong phòng, lại lập tức nghĩ đến việc lợi dụng chuyện này bức bà ta nhận sai, bức bà ta phải giao lệnh bài ra. Không nói gì khác, chỉ dựa vào sự phân xét thời thế này của nàng, phóng tầm mắt nhìn khắp kinh thành, bà ta nghĩ hẳn không còn ai có được sự quả cảm như Đậu Chiêu nữa.

Bà ta không nhận sai, Đậu Chiêu sẽ buông tha cho bà ta sao?

Chưa biết chừng bước ra khỏi cánh cửa này, bà ta sẽ bị buộc tội đồng lõa với giặc, định sẵn tội danh thông đồng rồi.

Dù sao Nhị thúc và Nghiên Đường cũng không ở nhà, đám người Đào tiên sinh ốc còn không mang nổi mình ốc, có ai quan tâm đến hai mẹ con bà ta chứ?

Nghĩ vậy, Đại phu nhân như cà tím gặp sương, ủ rũ.

Bà ta cười khổ gật đầu, uyển chuyển nói: “Là ta nhất thời hồ đồ, cảm thấy Đào tiên sinh đã là phụ tá của Quốc công gia, chủ ý hắn đưa ra sao có thể sai lầm? Không nghĩ xảy ra chuyện này…”

Lúc bà ta nói chuyện, có mấy vú già khỏe mạnh cầm gậy gộc lén tiến vào, như tấm bình phong đứng sau Đậu Chiêu, nhìn bà ta chằm chằm như thể bà ta là kẻ cướp chồng, chỉ nói một câu không đúng thì sẽ dùng gậy gộc mà đánh…

Lần này thật đúng là thất bại rồi.

Không giao lệnh bài, nhìn Đậu thị này, tất sẽ trắng trợn cướp đi! Nhưng giao ra rồi, Nhị thúc quay về, sao chịu buông tha cho mình!

Nhưng đứng dưới mái hiên, nào có thể không cúi đầu chứ!

Nếu Đậu Chiêu nhất định muốn làm thế, sao mình phải chọc giận nàng làm chi.

Quyết định chủ ý, Đại phu nhân lại uyển chuyển nói: “Dù sao ta cũng xuất thân từ nhà nghèo hèn kém, không biết sự lợi hại của việc đó.” Bà bảo Đổng thị: “Con về phòng đem lệnh bài phủ Anh Quốc công đến đây.” Lại hối hận nói với Đậu Chiêu: “Ta vô đức vô năng, vẫn phải nhờ phu nhân chủ trì đại cục phủ Anh Quốc công.”

※※※※※

Cùng lúc đó, Tống Mặc đứng dưới hành lang tránh mưa, nhìn về phía phủ Anh Quốc công, thần sắc nặng nề.

“Ngươi có nhìn thấy rõ ràng không?” Ánh mắt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, hỏi thị vệ đã phát hiện tình huống bất thường tiến đến bẩm báo kia, “Ánh lửa là từ phủ Anh Quốc công?”

“Thuộc hạ thấy rất rõ.” Thị vệ cung kính nói: “Thuộc hạ sợ nhìn nhầm, còn sai người thủ vệ bên ngoài tự mình cưỡi ngựa đi dò xét. Phủ Anh Quốc công không chỉ gặp hỏa hoạn mà còn có giặc cướp xông vào.” Hắn nói tới đây, vẻ mặt lộ ra sự may mắn, “May mà tặc nhân bị hộ vệ bắt được, lúc đám người của Ngũ thành binh mã tư chạy qua thì thế lửa đã được khống chế. Phủ Anh Quốc công không có gì đáng ngại, trong phủ cũng chỉ có bốn hộ vệ bị thương nhẹ.”

Tặc nhân?

Đường đường dưới chân thiên tử lại có tặc nhân?

Còn dám đến phủ Anh Quốc công trộm cắp, nói ra có ai tin được chứ?

Hai tay Tống Mặc buông thõng sớm đã nắm chặt thành quyền, sau đó chậm rãi chắp ra sau lưng, như thể chỉ có làm vậy mới che giấu được sự phẫn nộ của hắn lúc này.

Đậu Chiêu giờ ra sao?

Nàng có bị thương không? Có sợ hãi không?

Nàng vừa mới gả vào phủ Anh Quốc công, chỉ sợ đây là lần đầu tiên trong đời gặp phải chuyện này, nàng có hối hận vì đã lấy mình không?

Nghĩ đến đây, lòng hắn đau như bị kim đâm… lại quên đi sự kinh ngạc khi bị Đậu Chiêu khống chế lúc trước.

Chuyện này có liên quan gì đến phụ thân không?

Sắc mặt Tống Mặc dần dần xanh lại.

Phụ thân có thể làm tổn thương hắn thì có thể bỏ qua Đậu Chiêu không?

Ánh mắt hắn như bốc hỏa, hồi lâu sau mới nói: “Phu nhân ta có bị thương không?”

Đậu Chiêu ở nội viện, dù có bị thương, trong thời gian ngắn như vậy, thị vệ cũng khó mà thăm dò được. Nhưng hắn vẫn muốn hỏi, như thể chỉ có làm vậy thì lòng hắn mới dễ chịu hơn được.

Thị vệ không khỏi ngẩng đầu nhìn Tống Mặc một cái, trong mắt có chút hoang mang.

Hắn đã nói rất rõ ràng, phủ Anh Quốc công chỉ có bốn hộ vệ bị thương, sao đại nhân còn hỏi phu nhân có bị thương hay không?

Nhưng Tống Mặc là thượng cấp của hắn, Tống Mặc đã mở miệng, đương nhiên hắn phải trả lời.

“Không nghe nói đến việc phu nhân bị thương.”

Vốn viết rõ thị vệ sẽ trả lời như vậy, mà khi nghe hắn nói đến đó, lòng lại như nổi lên ngàn đợt sóng nhỏ. Trong khóe mắt đuôi mày cũng thoáng hiện lên chút lạnh lẽo, lòng lại thầm hối hận.

Sớm biết như vậy, lúc trước hắn nên đến Phong Đài đại doanh.

Tuy xa nhà một chút nhưng tự do hơn vào cung nhiều.

Không như bây giờ, hắn và Đậu Chiêu gần trong gang tấc mà chỉ vì cửa cung đóng chặt, hắn không có cách nào an ủi Đậu Chiêu. Thậm chí ngay cả một câu quan tâm cũng chẳng thể nói ra.

“Đáng chết!” Thần sắc Tống Mặc u tối, khẽ mắng một câu.

Mọi người nghĩ hắn giận dữ vì phủ Anh Quốc công bị hỏa hoạn, đang định tiến lên an ủi hắn đôi câu thì lại có một thị vệ vội vàng đi đến.

“Đại nhân!” Hắn cung kính hành lễ với Tống Mặc, nói: “Đại nhân, gia đinh trong phủ truyền tin, nói là phu nhân bình an vô sự, chuyện trong nhà đều ổn thỏa, bảo đại nhân không cần lo lắng!”

Mắt Tống Mặc sáng bừng lên, không khí xung quanh cũng trở nên thật nhẹ nhàng.

Mọi người đều tiến lên chúc mừng Tống Mặc.

Tống Mặc lại trầm tư một lát. Đến cung Càn Thanh.

Hoàng thượng còn chưa tỉnh giấc, hắn đợi nửa canh giờ, trong cung điện mới sáng đèn, lại thêm nửa canh giờ nữa, Uông Cách mời cười, đi ra gọi hắn vào.

Hoàng thương đang bưng bát cháo.

Tống Mặc hai mắt đỏ ngầy quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: “Hoàng thượng, vi thần muốn ra cung sớm!”

Hoàng Thượng ngạc nhiên.

Tống Mặc luôn là người hiểu thời thế, chưa bao giờ đau lòng, tội nghiệp như vậy.

Hoàng thượng nhìn Uông Cách một cái, thấy Uông Cách cũng không biết, không khỏi trầm giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Mặc kể lại chuyện nhà có hỏa hoạn, có trộm một lần: “…Lúc đầu còn không biết là nhà ai, chỉ là thấy quá gần cấm cung nên mới phái người đi hỏi thăm…”

Hắn còn chưa nói xong, “Xoảng” một tiếng, bát sứ men hồng hoa lệ vỡ nát trên sàn lát gạch vàng.

“Phản, phản rồi!” Hoàng thượng giận dữ vô cùng, “Thái bình thịnh thế, lại có kẻ cướp xông vào phủ Anh Quốc công, Thuận Thiên phủ làm cái gì thế? Ngũ hành binh mã tư làm cái gì thế?” Hoàng thượng cao giọng bảo Uông Cách: “Đi, gọi phủ doãn phủ Thuận Thiên và Tổng chỉ huy sứ Ngũ hành binh mã tư vào đây cho ta! Hôm nay bọn chúng dám đánh cướp phủ Anh Quốc công, ngày mai có phải là đánh vào cung cấm của trẫm rồi không?”

Trong đại điện yên tĩnh đến độ kim rơi cũng có thể nghe rõ, cung nữ thái giám sợ tới lạnh run.

Tống Mặc trầm giọng nói: “Hoàng thượng, xin người cho phép thần tróc nã tặc nhân!”

Long tuyền bảo kiếm dưới tay Hoàng thượng xoảng một tiếng, đưa đến trước mặt Tống Mặc: “Điều tra cẩn thận cho trẫm, xem ai to gan như vậy, dám trộm cắp phủ công huân quý tộc, dám làm xằng làm bậy dưới mắt trẫm?”

“Vâng!” Tống Mặc dập đầu, cầm bảo kiếm rời khỏi cung Càn Thanh.

※※※※※

Đậu Chiêu và đám Tố Tâm, Tố Lan ngồi vây quanh bàn, đánh giá chiếc lệnh bài làm bằng gỗ lê đặt trong hộp gỗ tử đàn.

“Cái này trông cũng bình thường thôi mà!” Tố Lan lầu bầu, sờ sờ lệnh bài. “Nếu có người giả mạo thì cũng chẳng khó gì!”

“Cũng chẳng phải vàng bạc ngân phiếu, chỉ là một tấm gỗ, chẳng có gì đặc sắc.” Đậu Chiêu thuận lợi lấy được lệnh bài, Tố Tâm cũng rất mừng, nói chuyện hoạt bát hơn hẳn bình thường, “Lệnh bài truyền ra, đều có số lượng nhất định.”

Tố Lan cười nói: “Cho nên phu nhân bảo Đại phu nhân truyền lời xuống, sáng mai muốn triệu đám vú già trong nhà đến thượng viện nói chuyện?”

Tố Tâm cười gật đầu: “Cứ như vậy, phu nhân sẽ danh chính ngôn thuận rồi!”

Tố Lan cũng vui mừng theo.

Đậu Chiêu cười đưa hộp tử đàn cho Tố Tâm, nói: “Chúng ta đi nghỉ ngơi đi thôi! Mai còn nhiều chuyện phải làm đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.