Trang sức bằng ngọc trai to bằng hạt sen, tản ra ánh sáng hồng nhuận, khiêm tốn mà hoa lệ, khí thế mà mọi người không thể đè ép nổi, khiến người ta thấy ngọc trai mà không thấy người đeo ngọc trai. Ấy mà Đậu Chiêu lại cao gầy, anh khí trong mắt bức người, ánh sáng của ngọc trai không khiến gương mặt nàng trở nên mơ hồ mà ngược lại khiến đường cong trên gương mặt nàng trở nên nhu hòa, làm cho nàng rực rỡ như ánh nắng ban mai.
Thái hậu nương nương không nhịn được, lòng thầm khen một tiếng “Đẹp”, cười nói: “Đứa trẻ này rất biết trang điểm.”
Đậu Chiêu cúi đầu hành lễ, nói lời cảm tạ.
Cử chỉ hào phóng, đúng mức, giống như đã trải qua tình huống này rất nhiều lần, ung dung mà tao nhã.
Thái Hậu nương nương gật gù, không chút che giấu sự tán thưởng với Đậu Chiêu.
Khóe miệng Tống Mặc không nhịn được mà cong cong lên.
Hoàng hậu nương nương che tay áo cười trộm, đứng dậy thì thầm mấy câu vào tai Thái hậu nương nương, Thái Hậu nương nương ngạc nhiên, nhìn về phía Tống Mặc rồi bật cười ha hả.
Đậu Chiêu khó hiểu, liếc nhìn Tống Mặc một cái.
Tống Mặc cũng đang hoang mang nhìn hai vị nương nương.
Thái Hậu nương nương thấy thế, cười càng vui vẻ, bảo Lan cô cô: “Đi nào, đem bánh quýt hôm trước Phúc Kiến tiến cống lên tới cho Nghiên Đường và thê tử hắn ăn thử.”
Lan cô cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng vội cười đáp “Vâng” rồi lui xuống.
Tống Mặc cùng Đậu Chiêu tiến lên tạ ơn.
Thái Hậu nương nương liền chỉ vào ghế đôn ở bên cạnh, nói: “Chúng ta nhìn Nghiên Đường lớn lên, nếu ngươi gả cho Nghiên Đường thì cũng là người trong nhà, ngồi xuống nói chuyện đi!” Ngữ khí thân thiết hiền hòa.
Tống Mặc cười tạ ơn, ngồi xuống.
Đậu Chiêu học theo.
Lan cô cô dẫn vài cung nữ bưng trà bánh lên.
Ngoài bánh quýt như lời Thái hậu nương nương nói, còn có những món điểm tâm khác nữa.
Đậu Chiêu cảm tạ Lan cô cô.
Thái Hậu nương nương liền hỏi Đậu Chiêu: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Trong nhà có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội?”
Đậu Chiêu đứng lên, cung kính nói: “Nô tì năm nay mười bảy tuổi, trong nhà chỉ có một muội muội.”
“Ngồi xuống nói chuyện, ngồi xuống nói chuyện.” Thái Hậu nương nương cười nói, “Nhìn ngươi là người hào phóng, sao giờ lại cẩn thận, khách khí thế.” Nói xong, Thái Hậu nương nương cười khanh khách nhìn Tống Mặc một cái, nói, “Ngươi lớn hơn Nghiên Đường nhà chúng ta một tuổi!”
Đậu Chiêu thiếu chút nữa muốn lau mồ hôi.
Kiếp trước, nàng cũng là như vậy, lúc đáp lời cũng cung kính có lễ như thế, mặc kệ là Thái Hậu nương nương hay là hoàng hậu nương nương, đều chưa từng nói nàng quá mức cung kính!
Đậu Chiêu mỉm cười, thanh thoát đáp lời “Vâng!”
Thái Hậu nương nương rất thích sự bình thản này của nàng, hỏi Đậu Chiêu đọc sách gì, bình thường ở nhà làm gì để tiêu khiển, gả đến phủ Anh Quốc công có quen chưa, lúc ở nhà mẹ có học quản gia không… đều là chuyện nhà chuyện cửa, thái độ hòa ái, như trưởng bối nhà bên.
Đậu Chiêu nhớ lại lời Ninh Đức trưởng công chúa đã dặn, cười cao giọng đáp lại.
Hoàng hậu nương nương lại nhìn Tống Mặc, vẻ mặt như có chút suy nghĩ.
Thái hậu nương nương rất vừa lòng với câu trả lời của Đậu Chiêu, đột nhiên cảm khái nói: “Bà bà của ngươi cũng rất giỏi, đáng tiếc đi quá sớm…”
Đậu Chiêu liền thấy Hoàng hậu nương nương lau lau khóe mắt, Tống Mặc cũng trở nên trầm ngâm.
Nàng đột nhiên ý thức được, chắc chắn Tưởng thị rất được Thái hậu nương nương yêu quý.
Quả nhiên, Lan cô cô bước lên an ủi Thái Hậu nương nương.
Sau một hồi lâu, Thái Hậu nương nương mới thôi bùi ngùi, lại trò chuyện với Đậu Chiêu, Tống Mặc và Hoàng hậu nương nương.
Có nội thị tiến vào bẩm: “Hoàng Thượng hạ triều, hỏi thế tử gia phủ Anh Quốc công và Đậu thị đã đến chưa. Nếu đã đến thì mau đến Càn Thanh cung yết kiến.”
Mọi người đều rất kinh ngạc, hoàng hậu nương nương lại hỏi nội thị kia: “Đậu thị cũng đi sao?”
Nội thị kia đáp: “Vâng!”
Hoàng hậu nương nương nhìn Thái hậu nương nương một cái.
Thái Hậu nương nương trầm ngâm nói: “Vậy đi thôi!”
Tống Mặc cùng Đậu Chiêu vội đứng dậy cáo từ.
Thái Hậu nương nương liền dặn Tống Mặc và Đậu Chiêu: “Đừng để Hoàng thượng chờ lâu.” Lại bảo Lan cô cô, “Đem chuỗi vòng mã não đỏ hôm trước Hoàng thượng hiếu kính ta thưởng cho Đậu thị – người trẻ tuổi đeo những thứ rực rỡ đó mới đẹp!”
Lúc này Hoàng hậu nương nương mới nói: “Một khi đã vậy, con cũng xin góp một chân.” Bà gọi: “Vân Anh”, một cung nữ hơn ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường bước ra, Hoàng hậu nương nương nói: “Thưởng cho Đậu thị một đôi trâm cài ngọc bích!”
Hiển nhiên là sớm có chuẩn bị.
Tống Mặc cùng Đậu Chiêu quỳ xuống tạ ơn.
Thái hậu nương nương lại nói với Tống Mặc: “Nghiên Đường, lúc rảnh rỗi thì dẫn theo thê tử vào cung chơi, ta nghe Ninh Đức nói, Đậu thị chơi bài rất giỏi, đến lúc đó cho chúng ta rửa mắt một lần nào. Tần phi trong cung này thua sợ mất bạc, thắng lại sợ ta không vui, chơi bài chẳng thú vị gì cả…” Ngữ khí ai oán.
Mọi người đều bật cười.
Tống Mặc cùng Đậu Chiêu nhân cơ hội chào Thái Hậu nương nương và hoàng hậu nương nương, đến cung Càn Thanh.
Ngoài Thượng thư phòng, mấy nam tử mặc quan phục đang đứng ở hành lang chắn mưa.
Thấy Tống Mặc và Đậu Chiêu đi tới, có chút kinh ngạc ngẩng đầu đánh giá.
Có người “Ơ” một tiếng.
Đậu Chiêu không khỏi liếc mắt nhìn qua.
Dáng người cao ngất, làn da trắng nõn, ánh mắt sáng ngời, trên mặt còn mang theo cả nụ cười như gió mùa xuân.
Chẳng phải là ngũ bá phụ sao!
Đậu Chiêu ngạc nhiên, không khỏi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Vẻ mặt Đậu Thế Xu hơi dại ra.
Đậu Chiêu đang nghĩ xem có nên cười chào ông hay không thì lại có một thái giám khác đi ra cười nói: “Vừa rồi Hoàng thượng còn hỏi lại sao thế tử gia còn chưa đến? Bảo chúng nô tài đi thúc giục… Để nô tài vào bẩm báo.” Nói xong chạy vào thượng thư phòng.
Nàng đành phải tròn mắt nhìn Đậu Thế Xu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim im im đứng chờ.
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Có đại thần cao lớn béo trắng mặc áo thêu hạc từ thượng thư phòng bước ra, mày nhíu chặt.
Thấy Đậu Chiêu, thần sắc hắn ngây ra, có vẻ lúng túng.
Tống Mặc liền nhỏ giọng thì thầm với Đậu Chiêu: “Hắn chính là Mộc Xuyên.” Sau đó cười cười với Mộc Xuyên.
Đậu Chiêu mở to mắt.
Thì ra Mộc Xuyên trông như thế này.
Mộc Xuyên thì há hốc miệng, chỉ chỉ vào Đậu Chiêu, sau đó chậm rãi buông tay xuống, vẻ mặt cũng nghiêm túc lại, uy nghiêm gật gật đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua bọn họ.
Lần này đến lượt Đậu Chiêu ngạc nhiên.
Có người từ thượng thư phòng đi ra.
“Thế tử gia, phu nhân.” Hắn cười dài nói với Tống Mặc, Đậu Chiêu: “Hoàng thượng mời Thế tử gia và phu nhân vào nói chuyện.”
Đậu Chiêu nhìn lại, hẳn chính là Uông Cách.
Nàng bất chấp việc xưng hô của Uông Cách có vấn đề, nghiêm trang cùng Tống Mặc đi vào thượng thư phòng.
Hoàng thượng hơn bốn mươi tuổi, dáng người bình thường, cũng như mọi nam tử trung niên khác, bắt đầu béo ra nhưng mặt mày vẫn còn chút tuấn lãng của tuổi trẻ.
Hắn nhìn Đậu Chiêu mấy lần rồi nói với Tống Mặc: “Nếu đã thành thân thì phải làm người lớn rồi, phải gánh vác được phủ Anh Quốc công, gặp chuyện gì cũng phải cân nhắc, làm việc gì cũng phải cẩn thận mới được. Đừng để mất danh dự hàng trăm năm của phủ Anh Quốc công.”
Tống Mặc kính cẩn đáp “Vâng!”
Hoàng Thượng gật gật đầu, nói: “Đi xuống đi!”
Đậu Chiêu thầm kinh ngạc.
Xong rồi sao!
Chẳng lẽ sáng sớm tinh mơ kêu bọn họ tiến cung là để nói mấy câu này?
Nàng học theo Tống Mặc dập đầu tạ ơn, rời khỏi thượng thư phòng.
Đậu Thế Xu đang ở bên ngoài chờ, thấy bọn họ xuất hiện, vội thấp giọng nói: “Hoàng Thượng gọi các ngươi tới làm gì?” Giọng nói dồn dập, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
“Cũng không có gì.” Tống Mặc ngắn gọn nói, “Chỉ là thấy chúng con thành thân, dặn chúng con sống cho thật tốt.”
Đậu Thế Xu hoảng sợ.
Hoàng thượng gạt bỏ đám quan lại đứng đầy sân, gọi Tống Mặc vào thượng thư phòng là để dặn dò hắn sống cho thật tốt?
Ông ta hoài nghi, còn định hỏi lại thì Uông Cách đã cười nói: “Đậu các lão, Hoàng thượng tuyên ngài vào.”
Đậu Thế Xu nhìn Đậu Chiêu một cái rồi vội theo Uông Cách vào thượng thư phòng.
Hoàng thượng đang ngồi trên sập bên cửa sổ, nhìn Đậu Thế Xu hành lễ rồi hỏi: “Trông ngươi và cháu gái ngươi rất giống nhau.”
Đậu Thế Xu toát mồ hôi lạnh, không biết lời này của Hoàng thượng có ý gì, vội hỏi: “Đám huynh đệ vi thần trông rất giống nhau.”
Hoàng thượng “Ừ” một tiếng, thái giám bên cạnh đưa tấu chương cho Đậu Thế Xu.
“Ngươi xem đi.” Hoàng thượng nói, “Hoài An gửi tấu chương đến. Nói là có một tú tài tên Võ Sinh dụ dỗ con gái nhà lành làm thiếp, ba năm trước bị bắt giam, ở trong ngục lại bị bạo bệnh. Kết quả đầu năm kia thiếp thất của Võ Sinh liên lụy vào một vụ án khác, thẩm tra ra người thiếp đó của Võ Sinh cũng không phải là loại đành hoàng. Ngươi phái người cùng Đại Lý tự phúc thẩm vụ án này…” Bắt đầu đề cập đến chính sự.
Đậu Thế Xu vội gạt bỏ nỗi lòng riêng, nghiêm túc bàn bạc.
Nhưng vừa ra khỏi cung, ông lại bất đắc dĩ đi về ngõ Hòe Thụ.
“Bà đi xem Thọ Cô đi.” Ông dặn thê tử, “Tiện thể hỏi Thọ Cô xem, Hoàng thượng triệu kiến nó vào Càn Thanh cung hỏi chuyện gì?”
Ngũ phu nhân nghe vậy thì hoảng hốt, vội hỏi: “Thọ Cô vào Càn Thanh cung?”
Đậu Thế Xu bèn đem chuyện gặp Đậu Chiêu sáng nay ra kể.
Ngũ phu nhân trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới nói: “Nhưng Thọ Cô vừa mới vừa gả qua, hôm qua mới qua ngày sơ cửu…”
Bà là trưởng bối, vô duyên vô cớ sao có thể đi thăm cháu gái vào lúc này.
Đậu Thế Xu nhíu mày.
Ngũ phu nhân bèn nói: “Hay là để Thái thị qua xem sao?” Như vậy cũng có chút không hợp quy củ, như thể đang nịnh bợ Tống gia, nhưng dù sao cũng hơn việc đích thân bà đi nhiều.
Đậu Thế Xu nói: “Bảo nó hỏi rõ ràng xem Hoàng thượng đã nói gì với bọn họ. Bọn trẻ không biết nông sâu, một câu nói tầm thường của Hoàng thượng có đôi khi mang theo ý tứ sâu xa, sao chúng có thể hiểu được.”
“Thiếp biết rồi.” Ngũ phu nhân đi đến chỗ Thái thị, bảo nàng đi bái phỏng Đậu Chiêu.
Thái thị nghe nói Đậu Chiêu hôm nay được vào cung, còn đến cung Càn Thanh, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó là cực kỳ hâm mộ, vội vàng vâng dạ, nhưng chờ Ngũ phu nhân đi rồi, vừa trang điểm vừa phái người bẩm báo cho mẫu thân là Thái phu nhân rồi mới chịu đến phủ Anh Quốc công.
Phủ Anh Quốc công đang đốt pháo ầm ĩ.
Tống Mặc cùng Đậu Chiêu xuất cung vào giữa trưa, đầu giờ chiều có thánh chỉ sắc phong Đậu thị làm “Thế tử phu nhân”, nhất phẩm.
“Đúng là thiên uy khó dò !” Tố Tâm biết việc Đậu Chiêu tiến cung từ đầu đến cuối, chắp tay hình chữ thập vái vái về phía tây, cảm kích nói: “Tiểu thư nói Hoàng thượng chỉ nhìn tiểu thư mấy lần, không biết Hoàng thượng nghĩ gì, không ngờ lại hạ thánh chỉ trong nháy mắt, đây đúng là Bồ tát phù hộ!” Nàng lại vái vái.
Đậu Chiêu lại nghĩ đến tiếng “Phu nhân” của Uông Cách.
Rốt cuộc là hắn cố ý hay là vô tình?