Cửu Trọng Tử

Chương 220: Chương 220: Lọt vào mắt




Đậu Thế Anh đi đi lại lại trong thư phòng cả buổi sáng rồi mới gọi Cao Thăng vào.

“Thế tử phủ Anh Quốc công ngoài việc giết người như ngươi nói thì những chuyện khác, Đào Khí Trọng có nói sai gì không?” Hắn trịnh trọng hỏi Cao Thăng.

“Không có!” Cao Thăng lắc đầu, “Ai cũng nói Thiên tử Anh Quốc công như Tống Ngọc, Phan An, văn võ song toàn.”

“A!” Đậu Thế Anh lại càng không muốn dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn nghĩ nghĩ, quyết định tự mình đến hành cung nghỉ mát: “Trăm nghe không bằng một thấy. Một người rốt cuộc là thế nào, phải gặp mới biết được!”

Cao Thăng rất tán thành, cảm thấy Đậu Thế Anh làm vậy mới là tốt với Đậu Chiêu, vội ân cần nói: “Vậy để tôi qua ngõ Hòe Thụ.”

Không được tuyên triệu mà muốn đến hành cung, dựa vào phẩm cấp của Đậu Thế Anh, căn bản là chuyện không thể, chỉ đành xin Đậu Thế Xu giúp.

“Không cần!” Thần sắc Đậu Thế Anh chợt lạnh xuống, trong mắt người ngõ Hòe Thụ, Đậu Chiêu chỉ là một thứ đồ vật, không có Hà gia thì có Ngụy gia, không có Ngụy gia thì có Kỷ gia, chỉ nghĩ xem làm sao để bán được giá tốt chứ chưa từng bận tâm đến cảm giác của Đậu Chiêu. Cho dù là nuôi mèo nuôi chó, về lâu về dài cũng có cảm tình huống chi Đậu Chiêu và Ngụy Đình Du từ nhỏ đã đính ước, bọn họ lại tùy tiện để Đậu Minh thay Đậu Chiêu gả đến phủ Tế Ninh hầu…

So với phủ Anh Quốc công, đương nhiên là Kỷ gia có thể cho Đậu gia càng nhiều lợi ích thực tế. Nếu để ngõ Hòe Thụ biết chuyện Tống gia, chẳng biết bọn họ sẽ đưa ra chủ ý gì.

Lúc này, đừng ai hòng nhúng tay vào hôn sự của Đậu Chiêu, hắn phải tự mình quyết định!

Đậu Thế Anh thấp giọng dặn dò Cao Thăng: “Chuyện của tứ tiểu thư, trăm ngàn lần không được nói lại chon gõ Hòe Thụ.” Nghĩ nghĩ rồi lại tiếp: “Mà cũng không được nói cho ai hết.”

Cao Thăng gật đầu lia lịa.

Bát tự còn chưa xem, đương nhiên hắn sẽ không đi nói lung tung khắp nơi, huống chi tứ tiểu thư vừa bị ngũ tiểu thư đoạt chồng, nói đúng thì dù có khó nghe, người sáng suốt vẫn biết là chuyện gì xảy ra. Nếu hôn sự của tứ tiểu thư và Tống gia lại không thành, lại truyền ra ngoài. Về sau tứ tiểu thư phải sống sao? Tốt nhất vẫn nên theo lời thất lão gia nói, chờ hai nhà chính thức đặt sính lễ, đường hoàng nói cho những kẻ muốn chê cười tứ tiểu thư nghe, đính chính lại cho tứ tiểu thư thì mới là tốt.

Hắn nhìn Đậu Thế Anh hứa: “Cho dù là nội tử (vợ), tôi cũng sẽ không nói.

Đậu Thế Anh hài lòng “Ừm” một tiếng.

Cao Thăng vội lên xe ngựa, tự mình đánh xe đưa Đậu Thế Anh đến dịch quán Tây Uyển ở bên cạnh hành cung.

Đậu Thế Anh có một bạn đồng khoa làm tư chính, lần này vừa khéo cùng Hoàng thượng đến hành cung. Hắn quyết định thông qua người bạn này mà gặp Tống Mặc, lẳng lặng đánh giá Tống Mặc xem sao.

Cao Thăng liền đỗ xe ngựa ở rừng cây nhỏ đối diện cửa ngách hành cung, cầm danh thiếp của Đậu Thế Anh đi mời người bạn đồng khoa này ra. Đậu Thế Anh thì ngồi trong xe chờ.

Ánh mặt trời buổi chiều mùa thu ấm áp, một nửa phủ lên ngọn cây, một nửa phủ lên xe.

Từ sau khi phát hiện chuyện tỷ muội gả thay, Đậu Thế Anh vẫn không được ngủ ngon giấc, giờ mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Có lẽ là hơn nửa canh giờ, có lẽ chỉ trong chốc lát, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn nghe được có tiếng vó ngựa lướt qua.

Nơi đây rất gần hành cung, bất cứ động tĩnh nào cũng khiến người ta cảnh giác.

Đậu Thế Anh vén màn xe nhìn ra ngoài, thấy mấy người ăn mặc như trong Ngũ quân doanh đang vây quanh một người trông như Kim Ngô vệ đi về phía bên này.

Hắn không khỏi “Ơ” một tiếng rồi vươn người ra nhìn.

Ngũ quân doanh đóng quân ở ngoài thành, phụ trách việc bảo vệ kinh đô. Mà Kim Ngô vệ lại chính là Cấm vệ bên cạnh Hoàng thượng, dù đều là thân vệ nhưng lại khác nhau như mây với bùn. Nhưng Ngũ quân doanh cũng có sự kiêu ngạo của mình, Kim Ngô vệ không thể tùy tiện chỉ huy chứ càng đừng nói vây quanh như vậy. Hiển nhiên Kim Ngô vệ kia là phụng chỉ hành sự nên mới có thể khiến Ngũ quân doanh hộ vệ như vậy.

Trước cửa ngách của hành cung chỉ có một chiếc xe ngựa đơn độc ở đó, không nhìn cũng không được.

Tống Mặc ngồi trên lưng ngựa và người xung quanh cũng phải liếc mắt qua nhìn.

Thiếu chút nữa Tống Mặc ngã ngựa.

Là Đậu gia thất lão gia!

Ông ấy tới đây làm gì?

Đậu gia ngũ lão gia đi theo Lương Kế Phân ở lại cấm cung.

Có nên tiến lên chào hỏi không? Cái khác không nói. Nếu ông muốn tìm người thì mình giúp ông làm việc còn tiện hơn nhiều!

Một suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu, trong lòng hắn đột nhiên sinh lòng cảnh giác.

Chẳng lẽ ông đến… là để thăm dò mình?

Suy nghĩ vừa hiện lên, hắn nghĩ mình và Đậu Thế Anh lập tức sẽ lướt qua nhau, không chút do dự cầm ngọc bội bên hông, vận nội lực bắn vỡ thành mấy mảnh nhỏ rồi bắn về phía ngựa của Đậu gia.

Ngựa bị hoảng sợ, hí vang rồi vọt lên.

Đậu Thế Anh bị bất thình lình mà văng ngược vào trong xe, đầu óc choáng váng nhưng lòng lại rất rõ ràng.

Lần này gặp rắc rối rồi!

Thân vệ của Hoàng thượng vốn luôn ương ngạnh, đến cả thị lang lục bộ cũng chẳng coi ra gì, huống chi chỉ là một quan hàn lâm tứ phẩm nho nhỏ như hắn!

Huống chi hắn còn đang đứng ở con đường từ hành cung thông đến kinh thành, nếu tính ra, tội danh “rình mò cấm cung” của hắn là chắc chắn không trốn thoát.

Trong lúc đang mơ hồ không biết nên làm sao, hắn nghe được một giọng nói trong veo như nước đang vội vàng lớn tiếng la hét: “Mau! Mau giữ xe ngựa lại! Trong xe có người!”

Những tiếng ầm ầm vang lên, xe ngựa ngừng lại trong tiếng huýt gió cao vút của nam tử kia.

Đậu Thế Anh đầu óc mê muội định ngồi xuống.

Màn xe vén lên, có người thăm dò: “Tiên sinh, ngài sao rồi?” Sau đó vươn tay đỡ hắn.

Giọng nói đó êm ru tựa nước suối trong.

Đậu Thế Anh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.

Trước mắt là một gương mặt tuấn tú như trăng thanh gió mát, đặc biệt là đôi mắt, như ngưng tụ tinh hoa, sáng trong không thua ánh trăng.

Hắn tập trung nhìn, lúc này mới phát hiện người trước mắt chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, nụ cười ấm áp, thần sắc ổn trọng, cử chỉ tao nhã, vừa có sự thong dong của con em quyền quý lại có khí độ của hậu duệ nhà quý tộc có công huân, khiến người ta khó mà quên được.

Cái gọi là như Phan An, Tống Ngọc trong sách viết, chính là để chỉ thiếu niên này chăng?

Đậu Thế Anh thầm nghĩ, được thiếu niên kia đỡ xuống xe ngựa.

Lúc này hắn mới phát hiện, xe ngựa chẳng qua chỉ chạy về phía trước một đoạn ngắn, cũng chẳng có trở ngại gì hết.

Đậu Thế Anh vừa thở phào lại vừa lo lắng nên giải thích sao với đám thân vệ của Thiên tử về sự xuất hiện của mình ở đây, lại thấy mấy người của Ngũ quân doanh đi tới, đều cười gọi thiếu niên kia là “Tống đại nhân” rồi khen: “Đã sớm nghe nói thuật cưỡi ngựa của Thế tử gia rất cao siêu, lần này đúng là được mở rộng tầm mắt. Không chuẩn bị trước, chỉ chốc lát đã ghìm được cương ngựa, cái này cả đời chúng ta cũng không học theo nổi.”

Thì ra là thiếu niên này đã cứu mình!

Đậu Thế Anh mỉm cười nhìn qua, cũng thoáng động tâm.

Họ Tống… thế tử… mười sáu mười bảy tuổi… Như Phan An, Tống Ngọc… làm đương sai ở Kim Ngô vệ… chẳng lẽ chính là Thế tử gia phủ Anh Quốc công Tống Nghiên Đường Tống Mặc sao?

Ánh mắt hắn nhìn thiếu niên kia lập tức trở nên thật nồng nhiệt.

Lòng Tống Mặc thầm kêu may.

Hoàng thượng nhiều năm rồi chưa cưỡi ngựa bắn cung, thấy quân cận vệ oai hùng, nhất thời nổi hứng, sáng nào cũng đến giáo trường cùng bọn họ cưỡi ngựa.

Ai dám để Hoàng thượng cưỡi ngựa?

Ai có thể chống đỡ được Hoàng thượng?

Uông Uyên đã nghĩ ra được một ý, cho mỗi cận vệ bên người của Hoàng thượng bảo vệ hai bên, tất cả đều làm người kéo ngựa, lại phái người giỏi cưỡi ngựa bắn cung dẫn ngựa giúp Hoàng thượng, như vậy là có thể khống chế tốc độ của Hoàng thượng.

Hoàng thượng thấ mọi người đều như vậy thì cũng không từ chối. Sáng nào cũng để người dắt ngựa cùng bọn họ đi rong ruổi.

Hắn nghĩ cách đánh dấu trên roi ngựa mà Hoàng thượng thích nhất, kết quả mỗi lần Hoàng thượng giơ roi giục ngựa thì roi ngựa lại bị đứt.

Mọi người đều choáng váng.

Hoàng thượng nổi trận lôi đình.

Tống Mặc nhân cơ hội nhặt roi ngựa bị đứt lên.

Uông Uyên lại tươi cười quỳ gối trước mặt Hoàng thượng: “Có thể thấy vật cũ này vẫn biết tình cảm, biết cúc cung tận tụy, chết rồi mới thôi. Lão nô chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng ngoài có tướng mạnh, trong có trung thần, thiên hạ thái bình, điện ngọc huy hoàng…”

Một đám thân vệ cũng lấy lại tinh thần, đều tán dương chiếc roi ngựa này “tận trung hết lòng.”

Hoàng thượng bị dỗ cho cười ha hả, cơn giận cũng tan thành mây khói.

Tống Mặc nhân cơ hội nói: “Xin Hoàng thượng cho vi thần đem đi sửa sang lại, về sau đặt trong thư phòng của Hoàng thượng, cũng là một giai thoại cho đời sau.”

Hoàng thượng gật đầu, tiện tay chỉ mấy người trong Ngũ quân doanh hộ tống Tống Mặc đi sửa lại roi ngựa.

Lúc này hắn mới gặp được chuyện này.

Vì thời gian xuất cung hữu hạn, Đậu Thế Anh lại xin nghỉ bệnh không đến phủ nha, ngày nào cũng chỉ ở trong phòng. Hắn đang lo lắng Nghiêm tiên sinh liệu có giúp hắn tạo cơ hội tình cờ gặp Đậu Thế Anh hay không, khoog ngờ vừa ra khỏi hành cung đã gặp Đậu Thế Anh.

Chẳng lẽ đây chính là ý trời?

Chẳng hiểu sao lòng hắn hơi kích động.

Nói chuyện càng thêm khiêm tốn: “Chư vị huynh đệ khen ngợi, thực không dám nhận.” Sau đó lại thân thiết hỏi Đậu Thế Anh: “Tiên sinh sao rồi? Có bị thương ở đâu không? Có cần tại hạ mời đại phu đến xem sao không?” Lại nói, “Nơi này chính là đường đến hành cung nghỉ hè của Hoàng thượng, bình thường ở lại cũng không sao. Mấy hôm nay Hoàng thượng lại ở gần đây, nếu tiên sinh không có chuyện gì, tốt nhất đừng tới gần đây làm chi.”

Chàng thiếu niên hòa nhã khiêm tốn trước mắt chính là Thiên tử phủ Anh Quốc công bị đồn đại là giết người như ma đó sao?

Đậu Thế Anh không khỏi trợn tròn mắt.

Bên cạnh có người bất mãn nói: “Ngươi đúng là hủ nho, vị này là Thế tử gia phủ Anh Quốc công – Kim Ngô vệ Hữu chỉ huy sứ Tống đại nhân, hắn cứu mạng ngươi ngươi còn không mau cảm tạ đi, ngây ngô ở đây làm gì? Nhìn thì như người đọc sách mà sao không biết cấp bậc lễ nghĩa chi vậy…”

Tống Mặc toát mồ hôi lạnh.

Bắt Đậu gia thất lão gia cảm tạ hắn?

Hắn vội khiển trách người kia một câu, nói: “Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến, sao phải để trong lòng!” Sau đó lại ôn hòa nói với Đậu Thế Anh: “Chúng tôi đều đang phụng mệnh hành sự, nếu tiên sinh không sao vậy chúng tôi xin đi trước.”

Có một số việc phải tự biết chừng mực.

Hắn nói xong, nhảy lên ngựa lưng.

Đậu Thế Anh phúc đến thì lòng cũng sáng, vội hỏi: “Tống đại nhân, chờ một chút! Tôi tới đây để tìm người, nếu Tống đại nhân là cận thần của Thiên tử, chẳng biết có thể báo giúp một tiếng?”

Tống Mặc cười nói: “Lúc này cũng không tiện. Tôi sẽ an bài một người đi báo giúp ngài vậy?” Sau đó gọi quân sĩ bị mình khiển trách đến. “Xin vị huynh đệ đây dẫn vị tiên sinh này đi tìm tùy tùng của ta, bảo hắn giúp đỡ.” Lại khẽ nói với người kia. “Ngài ấy tìm người ở Hành dinh, ngươi phải chu đáo, đừng làm ồn ào nữa!”

Lúc này Tống Mặc không khỏi thấy may mắn vì mình và Ngũ quân doanh giữ quan hệ tốt, lại dẫn theo người hơi lỗ mãng này đến.

Đậu Thế Anh muốn thám thính về mình, không có ai thích hợp hơn hắn.

Nhất là sau khi mình ám chỉ cho hắn phải “lấy công chuộc tội”.

Tống Mặc mỉm cười rồi giục ngựa mà đi

Trong rừng chỉ còn lại những tiếng vó ngựa dồn dập, còn cả tiếng Đậu Thế Anh cẩn thận thăm dò: “Xem ra, giáo úy và Tống thế tử rất thân thiết…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.