Vương Ánh Tuyết bày trò chuyện chị em Đậu Chiêu gả thay, Vương gia dù có thương con gái thì cũng chẳng thể nào
che chở nổi cho bà ta. Nhân lúc này, Đậu gia đưa ra đề nghị cho mùa xuân sang năm đưa Vương Ánh Tuyết theo Nhị thái phu nhân về Chân Định, Vương gia chỉ đành gật đầu đồng ý. Vương Ánh Tuyết cũng vì thế mà chuyển đến ở dãy nhà phía sau chính viện, do vợ Cao Thăng tự mình “hầu hạ”, đám
người khác không được phép tới gần. Với bên ngoài chỉ nói Vương Ánh
Tuyết vất vả lâu ngày thành bệnh cần tĩnh dưỡng, bà theo Nhị thái phu
nhân về Chân Định “dưỡng bệnh” cũng là chuyện thuận lý thành chương.
Cho nên khi Đậu Minh nhìn thấy Vương Ánh
Tuyết đang dựa song cửa sổ si ngốc nhìn ra bên ngoài cũng chẳng kích
động chạy đến ôm bà ta gào khóc hoặc là vì mẫu thân mà cảm thấy bất
công, đi tìm trưởng bối Đậu gia cầu xin mà chỉ hơi ươn ướt khóe mắt,
muốn nói lại thôi.
Vương Ánh Tuyết biết, con gái luôn không
quá coi trọng bà, cảm thấy ngay cả quyền nội trợ cũng bị Đậu gia tước
đoạt, là một kẻ thất bại hoàn toàn.
Nhưng bà cũng chẳng nghĩ quá nhiều.
Con gái mình, có gì đáng để so đo.
Bà đã làm chuyện mình có thể làm, cho con gái thứ mình có thể cho.
Vương Ánh Tuyết hơi mỉm cười, đón Đậu Minh ngồi xuống giường rồi sai tiểu nha hoàn rửa hoa quả đem lên khoản đãi Đậu Minh.
Đậu Minh nhìn lê mùa thu mới đưa ra bán,
thứ mà phủ Tế Ninh hầu không mua được lấy một cân cho Điền thị và nàng
ăn, im lặng hồi lâu rồi mới thấp giọng nói: “Tỷ tỷ sắp gả vào phủ Anh
Quốc công, người có biết không?”
“Ta đã nghe nói qua.” Vương Ánh Tuyết gọt vỏ lê cho Đậu Minh, cười lạnh nói. “Phụ thân con chỉ mong tất cả mọi
người trong thiên hạ đều biết Đậu Chiêu sắp xuất giá, ta có không muốn
biết cũng chẳng cản được vú già kia lải nhải bên tai ta!” Lại nói, “Phủ
Anh Quốc công tuy hiển hách nhưng phủ Tế Ninh hầu cũng không kém. Con cứ sống tốt cuộc sống của con là được. Chuyện mẫu thân có thể giúp con
cũng chỉ có vậy thôi. Ngày tháng sau này phải dựa vào chính bản thân
con. Con rảnh rỗi thì chịu khó qua nói chuyện ngoại tổ mẫu con – có
ngoại tổ mẫu con làm chỗ dựa, dù là Ngụy Đình Trân kia cũng không dám
làm gì con. Lúc nhàn hạ thì đến thăm phụ thân con, phụ thân con chưa
từng bạc đãi con trong vấn đề tiền bạc, có ông ta bù thêm vào, con tiết
kiệm hết tiền hồi môn của mình lại. Có hai số tiền này, Ngụy gia sẽ
không ai dám làm gì con hết. Về phần Đậu gia, bọn họ chưa từng coi con
là khuê nữ trong nhà, con cứ khách khí với bọn họ là được.”
Đậu Minh không khỏi nhíu mày.
Có lẽ mẫu thân nghĩ phủ Anh Quốc công và Tế Ninh hầu không có gì khác biệt chăng?
Cho dù hai nhà có gì khác biệt cũng chẳng qua là tước vị cao thấp, bổng lộc ít nhiều mà thôi.
Lúc trước khi nàng chưa gả vào phủ Tế
Ninh hầu cũng đã cho rằng như vậy. Chờ đến khi gả vào phủ Tế Ninh hầu
nàng mới phát hiện, thì ra hầu phủ chưa chắc đã có tiền bằng bá phủ, bá
phủ chắc gì đã có quyền bằng người thừa kế cẩm y thiêm.
Đến bây giờ nàng còn chưa có cách nào để thăm dò chuyện này.
Không như nhà quan lại, mấy phẩm là mấy
phẩm, đồng tiền sĩ dù cố gắng mấy cũng không thể thăng tiến nhanh bằng
tiến sĩ lưỡng bảng, chỉ cần nói đến xuất thân là biết tiền đồ của người
này về sau sẽ thế nào.
Nhà huân quý lại vô cùng hỗn loạn!
“Phủ Tế Ninh hầu sao có thể đánh đồng với phủ Anh Quốc công?” Đậu Minh giận dữ nói. “Mẫu thân xem sính lễ của tỷ
tỷ đó, ước chừng cũng phải đến hai vạn lạng bạc. Phụ thân nói thế nào
cũng phải cho tỷ tỷ một vạn lạng bạc…”
Vương Ánh Tuyết chẳng cho là đúng, cười
nhạo nói: “Tỷ tỷ con có bao nhiêu bạc con còn không biết? Thêm một vạn
lạng hay bớt một vạn lạng với nó chả là gì hết? Phủ Tế Ninh hầu lúc
trước còn ngại Đậu Chiêu xuất thân không tốt thì nếu phủ Anh Quốc công
còn hiển hách hơn phủ Tế Ninh hầu thì sao lại xem trọng tỷ tỷ con. Hơn
nữa còn nhanh chóng định ngày thành thân như vậy, con không thấy kì quái sao? Ta thấy phủ Anh Quốc công kia chỉ sợ cũng là bề ngoài tô vàng nạm
ngọc, bên trong là cỏ nát mà thôi. Chưa biết chừng đồ sính lễ đều là mấy thứ từ thời tổ tông để lại chắp vá mà đưa qua. Vì là lừa bạc của phụ
thân con thôi! Con cứ chờ mà xem, về sau Đậu Chiêu khóc cũng là lúc phụ
thân con hối hận thôi!”
Đậu Minh nghĩ đến những lời đồn đại về Tống Mặc, không khỏi im lặng.
Vương Ánh Tuyết quan sát sắc mặt, biết
mình đã đoán được tám chín phần mười, ngữ khí hòa hoãn lại, nói: “Con
đừng tưởng mẫu thân là kẻ ngốc, ta biết Đậu gia đang tính kế ta nhưng ta cũng đang tính kế Đậu gia đó thôi?”
Đậu Minh ngạc nhiên.
Vương Ánh Tuyết đưa lê đã gọt cho Đậu
Minh, Đậu Minh đờ đẫn đón lấy, bà cúi đầu lại chọn một quả lê, vừa gọt
lê vừa nói: “Từ lúc biết ngũ bá phụ con và ngoại tổ phụ con tranh giành
vị trí các lão, ta đã suy nghĩ cẩn thận, Đậu gia vì tính kế ngoại tổ
phụ, thủ đoạn gì cũng làm được. Thái phu nhân đồng ý giúp đỡ, ta đoán
quá nửa ngũ bá mẫu con đã biết, nhưng cho dù là thế thì sao chứ? Chẳng
phải ta vẫn thuận lợi đem con gả qua phủ Tế Ninh hầu sao! Bọn họ chẳng
lẽ còn có thể hưu được ta sao? Về Chân Định thì về Chân Định, ta sớm đã
không muốn ở lại kinh đô nữa rồi. So với làm phu nhân học sĩ Hàn Lâm
viện hữu danh vô thực, còn chẳng bằng về quê làm ruộng, tiêu diêu tự tại chẳng bị quản thúc. Con và Đậu Chiêu đều gả ra ngoài, phụ thân con
không thể cứ bỏ mặc gia nghiệp đứt đoạn như vậy. Mặc kệ phụ thân con cho ai làm di nương, chẳng lẽ nàng ta còn dám không nhận phu nhân ta sao?
Ta sợ cái gì chứ!”
Vương Ánh Tuyết lại nói tiếp một hồi, vẻ
mặt chẳng cho là đúng nhưng sự không cam lòng hiện rõ trong mắt đã tiết
lộ ý nghĩ thực sự của bà.
Đậu Minh nhìn mà lòng đau xót, cúi đầu đờ đẫn ăn lê.
Vương Ánh Tuyết thấy con gái không hứng
thú, lại nghĩ mình cũng sắp về Chân Định rồi, sau này sẽ khó mà gặp lại
con gái đã lấy chồng, giờ có thể gặp lần nào hay lần đó nên cũng ngừng
câu chuyện, hỏi Đậu Minh: “Hầu gia đối xử với con thế nào?”
Mặt Đậu Minh ửng đỏ, cố gắng lạnh nhạt gật gật đầu, đơn giản nói câu: “Cũng tốt!”
Vương Ánh Tuyết hiểu ý mỉm cười, khóe mắt đuôi mày nếp nhăn hiện rõ, so ra còn kém cả ngoại tổ mẫu.
Đậu Minh không khỏi quay mặt đi.
※※※※※
Muốn làm danh thần, trước phải có danh tiếng.
Lúc vào hạ, Kỷ Vịnh vì được bá phụ tiến
cử, được học sĩ Hàn Lâm viện là Dư Lệ tán thưởng, cùng mấy đại nho Hàn
Lâm viện biên soan “Văn Hoa Đại Huấn” do Hoàng thượng tự mình ban hành.
Nha môn Hàn Lâm viện tuy rộng mở, lại vì
đã lâu đời, gốc hòe trước sân cao vút bao phủ toàn bộ sương phòng, khiến cho toàn bộ Hàn lâm viện quanh năm đều âm trầm, mang theo hương vị cổ
kính ẩm ướt, cho dù là buổi sáng cuối thu tiết trời thanh sảng cũng
không là ngoại lệ.
Viết sách đương nhiên là do các đại nho
viết, Kỷ Vịnh chẳng qua chỉ là giúp đã tra từ điển, cho dù là thế, sau
khi sách viết xong, tên của hắn vẫn sẽ xuất hiện ở một góc nhỏ, điều này khiến cho các Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, Thứ cát sĩ ở Hàn Lâm
viện nhẫn nhịn bao năm qua vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ.
Lúc Thái Cố Nguyên mời đồng liêu cùng đi uống thì còn có ý gạt Kỷ Vịnh qua.
“Phụ tá của Tri phủ quê ta đến kinh đô
làm việc, cố ý đến đón.” Hắn liếc mắt nhìn Kỷ Vịnh ôm một đống sách vừa
đi qua, lớn tiếng nói. “Thịnh tình khó khước, chỉ đành cố mà làm. Chư vị đại nhân cuối giờ cũng chẳng có việc gì quan trọng, không bằng cùng ta
đến Túy Tiên lâu vui vẻ một hồi được chứ?”
Túy Tiên lâu là là nơi tiêu tiền nổi tiếng kinh thành.
Không khỏi có người động lòng.
Nếu là bình thường, Kỷ Vịnh vì chán ghét
tất cũng sẽ coi như nghe không hiểu mà cùng đi theo, sau đó cùng Thái Cố Nguyên giương thương múa kiếm một phen, cho đến khi Thái Cố Nguyên tức
giận không nói nên lời hoặc phẩy tay áo bỏ đi thì mới chịu thôi.
Thái Cố Nguyên chỉ là thăm dò tính tình Kỷ Vịnh, cho nên mời cả trưởng tử của Lương Kế Phân là Lương Ngô Ân đi theo.
Lương Ngô Ân cà lăm, không thích nhất
chính là những kẻ mồm miệng quá lanh lợi, không chịu buông tha cho ngươi khác. Hơn nữa Lương Ngô Ân bị cà lăm là vì năm đó Lương phu nhân vì để
dành tiền cho Lương Kế Phân đi thi mà không có tiền chữa trị cho Lương
Ngô Ân kịp thời. Lương Ngô Ân lại là người học giỏi nhất trong số bọn
trẻ, tuy rằng đỗ tiến sĩ nhưng vì bị cà lăm nên không thể vào nội các,
Kế Phân vì thế mà vô cùng áy náy với đứa con này, mọi sự vụ trong nhà
đều cho hắn làm chủ, chuyện công vụ cũng thường xuyên tìm trưởng tử
thương lượng. Lương Ngô Ân nghiễm nhiên là trí sĩ của Lương Kế Phân.
Lương Kế Phân luôn khiêm tốn, thời gian làm việc cũng không dài. Người biết chuyện này cũng không nhiều.
Nhưng chỉ cần biết chuyện này, ai cũng sẽ nghĩ cách lo lót từ phía Lương Ngô Ân, hơn nữa ai nấy đều sẽ được thỏa mãn tâm nguyện.
Quan trọng nhất là, Lương Ngô Ân thích nhất là làm văn sĩ với bộ dạng nghèo túng…
Lần này hắn nhất định sẽ cho Kỷ Vịnh được đẹp mặt!
Nghĩ đến đây, Thái Cố Nguyên càng cất cao giọng: “Trước giờ đi Túy Tiên lâu, đều là bằng hữu mời khách, lần này
cũng là người ta mời, uống rượu sẽ có vị khác đó. Mấy vị đại nhân đừng
khách khí với ta nhé!”
Lúc nào cũng ăn mặc như nghèo kiết xác, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Kỷ Vịnh xem thường Thái Cố Nguyên.
Thái Cố Nguyên đoán chắc Kỷ Vịnh sẽ nhảy ra.
Ai ngờ Kỷ Vịnh lùi bước, vội vàng đi lướt qua hắn, không chỉ không đáp lời mà hơn nữa vẻ mặt cũng bình thản như
thể chẳng nghe thấy hắn nói cái gì.
Thái Cố Nguyên há hốc miệng nửa ngày cũng chẳng nói được gì.
Lòng Kỷ Vịnh lại đang rối bời.
Từ ba ngày trước hắn bị tổ phụ gọi vào
thư phòng, biết được Đậu Chiêu đã đính hôn với Thế tử gia Tống Nghiên
Đường phủ Anh Quốc công, đầu óc hắn như trống rỗng, người như đi mượn,
bảo gì làm nấy, đến bây giờ cũng chẳng ngừng nghỉ.
Người Đậu Chiêu sẽ lấy sao có thể là Tống Nghiên Đường?
Hắn thân thế hiển hách, căn bản không phải là người đi chung đường với bọn họ, sao đột nhiên lại đính ước với Đậu Chiêu?
Đậu Chiêu nghĩ thế nào?
Lúc ấy hắn nhảy dựng lên định đến ngõ Tĩnh An Tự để hỏi cho ra nhẽ nhưng lại bị tằng tổ phụ ngăn cản.
“Kiến Minh, con hẳn là nên đem việc này
coi như là một thử thách để tôi luyện bản thân mới đúng.” Tằng tổ phụ
thần sắc nghiêm chỉnh, mặc áo vải bố đạo sĩ, vân đạm phong khinh, xuất
trần thoát tục mà nói. “Vì sao lần này chúng ta lại thất bại? Có cách để bổ cứu không? Nếu không có, hẳn là phải làm sao để lợi dụng cơ hội lần
này đem lại lợi ích lớn nhất cho gia tộc? Nếu có, có cách nào có thể
dùng? Chứ không phải giống như con lúc này, hấp tấp chạy tới Đậu gia
chất vấn! Ta hỏi con, con đến Đậu gia chất vấn thì được cái gì không?”
Hắn không biết có được gì không, chỉ cảm
thấy tim như bị cắt đi một mảnh, đau đớn nóng rát. Hắn muốn đi để hỏi
cho rõ ràng, vì sao Tống Mặc còn xinh đẹp hơn nữ nhân thì có thể lấy
nàng mà hắn thì không thể?
Kỷ Vịnh không nói được một lời, đẩy Kỷ lão thái gia ra rồi chạy ra ngoài.
Lại bị gia đinh theo hầu Kỷ lão thái gia ngăn lại.
Kỷ lão thái gia lạnh lùng nhìn hắn, trong giọng nói là sự thất vọng không thể che giấu, “Các ngươi trông chừng
Thập lục thiếu gia, không có lệnh của ta, không ai được phép thả nó ra
ngoài.” Lại nói. “Con đã thất bại, cho dù không thể chấp nhận hậu quả
thì cũng phải giữ vững phong độ mới phải.”
Cửa thư phòng đóng lại.
Hắn ôm đầu ngồi trên ghế con trong thư phòng.