Đậu Chiêu dặn dò Tố Tâm: “Nếu Đào tiên sinh quay về, em nói cho ta biết nhé.”
Người bình thường gặp phải chuyện như vậy sẽ có hai cách phản ứng. Một là giận dữ điên lên, đòi ngươi sống ta
chết để rửa sạch nỗi nhục. Một là trong lòng run sợ, từ nay về sau đi
đường vòng, làm người mù nuốt bánh trôi, trong lòng tự hiểu là được.
Nàng phán đoán xem Đào Khí Trọng sẽ chọn phản ứng nào.
Tố Tâm cười đáp: “Vâng.”
Có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm: “Đại cữu phu nhân, lục cữu phu nhân, thập cữu phu nhân, thập nhất cữu phu nhân đến thăm người.”
Lúc này Đậu Chiêu mới nhớ ra, hôm nay là
ngày thứ chín kể từ khi nàng xuất giá, theo lễ, hôm nay nhà mẹ đẻ sẽ
mang đồ đến thăm nàng để tỏ ý quan tâm.
“Mời các nàng vào phòng khách ngồi đi.”
Đậu Chiêu bảo tiểu nha hoàn rồi bảo Cam Lộ hầu hạ thay quần áo gặp
khách, cũng hỏi Tố Tâm: “Bên chỗ Thế tử gia có tin tức gì không?”
Tống Mặc tiến cung vào chiều hai mươi bảy tháng tám, ở trong cung hai ngày thì sẽ về nhưng tới hôm nay còn chưa xuất cung.
Lúc ấy Đậu Chiêu vô cùng lo lắng.
Tống Mặc lấy mình rốt cuộc vẫn là khiêu
khích thể diện hoàng gia, tuy lỗi lầm này Tống Mặc khéo léo đẩy qua Tống Nghi Xuân nhưng ai cam đoan rằng Hoàng thượng sẽ không nổi giận với hắn chứ?
Nàng vội sai Võ Di đi tìm hiểu tin tức.
Võ Di quay về bẩm báo: “Ngoài cung phòng
thủ nghiêm mật, tôi thấy gia đinh theo hầu bên cạnh Đổng thế tử ở phủ
Quảng Ân bá là Bảo Lưu, hắn cũng đang hỏi thăm tin tức của Thế tử gia
phủ Quảng Ân bá nhưng bị ngăn ngoài cửa. Hắn dùng danh nghĩa Kim ngô vệ
phó chỉ huy sứ cũng không được, đành phải nói muốn đến dặp Đô chỉ huy sứ Thiệu Văn Cực Thiệu đại nhân. Tên quan quân thủ thành nghe xong cười
lạnh, nói bọn họ là Thần Xu Doanh, hỏi có muốn thì bọn họ dẫn đi gặp Đô
chỉ huy sứ của bọn họ là Vương đại nhân. Bảo Lưu tức giận đỏ bừng mặt
nhưng cũng chỉ đành ngượng ngùng lui xuống. Tiểu nhân thấy thế, sợ bôi
nhọ thanh danh của Thế tử gia, không dám tiến lên hỏi, chạy vòng qua ngõ khác đón đầu Bảo Lưu, giả vờ như tình cờ gặp. Lúc này mới nghe được
tin, từ sau khi Thế tử gia tiến cung, không chỉ người của Kim Ngô vệ mà
cả Kỳ Thủ vệ cũng không hề được nghỉ ngơi, tất cả đều đang canh giữ
trong cung.”
Đậu Chiêu thở phào, hỏi Võ Di: “Thế tử có hay gặp chuyện tương tự không?”
Võ Di tìm ra manh mối, nói: “Ba năm trước đây tôi mới theo hầu thế tử gia. Không biết lúc trước là thế nào nhưng
từ lúc tôi đi theo thế tử gia đến giờ, đây là lần thứ hai.”
Đậu Chiêu nghe xong, tim lại thắt lại.
Ba năm xảy ra hai lần, nói cách khác đây cũng không phải là chuyện bình thường.
Nàng hỏi Võ Di: “Lần trước là từ bao giờ?”
Võ Di nói: “Chính là trước khi thế tử gia thành thân đó.” Hắn nhớ lại, “Cũng chính là giữa tháng tám, Hoàng
thượng từ hành cung tránh nóng quay về.”
Đậu Chiêu lập tức ý thức được.
Hoàng Thượng có lẽ bị bệnh!
Kiếp trước, nàng tránh khỏi vòng xoáy
quyền quý là vì đột nhiên nghe nói Hoàng thượng sinh bệnh. Liêu vương
hiếu thảo, vội về kinh chăm sóc, bị Lương Kế Phân gạt đi. Thái tử cầu
xin hộ thì Liêu vương mới có thể hồi kinh. Sau đó là một hồi cung biến…
Tất cả bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm, nơm nớp lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh, toàn bộ những nhà phú quý đều đóng cửa không tiếp khách, bóng người thưa thớt như tòa thành trống, làm cho người ta hoảng hốt.
Sau khi Liêu vương đăng cơ, giới quý tộc
từng có lời đồn, nói Hoàng thượng vốn chỉ nhiễm phong hàn nhẹ, căn bản
không đáng ngại, là bị Liêu vương hại chết.
Giờ xem ra, lời đồn là vô căn cứ.
Giờ Hoàng thượng cũng đã sinh bệnh rồi đó thôi.
Đây có thể là một lý do khiến Liêu vương dám đoạt vị không?
Hoàng thượng bị bệnh gì vậy?
Kiếp trước, Hoàng thượng về chầu trời sau khi Liêu vương đăng cơ được mười tháng.
Đậu Chiêu cau mày.
Nghiêm Triều Khanh nếu là phụ tá cuối cùng của Tống Mặc, chắc chắn là biết một ít manh mối.
Bệnh tình của Hoàng thượng, nàng chờ Tống Mặc quay về rồi hỏi Tống Mặc? Hay là lúc này đến chỗ Nghiêm Triều Khanh để hỏi đến cùng?
Đậu Chiêu đang do dự.
Có gia đinh tiến vào bẩm: “Có vị quan gia nói là Thần Xu doanh, phụng mệnh thế tử đưa thư cho phu nhân.”
Đậu Chiêu vội nói: “Mau mời Nghiêm tiên sinh tới tiếp khách đi.”
Gia đinh vội làm theo.
Ước chừng qua một nén hương, Nghiêm Triều Khanh cầm thư đi vào.
Đậu Chiêu vội vàng mở thư ra.
Thì ra là phong thư báo tin bình an.
Nói trong cung có việc, có lẽ mấy ngày
nữa Tống Mặc cũng không thể quay về, bảo nàng đừng lo lắng, tự chăm sóc
bản thân, nếu có chuyện gì thì cứ thương lượng với Nghiêm tiên sinh là
được.
Còn có thể cho người mang thư ra ngoài, có thể thấy Tống Mặc rất tự do.
Lúc này tảng đá lớn trong long Đậu Chiêu mới rơi xuống.
Thấy Nghiêm Triều Khanh vẫn khoanh tay
đứng chờ ở bên, biết ông đang chờ mình dặn dò, nghĩ nghĩ, đem một vài
nội dung quan trọng trong thư nói cho ông.
Thần sắc Nghiêm Triều Khanh cũng hòa hoãn lại, cười an ủi Đậu Chiêu: “Có thể là bệnh tình của Hoàng thượng tái
phát, hoàng hậu nương nương sợ để lộ tin tức nên không cho Cấm quân ra
ngoài.”
Đậu Chiêu không khỏi lau trán.
Là phủ Anh Quốc công quá thân cận với
hoàng quyền? Hay là phủ Tế Ninh hầu cách hoàng quyền quá xa? Ngay cả
Nghiêm Triều Khanh cũng biết chuyện Hoàng thượng sinh bệnh…
Mấy ngày sau đó, Đậu Chiêu vẫn luôn suy tính chuyện này.
Lúc trước chỉ nghe nói Tống gia hiển hách nhưng không ngờ lại hiển hách đến mức độ này.
Có một số việc, mình có nên đánh giá lại từ đầu không?
Sở dĩ Trung Nghị công có thụy hào này là
vì ông từng dốc hết tâm huyết dạy dỗ Thái tử. Nếu Tống Mặc theo Trung
Nghị công đọc sách từ nhỏ, hẳn là rất thân với Thái tử mới phải.
Đậu Chiêu không khỏi đứng trước bàn dài ở sảnh đường.
Trước mắt là đôi cây như ý bằng gỗ quý.
Đó là ngày Tống Mặc thành thân với nàng, Thái tử ban thưởng.
Ngoài đó ra, hoàng gia cũng không ban thêm gì khác nữa.
Thái tử là người thế nào?
Trong trí nhớ của nàng, thái tử mãi mãi là một cái tên nhạt nhòa.
Kiếp trước, lúc Tống Mặc kéo cung tên bắn Thái tử, trong lòng hắn nghĩ thế nào?
Chuyện này liệu có lien quan gì đến cái chết của Định Quốc công không?
Đậu Chiêu cảm thấy lòng dạ rối bời, chưa bao giờ mong Tống Mặc quay về như lúc này?
Lúc này nghĩ đến hai người thành thân đã được chin ngày, nàng không khỏi lại tự hỏi hành tung của Tống Mặc.
Đậu Chiêu có chuyện gì chưa bao giờ giấu
Tố Tâm, Tố Tâm đương nhiên biết nàng lo lắng điều gì, nghe vậy ánh mắt
hơi trầm lại, thấp giọng nói: “Vẫn chưa có tin tức gì?”
Nàng thoáng trầm ngâm rồi đi ra đại sảnh.
Thê tử của Đậu Văn Xương tức Đậu gia đại
thiếu phu nhân lớn hơn Đậu Chiêu hai mươi lăm tuổi, đã qua tứ tuần, Lục
thiếu phu nhân Quách thị và Thập thiếu phu nhân Thái thị đã qua ba mươi, Hàn thị thì đang tuổi thanh xuân.
Lúc Đậu Chiêu đi vào phòng khách, Quách
thị mỉm cười ngồi trên ghế thái sư, đang cùng Đậu gia đại thiếu phu nhân nói chuyện về việc Hàn thị có thai, Thái thị lại cùng hai nha hoàn đang thưởng thức tranh chữ trong phòng.
“Tứ cô nãi nãi đến rồi!” Quách thị vừa thấy Đậu Chiêu, liền đứng dậy chào hỏi.
Nghe vậy, đại thiếu phu nhân và Hàn thị cũng đứng lên.
Đậu Chiêu vội tiến lên đỡ Hàn thị: “Giờ tẩu đang có thai, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống! Cẩn thận động đến thai khí!”
Thái thị đang bước tới nghe xong cười
ngặt nghẽo, trêu Đậu Chiêu: “Cô nãi nãi mới gả đi mất ngày mà đã biết
chuyện “động thai khí” rồi!” mang đậm ý trêu ghẹo.
Đáng tiếc đại thiếu phu nhân và Đậu Chiêu không thân, chỉ cười cười. Quách thị vẫn luôn không ưa sự ồn ào của
Thái thị, cũng chẳng bắt lời. Hàn thị vốn ít nói, tính tình có chút ngay thăng, lời nói của Thái thị đầy ý trêu chọc khiến nàng cũng không thích lắm, đương nhiên cũng chẳng đáp lời. Nhất thời không khí hơi tẻ nhạt.
Cái này với người vốn được xưng là có tài ăn nói như Thái thị vẫn là lần đầu tiên, nụ cười cũng trở nên có chút ngại ngùng. Nhưng nàng là người
dám nói dám làm, lập tức cười nói: “Thất thúc phụ vốn chỉ mời đại tẩu,
lục tẩu và ta đến thăm muội, ai ngờ lục thẩm thẩm lại bảo cho thập nhất
đệ muội đi cùng, nói như thể không yên tâm vậy. Như thể ta và đại tẩu sẽ giả vờ hòa thuận vậy. Khó trách ai cũng nói cô nãi nãi như lục thẩm
thẩm sinh ra, cái này ta tin rồi.” Phá vỡ sự quẫn bách khi nãy.
Thái thị có thể tung hoành ở ngõ Hòe Thụ, có thể thấy được không chỉ là vì nàng sinh được hai con trai.
Đậu Chiêu cười mời mấy vị tẩu tử ngồi
xuống, nói chuyện phiếm, giữ lại dùng bữa trưa, sau đó dẫn các nàng đi
dạo xung quanh, cũng ngoài giờ Dậu.
Thái thị khen không ngớt miệng: “Không
trách mọi người đều nói cô nãi nãi khéo lấy chông, gia thế hiển hách,
trên đầu không có mẹ chồng. Chuyện trong nhà đều do mình làm chủ.” Vô
cùng hâm mộ.
Đậu Chiêu nghe xong, sắc mặt bình thản
nói: “Người ta có câu nói rất đúng, ‘Nhà có người già như có bảo bối’.
Dù ta tự do tự tại không bị quản thúc nhưng mọi chuyện đều do bản ân
quyết định, có đôi khi không tránh khỏi sai lầm. Vẫn là có trưởng bối
thì hơn.”
Đậu đại thiếu phu nhân và Hàn thị nghe xong đều gật gù.
Thái thị lại lầu bầu trong lòng.
Đây đúng là vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm vào đùi ngựa… Vị cô nãi nãi này đúng là không dễ hầu hạ!
Nhưng nghĩ đến phủ Anh Quốc công là nhà
quyền quý số một đương triều, nàng đành phải áp chế sự bất mãn trong
lòng, cười khanh khách, gật đầu đòng ý.
Đại thiếu phu nhân thấy sắc trời không còn sớm, cười chào từ biệt Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu cũng không khách khí, đưa các nàng đến cửa thùy hoa.
Vừa về phong thay quần áo, Tống Mặc đã trở về.
Đậu Chiêu không nhịn được mà bước ra đón.
Tống Mặc vừa khéo vén rèo đi vào.
Đậu Chiêu vội hỏi: “Còn phải hồi cung sao?”
Tống Mặc sửng sốt, vội nói: “Không cần. Ngày mai ta được nghỉ, chiều ngày kia mới phải tiến cung.”
Không biết vì sao, Đậu Chiêu cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Nàng thấy Tống Mặc vẫn còn mặc triều phục từ hôm tiến cung, vừa sai nha hoàn múc nước hầu hạ Tống Mặc rửa mặt
chải đầu, vừa nói: “Tình hình trong cung sao rồi? Có cần ta chuẩn bị mấy bộ xiêm y, bảo Trần Hạch mang theo cho ngươi thay đổi bất cứ lúc nào.”
Trên đường trở về, Tống Mặc luôn nghĩ đến lúc gặp lại Đậu Chiêu sẽ là cảnh tượng thế nào.
Trong nhà chẳng có nữ nhân, nàng ở kinh thành chẳng quen ai, nàng có cảm thấy nhàm chán lắm không?
Hắn không ở nhà, chẳng biết phụ thân có làm khó nàng không, đám người Nghiêm Triều Khanh có giúp được nàng việc gì không.
Nàng sẽ không hối hận vì gả cho mình chứ?
Khiến cho hắn vạn vạn không ngờ là, về
đến nhà lại đối mặt với một Đậu Chiêu bình tĩnh, vui mừng, thậm chí là
có chút quan tâm như vậy.
Nhưng Đậu Chiêu như thế lại khiến lòng Tống Mặc cảm thấy kiên định hơn.
“Trong cung rất tốt, là hoàng hậu nương
nương lo lắng nên mới giữ chúng ta ở lại trong cung.” Hắn cười giải
thích. “Chúng ta là cận thần của Thiên tử, trong cung có phòng tắm
riêng, ta ở trong cung tuy không có phòng riêng nhưng có tủ quần áo và
chăn màn riêng, cũng có người giặt đồ…”
Đậu Chiêu gật đầu, đón lấy triều phục của Tống Mặc đưa cho Tố Tâm, để tiểu nha hoàn hầu hạ hắn rửa mặt, mình thì
ngồi trên sập nghiền ngẫm lời hắn vừa nói.