Thái Thục cười giúp Đậu Chiêu đặt giấy lên bảng chữ mẫu, sau đó cầm quạt đứng bên nhẹ nhàng quạt cho nàng.
- Thái Thục tỷ tỷ, thời tiết
nóng như vậy, ngươi nghỉ đi! Ở đây có Thỏa Nương là được. Tỷ ở đây, ta
cũng không viết được. Đậu Chiêu cười nói.
Thái Thục cười đáp:
- Được, vậy ta ra ngoài cửa trông, có chuyện gì tiểu thư cứ gọi ta một tiếng.
Đậu Chiêu cười tủm tỉm điểm đầu, thấp giọng dặn dò Thỏa Nương:
- Ngươi ra cửa nhìn, có người đến thì hãy ho một tiếng.
Thỏa Nương vuốt cằm, nhẹ nhàng đi tới cửa thư phòng, dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Đậu Chiêu rút giấy, viết thư cho cữu cữu: “… Nhị thái phu nhân nói, nếu phù chính Vương di nương, phụ thân của
Vương di nương sẽ không tranh giành với Ngũ bá phụ, nếu người không viết giấy đồng ý, thì để sau này con đi kiện Vương di nương”.
Chẳng qua chỉ là mấy câu đơn giản, nàng
không có cẩn thận theo đúng quy tắc bình thường, viết qua hai nén nhang
thì cũng xong, may chữ vẫn còn khá ổn.
Dùng khăn nhỏ hút mực, Đậu Chiêu gấp thành mảnh giấy nhỏ, sau đó vẫy vẫy tay với Thỏa Nương, nhỏ giọng hỏi nàng:
- Ngươi còn nhớ địa chỉ Bành ma ma viết cho ngươi không?
- Nhớ rõ!
Thỏa Nương nhỏ giọng đọc lại một lượt.
Đậu Chiêu vui vẻ, đưa tờ giấy cho Thỏa Nương:
- Lát nữa ngươi đi xin phép lục bá mẫu cho nghỉ…
Nàng nói kế hoạch của mình cho Thỏa Nương.
Thỏa Nương gật đầu:
- Tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ làm được.
Sau đó chỉ vào tờ giấy nhỏ nhắc nhở nàng:
- Tứ tiểu thư, một lần đưa thư
mất mười lạng bạc, người viết tờ giấy nhỏ thế này vẫn tính là một phong
thư, không bằng viết thêm chút nữa đi, tính ra cũng lãi hơn được một
chút.
Đậu Chiêu bật cười, sau đó cảm khái:
- Nếu cữu cữu còn không rõ nên
làm gì, chỉ biết giận dữ với Đậu gia, Vương gia thì ta viết nhiều cũng
là vô dụng. Còn không bằng ngắn gọn như vậy cho cữu cữu dễ hiểu, tránh
để cho những kẻ tiểu nhân tự cho là đúng được đắc chí.
Thỏa Nương không hiểu (Me too)
- Ngươi chỉ cần làm theo lời ta dặn là được. Chuyện khác không cần nghĩ ngợi nhiều.
Đậu Chiêu cười nói.
Thỏa Nương cẩn thận cất tờ giấy vào trong người, hầu hạ Đậu Chiêu dùng bữa trưa xong, lại theo lời Đậu Chiêu, xin Kỳ thị cho nghỉ:
- Tiểu thư bảo con về đem gối đầu phong lan nàng quen gối đến.
Kỳ thị bảo Thái Thục đi gọi xe đưa nàng về.
- Không cần, không cần, chỉ là chút việc nhỏ, con tự đi là được.
Thỏa Nương vội nói, từ chối rất dứt khoát.
Kỷ thị sinh nghi.
Chỉ là nàng luôn không muốn nhiều chuyện, cười gật gật đầu. Ngẩng đầu lại thấy Đậu Chiêu đang luyện chữ đến toát mồ hôi.
Khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng, lại vẫn ngồi thẳng tắp như lời nàng đã dặn, viết thật cẩn thận, không chút lười biếng.
Trong phút chốc, lòng nàng như mềm lại.
Nếu là Chỉ ca nhi, chỉ sợ đã sớm nhào vào lòng nàng mà làm nũng rồi.
Trẻ con không có mẹ như cây cỏ dại. Chỉ là dù khổ đến đâu thì cũng chỉ có thể cố chịu đựng thôi.
Nàng nghĩ nghĩ, chờ Thỏa Nương đi rồi thì lập tức gọi nha hoàn Thái Vi đến, thấp giọng nói:
- Đi xem xem Tố Hinh kia muốn làm gì?
Thái Vi đáp lời rời đi.
Kỷ thị ngồi xuống bên Đậu Chiêu nhìn nàng viết chữ, thỉnh thoảng nói cho nàng cần phải chú ý cái gì.
Viết xong hai tập giấy lớn, Kỷ thị sai Thái Thục bưng chè đậu xanh vào:
- Thọ Cô, nghỉ ngơi một chút, ăn cái này cho đỡ nóng.
Đậu Chiêu cũng có chút mệt mỏi, ngồi ở đó cùng Kỷ thị ăn chè đậu xanh, Lục bá phụ quay về.
Lục bá mẫu còn chưa kịp chào hỏi thì lục bá phụ đã trầm giọng nói:
- Nha hoàn trong phòng ra ngoài sân cả đi.
Chỉ nháy mắt, phòng chỉ còn lại Đậu Thế Hoành, Kỷ thị và Đậu Chiêu.
Lúc này, vẻ ngoan ngoãn của em bé được bộc lộ ra.
Lục bá phụ lơ đãng vuốt tóc Đậu Chiêu, lập tức lại nói với lục bá mẫu:
- Chư gia mời Chu học chính ra
mặt, muốn trả canh thiếp của thất đệ về, mẫu thân và tiểu thúc còn đang
cãi cọ trong phòng. Tam ca bảo ta ra ngoài xem tình hình thế nào, buổi
tối các nàng không cần chờ ta về.
Nhanh như vậy!
Đậu Chiêu kinh ngạc.
Lục bá mẫu cũng giật mình, nói:
- Sao đột nhiên Chư gia lại muốn từ hôn?
- Vương nhị phu nhân cùng các
huynh đệ nhà mình đến Chư gia gây chuyện, Chư cử nhân mất mặt, đóng cửa
không ra, chờ người nhà họ Bàng đi rồi thì sai người đi suốt đêm mời Chu học chính đến.
Lục bá phụ nói xong, thở dài:
- Chu học chính và Chư cử nhân là bạn tốt, xem ra, Chư cử nhân đã quyết tâm từ hôn rồi.
- Vậy chàng mau qua đó đi. Có thể không từ hôn thì là tốt nhất, bằng không Vương gia sẽ lại càng làm ầm lên.
Lục bá mẫu nhíu mày
- Ta cũng nghĩ như vậy. Ta đã
phái quản sự đi tìm Bàng lão gia, nếu ông ta còn không biết nông sâu mà
cứ gây rối nữa thì về sau đừng hòng làm ăn ở Bắc Trực nữa. Lục bá phụ
đáp.
Hiển nhiên là lục bá mẫu cũng đồng tình với suy nghĩ của lục bá phụ:
- Chàng cẩn thận một chút, đừng để người ta bắt được nhược điểm của mình.
Sau đó lại dặn dò lục bá phụ vài câu rồi tiễn lục bá phụ ra cửa.
Đậu Chiêu chậm rãi ăn chè đậu xanh, thấy
lục bá mẫu tiễn lục bá phụ đi rồi lại ngây người thật lâu ở trong sân,
sau đó mới vào phòng.
- Thọ Cô, có muốn đi chơi với ta không?
Lục bá mẫu hỏi nàng, lúc này Thái Vi đã quay trở về, nàng nhỏ giọng bẩm báo:
- Lục phu nhân, Tố Hinh về Tây
phủ, làm ầm ỹ lên với một đại nha hoàn khác của tứ tiểu thư là Ngọc
Trâm, nghe khẩu khí đó, hình như là muốn đem toàn bộ đồ trong phòng của
tứ tiểu thư kiểm kê lại một lần, Ngọc Trâm nói là nàng đang xen vào việc của người khác, nàng nói Ngọc Trâm là trộm. Hai người gây lộn… ta không dám ở lâu, vội quay về.
Chỉ bảo nàng đi gây rối, nhân cơ hội để
Kỷ thị biết Ngọc Trâm trộm đồ của mình, không ngờ Ngọc Trâm lại phản ứng mạnh như vậy, hai người còn đánh lộn.
Nhưng Thỏa Nương khỏe mạnh, Ngọc Trâm căn bản không phải là đối thủ của nàng. Hơn nữa Thỏa Nương là người cùng
nàng đến Đông phủ, Du ma ma dù biết cũng không dám giữ Thỏa Nương ở lại
Tây phủ chứ đừng nói là phạt Thỏa Nương. Nếu không chuyện Ngọc Trâm trộm đồ trong phòng mình để lấy lòng vợ Du Quốc Khánh sẽ bị lòi đuôi.
Nhũ mẫu già cưỡi lên đầu chủ tử, các phu
nhân Đông phủ vì giết gà dọa khỉ sẽ không dễ dàng cho qua, đến lúc đó sẽ chẳng phải là chuyện đánh mấy trượng rồi đuổi ra phủ nữa rồi.
Đậu Chiêu cũng không lo lắng.
Kỷ thị vừa nghe thì đã biết là chuyện gì xảy ra. Nàng biến sắc:
- Chuyện này ngươi đừng nói ra ngoài, lát nữa Tố Hinh về ngươi lập tức báo lại cho ta.
Thái Vi đáp lời rồi lui xuống.
Kỷ thị như không có chuyện gì xảy ra, cầm “Tam tự kinh” đến, bắt đầu đọc cho nàng nghe.
Lúc trời chiều đã ngả về tây, Thỏa Nương quay về, còn giả vờ giả vịt cầm theo gối đầu phong lan.
Kỷ thị hỏi thẳng Thỏa Nương:
- Ngươi và Ngọc Trâm đánh nhau, Du ma ma nói sao?
Thỏa Nương ấp úng hồi lâu, như thể không biết nên nói sao.
Kỷ thị không hỏi tiếp, chỉ trầm ngâm nói:
- Chuyện này ta không tiện nhúng tay nhưng mà ngươi có thể viết thư cho cữu mẫu của Thọ Cô, bảo Thọ Cô
xin chúng ta giúp đỡ quản lý mọi chuyện, ta nghĩ chúng ta sẽ không ngồi
xem Thọ Cô bị bắt nạt như vậy. Về phần Ngọc Trâm, sáng mai ngươi về nói
với Du ma ma, nói là tứ tiểu thư quen dùng nha hoàn của mình, hai ngày
tới ta bận chuẩn bị cho lục gia vào kinh, bảo nàng đến đây giúp một tay. Ta sẽ có quyết định riêng.
Thỏa Nương thấy mọi chuyện quả đúng như Đậu Chiêu dự đoán, lòng thực sự vui mừng, không nhịn được mỉm cười.
Kỷ thị cũng cười theo, nói:
- Ngươi là người trung hậu thành thật, ta rất thích. Về sau chỉ cần chăm sóc Thọ Cô chu đáo thì ngươi sẽ không phải chịu thiệt đâu.
Thỏa Nương cảm thấy giờ nàng sống cũng rất tốt rồi nhưng được lục phu nhân tán thưởng thì vẫn là chuyện đáng vui mừng.
Nàng gật đầu lia lịa, cười thật rạng rỡ.
Kỷ thị thấy mặt trời đã xuống núi, nghĩ
Đậu Chiêu ở trong phòng cả ngày, liền kéo tay nàng đi dạo trong vườn,
tiện tay chỉ cho Đậu Chiêu biết đây là hoa gì, đây là cây gì.
Nhị đường tẩu, tam đường tẩu, ngũ đường tẩu cùng đến thăm Đậu Chiêu.
Kỷ thị sai nha hoàn bổ dưa và mang trái
cây lên, Đậu Chính Xương và Đậu Đức Xương tan học, Đậu Hoàn Xương gầy
nhong nhỏng và Đậu Khải Tuấn rạng rỡ như ánh mặt trời cũng cùng đến.
- Chúng ta tới thăm tứ muội muội/ cô cô.
Kỷ thị khen ngợi hai người một hồi.
Tam đường tẩu rạng rỡ, kéo tay con, cười thật vui vẻ.
Đậu Hoàn Xương thì nhẹ nhàng chào hỏi Đậu Chiêu:
- Tứ muội muội, muội ở đây có quen không? Đông phủ chơi có vui không?
Đậu Chiêu không có hứng xã giao với bọn họ, giả bộ như xấu hổ mà cười cười.
Bọn trẻ Đông phủ đều ở lại lục phòng ăn cơm tối.
Buổi tối, lục bá phụ không trở về, tổ phụ lại chạy đến.
Trưa hôm sau, tin Chư gia và Đậu gia giải trừ hôn ước truyền ra ngoài.
Đậu Chiêu cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Một nữ nhân chỉ dựa vào việc nam nhân này chịu tang cho thê tử ba năm mà đã cảm thấy hắn là người tốt. Có thể
thấy là kiến thức có hạn.
Nàng khẽ hừ một tiếng, rất nhanh đã quẳng chuyện này ra sau gáy, không nghĩ sâu nữa. Trong lòng nàng, mẫu thân là người thuần khiết như nước, lại cứng rắn như lửa. Trên đời này chẳng có ai thuần khiết hơn mẫu thân của nàng, càng không phải ai cũng có thể
thay thế.
Đậu Chiêu hỏi Thỏa Nương đi đâu.
Thái Lam cười nói cho nàng:
- Tố Hinh và Vương quản sự đi đến châu Thực Định, chiều mai sẽ về.
Theo Đậu Chiêu đoán, sau khi Kỷ thị biết
chuyện này thì chắc chắn sẽ lén giúp nàng. Vì không để mọi người chú ý,
quá nửa là nàng sẽ phó thác người của cửa hàng Kỷ gia ở phủ Thực Định
truyền tin giúp, mà Vương quản sự lại chính là nô tài của Kỷ thị.
Khóe miệng nàng cong cong.
Ngọc Trâm bất an xách tay nải theo Thái Vi bước vào.
Đậu Chiêu đang viết chữ, Kỷ thị ngồi bên
cạnh Đậu Chiêu, như không nghe thấy bẩm báo, mắt cũng chẳng nhướng lên,
vừa quạt cho Đậu Chiêu, vừa nhỏ giọng khen Đậu Chiêu viết chữ đẹp, chứ
để Ngọc Trâm đứng đó hơn nửa canh giờ. Đợi Đậu Chiêu luyện chữ xong, Kỷ
thị tự mình lau tay cho Đậu Chiêu, lại bưng canh hạt sen nha hoàn mang
lên bón cho Đậu Chiêu rồi mới nói:
- Ngươi là Ngọc Trâm hầu hạ tứ tiểu thư?
Giống như giờ mới nhìn thấy nàng.
Hai chân Ngọc Trâm run run, mồ hôi ướt đẫm nhưng cũng không dám nhúc nhích, nghe thấy Kỷ thị hỏi thì vội nói:
- Hồi bẩm lục phu nhân, nô tỳ chính là Ngọc Trâm.
Thái độ thập phần kính cẩn.
Kỷ thị lại chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Đi xuống đi”, sau đó tươi cười bón canh hạt sen cho Đậu Chiêu, kiên nhẫn dỗ dành:
- Thọ Cô của chúng ta ngoan quá, sắp ăn hết canh hạt sen rồi!
Các phu nhân Đông phủ và thất phu nhân có quan hệ tốt như vậy từ khi nào?
Thất phu nhân đã mất, bọn họ nâng niu tứ tiểu thư như báu vật vậy.
Ngọc Trâm nhìn, ngây ngốc hồi lâu.
Lại có nha hoàn tiến lên khẽ kéo áo nàng:
- Còn không mau lui xuống.
Nàng lấy lại tinh thần, hoang mang ra khỏi phòng, bên tai truyền đến lời châm chọc của ai đó:
- Không phải nói từng hầu hạ
thất phu nhân sao? Sao trông ngu xuẩn vậy, không phải là đục nước béo
cò, trà trộn vào đây chứ?