Cửu Trọng Tử

Chương 136: Chương 136: Mê muội




Tác giả: Chi Chi

Edit: Heo con

Tin Tưởng Lan Tôn chết, là Trần Khúc Thủy báo lại cho Đậu Chiêu.

Trong thư ông tiếc nuối nói, về sau Tưởng gia sẽ rất gian nan.

Đậu Chiêu hiểu ý của ông. Một gia tộc có thể kéo dài là nhờ có trưởng bối dẫn dắt.

Tưởng Bách Tôn là ấu tử ở lại kinh thành hầu hạ Mai phu nhân, không chỉ chưa từng lên chiến trường, hơn nữa chưa từng rời khỏi kinh thành. Lúc các ca ca của hắn ở Phúc Kiến chiến đấu đẫm máu thì hắn lại sống cuộc sống nhung lụa ở kinh thành, khi các ca ca của hắn so trí đấu dũng với đám người của Nội các thì hắn còn đang vui vầy tửu sắc, nếu không đã chẳng nuôi vợ bé ở ngoài.

Giờ Tưởng Lan Tôn có kinh nghiệm, có hiểu biết, bị trọng thương còn vô cùng nghị lực, kiên quyết đến Thiết lĩnh vệ đã chết vì bệnh, Tưởng Bách Tôn chưa từng sống trên chiến trường, không hiểu nổi sự tàn khốc của chiến tranh lại còn đó. Tưởng gia dưới sự dẫn dắt của hắn, sẽ thành ra thế nào đây? Đứt gánh giữa đường như vậy, gia tộc này liệu có thể vực dậy nữa chăng?

Đậu Chiêu không thương cảm như Trần Khúc Thủy.

Kiếp trước, trước mặt thế lực lớn, cái gọi là mưu mô kế hoạch đều bị nghiền nát thành bột mịn, chẳng thể phát huy tác dụng. Kiếp này, Tưởng gia có thể giữ lại tính mạng cho một số người, từ nay về sau rời khỏi vòng giết chóc, làm một phú hộ bình thường cũng chưa chắc đã là không hay.

Nàng chỉ lo Tống Mặc. Chẳng biết hắn nghĩ thế nào mà mãi chưa gọi Lục Minh về.

Nàng là vì Trần tiên sinh nên mới giả câm giả điếc, hắn thì là vì cái gì? Nếu nói có gì lo lắng về nàng, chuyện Tương gia sớm đã qua được một đoạn thời gian rồi, nàng còn gì đáng để hắn chú ý?

Nghĩ vậy, lòng Đậu Chiêu có chút phiền chán.

Sang năm nàng sẽ bắt đầu tập trung sức lực để xử lý việc từ hôn với Ngụy gia. Nàng không có sức lực và thời gian để chơi đùa với Tống Mặc mãi như vậy được.

Đậu Chiêu cất thư, dặn dò Tố Tâm: “Em đi nói với xa phu một tiếng, nửa canh giờ nữa chúng ta khởi hành đến điền trang.”

Năm nay lúa mạch mất mùa nhưng ngô lại rất được mùa, người trong điền trang thương lượng, phái mấy vị bô lão đến bàn bạc với tổ mẫu. Họ không nộp ngô làm địa tô mà để làm đồ ăn, còn tất cả lúa mì vụ đông thì Đậu gia nhận.

Bất kể ngô có chế biến thế nào thì vẫn khó có thể nuốt được, lúa mạch thì khác, nghiền thành bột mì là có thể làm bánh bao, là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất.

Đây là tâm ý của cố nông ở điền trang.

Tổ mẫu vô cùng cảm động.

Mấy hôm nay chính là lúc thu hoạch lúa mì, lão nhân gia quyết định cùng Đậu Chiêu đến điền trang xem sao.

Tinh thần tổ mẫu rất phấn chấn, mặc áo màu trầm hương, giày mũi vuông màu xanh, mấy sợi tóc hơi bạc ở thái dương đều được vuốt gọn búi tròn, cả người không đeo trang sức gì cả, trông vô cùng sạch sẽ, thoải mái.

Thấy Đậu Chiêu, người rất hưng phấn, bắt tay vào làm: “Đi, chúng ta đến điền trang đi!” Lại nói, “Mỗi ngày chỉ được ở nhà trồng hoa trồng cỏ, làm ta sắp chán chết rồi.”

Đậu Chiêu cười áy náy, lòng lại nói: Nếu có thể giữ lấy tính mạng cho lão nhân gia thì tội danh bất hiếu này con chấp nhận gánh vác.

Mọi người nói nói cười cười đi ra cửa ngách, lại thấy Kỷ Vịnh đang đi tới.

Chẳng biết hắn kiếm đâu ra một xe toàn là sách, đang bảo tùy tùng bên người mang sách vào.

“Thôi di thái thái, Tứ muội muội.” Nếu là bình thường, hắn khiêm cung hữu lễ, thân thiết hiền hòa, người gặp người thích, “Hai người định đi đâu vậy?”

Từ sau khi hắn nói những vị trụ trì ở đền chùa đều là những kẻ tiểu nhân dối trá lòng tham vô đáy với tổ mẫu, tổ mẫu thấy hắn như thấy yêu ma, chỉ muốn tránh đi. Nhưng hôm nay, dưới ánh mặt trời, Kỷ Vịnh tươi cười tuấn tú, ánh mắt chân thành khiến bà không khỏi tự nhủ thầm: Chẳng lẽ là Bồ Tát hiển linh, cũng thu nạp hắn làm đệ tử? Cho nên không như bình thường sợ Kỷ Vịnh tới nói những lời báng bổ Bồ Tát, vừa thấy hắn đã bỏ đi mà lại chào hỏi hắn, khách khí hàn huyên đôi câu: “…Lấy đâu lắm sách vậy? Bảo thư đồng ở Hạc Thọ đường đánh dấu lại mới được. Sau này cũng dễ tìm về!”

Sách là thứ vô cùng quý giá, Kỷ Vịnh chẳng qua chỉ là mượn nhà bọn họ đọc sách, cũng không thể đem sách của người ta đến đây chứ?

Kỷ Vịnh cười, hàm răng trắng như tuyết lóe lên như vỏ sò dưới ánh nắng mặt trời, chẳng hiểu sao, Đậu Chiêu cảm thất bất ổn, bên tai lại vang lên giọng nói trong trẻo của hắn: “Sách này đều là kinh Phật.”

Đậu Chiêu có thể cảm nhận rõ tổ mẫu cứng đờ người.

“Lần trước tranh luận với phương trượng Đồ Ấn, nhắc đến ngũ đại giai không trong Bàn Nhược tâm kinh: ‘Sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ, tưởng, hành, thức cũng giống như vậy.’ Con hỏi ông ấy, nếu trong 12 nơi và 18 giới, mắt, tai, mũi, lưỡi, cơ thể và sắc, thanh, hương, đều là sắc, thế là vì sao, nước, gió, lửa cũng là sắc? Ông ấy nói nửa ngày cũng không ra được nguyên nhân. Con biết mấy ngày nữa chắc chắn ông ấy sẽ đến thỉnh giáo con, con chuẩn bị để giảng giải cho ông ấy cái gì là 12 nơi, 18 giới…”

“À!” Ngữ khí của tổ mẫu ngay lập tức trở nên khô khan, “Kỷ công tử đúng là lợi hại, cái gì cũng biết! Chúng ta phải qua điền trang, Kỷ công tử cứ tự nhiên!” Dẫn theo Hồng Cô vội vàng lên xe ngựa.

Đậu Chiêu thấp giọng cảnh cáo Kỷ Vịnh: “Cẩn thận mà không đỗ nổi tiến sĩ đâu.”

Kỷ Vịnh nhíu mày, nhỏ giọng đáp lời nàng: “Muội nghĩ ta giống nhị đường huynh nhà muội sao?”

“Thùng rỗng thì thường kêu to.” Đậu Chiêu không chút khách khí nói. “Chờ đến khi huynh vào cung vàng điện ngọc rồi lớn tiếng ồn ào cũng chẳng muộn.” Mấy hôm nay lại còn có người xuất gia đến Đậu gia tìm Kỷ Vịnh, cùng Kỷ Vịnh đàm luận chuyện Phật pháp, nói suốt mấy ngày liền. Nàng không thích Kỷ Vịnh biến Đậu gia thành chùa miếu. “Tây Đậu là nhà muội, không phải là chùa nhà huynh xây.”

Lúc này Kỷ Vịnh mới hiểu Đậu Chiêu giận cái gì, hắn không khỏi trợn tròn mắt nhìn Đậu Chiêu: “Muội không cảm thấy là rất thú vị sao? Kéo những kẻ chốn thần tiên này vào chốn hồng trần…”

“Người ta là gương sáng, nhiễm bụi trần cái gì.” Đậu Chiêu cười lạnh nói, “Sao lại nói hồng trần thế tục?”

Vẻ mặt Kỷ Vịnh chấn động, nhìn Đậu Chiêu hồi lâu không nói.

Đậu Chiêu còn phải cùng tổ mẫu đến điền trang, thấy Kỷ Vịnh không nói gì thì xoay người lên xe ngựa.

Đến điền trang, mọi người đều đang gieo hạt, ngẩng đầu chào tổ mẫu rồi lại cúi đầu làm việc. Tổ mẫu vốn xuất thân nhà nông, không chỉ không thấy khó chịu mà ngược lại còn rất mừng vì mọi người hăng say lao động như vậy.

Sau khi đi dạo quanh một vòng cùng một lão nông tuổi tác đã lớn không cần xuống ruộng, Đậu Chiêu và tổ mẫu quay về nhà.

Rửa mặt rửa tay, thay đồ xong, Hồng Cô đã chuẩn bị một mâm cơm nóng hổi.

Bên Thôi gia trang phái một hậu sinh qua đây thỉnh an tổ mẫu: “…Nói đã mấy ngày nay không gặp người, mời người về ở hai ngày.”

Tổ mẫu không khỏi động lòng.

Đậu Chiêu liền cười, nhìn tổ mẫu giật dây: “Chúng ta qua đó mấy ngày rồi lại về là được mà.”

Tổ mẫu nghĩ đến nhà mẹ đẻ mình vẫn chỉ có một cái nồi nấu nước, trong trà còn nổi cả váng mỡ, nghĩ nghĩ, lấy cớ bên điền trang không có ai trông nom, mình mà đi thì sẽ không an tâm.

Sao Đậu Chiêu lại nghĩ như vậy, ân cần khuyên nhủ: “Bình thường chẳng phải điền trang cũng giao cho quản sự lo liệu, có gì đáng lo lắng chứ? Người đã 7,8 năm không về nhà mẹ đẻ rồi đúng không? Khó có dịp về như lần này, con dặn bếp chuẩn bị chút điểm tâm, đồ ăn, đến lúc đó người cũng có cái cho bọn trẻ con.”

“Vậy con ở lại điền trang đi!” Tổ mẫu vội nói. “Người ở điền trang đem tất cả hoa màu đáng giá lại cho chúng ta, dù sao chúng ta cũng phải có người ở lại đây trông nom. Bằng không mọi người làm việc cũng không có tinh thần đâu!”

“Đi thôi!” Chỉ cần tổ mẫu vui, Đậu Chiêu đều thấy ổn. Nàng sai người chuẩn bị quà cho tổ mẫu, còn cố ý lấy mấy miếng vải gửi cho Thỏa Nương: “Làm xiêm y cho con của nàng.”

Năm trước Thỏa Nương lại sinh một nữ nhi, lúc tết đến còn cố ý bế đến cho Đậu Chiêu xem, xin tổ mẫu đặt tên cho đứa bé, đứa bé là “Trường Khanh”, ngụ ý là dài lâu, mãi mãi.

Hồng Cô thu dọn đồ đạc, sáng hôm sau cùng tổ mẫu đi về Thôi gia trang cách đó khoảng 20 dặm.

Buổi sáng Đậu Chiêu dạo một vòng quanh điền trang, buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì làm, cùng nha hoàn, ma ma sửa sang lại hoa cỏ trong vườn.

Cây mận nàng tự tay trồng ở kiếp này đã thay màu lá từ xanh thành vàng, cũng sắp héo rụng.

Đậu Chiêu cười nói: “Hôm nào đó sẽ trồng một gốc trà mai ở đây. Lúc lá rụng điêu tàn có hoa trà mai nở rộ, coi như là bốn mùa không cô quạnh.”

Tố Lan cười hì hì.

Đậu Chiêu cảm thấy như có ai đó đang nhìn. Nàng không khỏi nhìn qua theo trực giác, liền thấy Tống Mặc đang cưỡi ngựa ở bên ngoài.

Đậu Chiêu trợn tròn đôi mắt hạnh.

Tống Mặc lại nhìn nàng cười cười.

Nhất thời Đậu Chiêu thấy đầu to như cái đấu.

Nếu đã thấy nhau, theo đạo lý hẳn là nên mời hắn vào ngồi chơi mới đúng. Nhưng nếu thực sự mời hắn vào ngồi thì nàng giải thích về quan hệ của bọn họ với người ngoài sao đây? Nhưng nếu không cho hắn vào ngồi, dựa vào tính cách của Tống Mặc, quá nửa là không chấp nhận được điều này, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì càng phiền phức hơn.

Nàng không khỏi vội nhìn quanh bốn phía. Có mấy ma ma đang nhìn qua phía bên này, hiển nhiên là đã phát hiện ra Tống Mặc.

Thôi vậy, cứ mời hắn vào rồi nói!

Đậu Chiêu suy nghĩ, đang định mở miệng mời thì Tống Mặc lại cướp lời: “Tại hạ có việc, trên đường đi qua quý trang, muốn xin một ngụm nước, liệu có tiện không?” Giọng nói của hắn khàn khàn, như thể vô cùng mệt mỏi.

Lúc này Đậu Chiêu mới phát hiện người hắn đầy bụi đất như thể chạy suốt mấy trăm dặm vậy.

Mấy ma ma thấy hắn như vậy, có gì mà không tiện nữa? Không đợi Đậu Chiêu mở miệng thì đã nói: “Tiện, tiện chứ, nhà nông chẳng có gì nhưng nước trà thì vẫn thoải mái.” Lại nói, “Công tử là người nơi nào? Đang đi đâu vậy?”

Đậu Chiêu đành phải giữ im lặng.

Tống Mặc cười, mắt lại nhìn Đậu Chiêu: “Vậy đa tạ!” Khóe mắt hơi liếc qua khiến ánh mắt lấp lánh như nước, đẹp đến độ khiến người ta bối rối.

Lòng Đậu Chiêu như nhảy dựng lên.

Tống Mặc đã xuống ngựa, bên tường chỉ còn lại mấy dây thường xuân non không chịu an phận đang lay động trong gió.

※※※※※

Đương nhiên Tống Mặc không đi một mình, theo hắn còn có 4, 5 tùy tùng, trong đó có một người chính là người từng đến tặng lễ vật cho Đậu Chiêu, nàng nghe thấy Tống Mặc gọi hắn là Trần Hạch, những người còn lại thì đều không biết.

Rốt cuộc hắn có bao nhiêu hộ vệ! Lòng Đậu Chiêu nao nao.

Nghe nói trong nhà không có trưởng bối, đôi mắt vốn đẹp như sao sáng của Tống Mặc lại sáng lấp lánh như ngọc.

“Vốn định nghỉ nhờ một đêm.” Hắn tiếc nuối nói. “Nhưng giờ nên làm gì cho phải đây?” Nhíu mày lại, vô cùng khó xử khiến cho mấy ma ma lại nổi lòng từ bi: “Chẳng phải là ai khác, công tử cứ ở lại là được.”

Trong mắt bọn họ, thiếu niên tuấn tú như Tống Mặc sao có thể là người xấu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.