Cửu Trọng Tử

Chương 263: Chương 263: Phu nhân




Vốn biết tỏng là Tống Mặc đang đùa nàng nhưng Đậu Chiêu vẫn không nhịn được mà bật cười, bảo Tố Tâm: “Em nhớ cho kĩ lời của thế tử gia đó, về sau Ninh Đức trưởng công chúa và thế tử gia nói gì cũng phải đếm cho rành, xem xem rốt cuộc Ninh Đức trưởng công chúa nói mấy câu với thế tử gia, đừng để thế tử gia ở đây gạt người!”

Trong lòng lại cảm thán, khó trách kiếp trước, Tuyên Ninh hầu phu nhân là tỷ muội kết nghĩa với nàng từng nói rằng nàng làm con dâu chẳng có bí quyết gì, chỉ là đi sớm về muộn đều phải bẩm báo mà thôi. Nàng dùng cách làm con dâu này để kết giao với Ninh Đức trưởng công chúa, không ngờ lại đổi lại những lời chân tình như vậy. Đây coi như là thu hoạch bất ngờ rồi!

Tố Tâm chỉ cười.

Tiểu thư cũng biết là thế tử gia đang dỗ nàng, ngày hai người cầm sắt hài hòa cũng chẳng còn xa nữa rồi.

Nàng cùng Cam Lộ bước vào, giúp đỡ Đậu Chiêu chuẩn bị trang phục để ngày mai tiến cung.

Tống Mặc vốn định hỏi chuyện cho vay nặng lãi của Đậu Chiêu, thấy mấy nữ tử ở trong phòng đang thu xếp nên đành phải nuốt lời định nói vào trong bụng, một mình đến thư phòng luyện chữ.

Chờ hắn về phòng, Đậu Chiêu đã chuẩn bị xong xuôi. Trên giá treo áo là chiếc áo thông tụ giáp đỏ thẫm, trên bàn trang điểm là một bộ trang sức bằng ngọc trai với những viên ngọc to bằng hạt sen, trên ghế đôn là đôi giày thêu bằng nhung xanh mới tinh, bình phong ở bên còn vắt mấy thứ linh tinh như trung y các loại, Đậu Chiêu đang ngồi xếp bằng trên giường gỗ chuẩn bị hồng bao, trong phòng có chút lộn xộn nhưng lại khiến hắn cảm nhận được hơi thở yên ổn, như thể hắn và Đậu Chiêu đã sống chung rất nhiều năm rồi. Dù Đậu Chiêu là người khôn khéo, gọn gàng ngăn nắp nhưng cũng có đôi khi hắn thấy được sự chây lười, mơ hồ của nàng mà vốn không ai hay biết. Đậu Chiêu như vậy khiến Tống Mặc cảm thấy vừa chân thật lại vừa gần gũi.

Hắn rửa mặt chải đầu qua loa, cảm thấy mỹ mãn, trèo lên giường. Đậu Chiêu vội hỏi hắn: “Một phong hồng bao năm lạng bạc, thế có ít không nhỉ?”

Tống Mặc nhìn đống hồng bao trong tay nàng, kinh ngạc nói: “Sao nàng có nhiều ngân phiếu giá trị nhỏ như vậy?”

Đậu Chiêu cười cười liếc mắt nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ ta không thể có tiền riêng sao?”

Tống Mặc xấu hổ cười, nói: “Nàng cần bao nhiêu bạc? Ngày mai ta bảo Trần Hạch mang đến cho nàng!”

“Thế thì lại không cần.” Đậu Chiêu cúi đầu tiếp tục nhét ngân phiếu: “Nếu không thể kiếm chác chút đỉnh thì ai mà thèm lo toan việc nội trợ chứ. Làm cái chuyện vất vả thế làm gì?”

Tống Mặc không khỏi bật cười. Hắn giao việc nội viện Di Chí Đường cho Đậu Chiêu. Thật không ngờ Đậu Chiêu nói chuyện thú vị như vậy.

Hắn nằm trên giường nói chuyện với Đậu Chiêu: “Một năm chẳng qua có mấy ngàn lạng bạc, làm sao nàng kiếm chác được chứ?”

“Chuyện này ngươi lại không hiểu rồi.” Nam tử trước mắt mặt mày như ngọc, nói gì cũng thành lời hay ý đẹp, Đậu Chiêu lại tiếp tục đùa cợt với hắn: “Bạc này luôn luôn là tích tiểu thành đại. Cùng là bánh hoa trà nhưng bánh Nam Kinh sẽ ngon hơn bánh kinh thành, vì thế đắt hơn tám văn tiền, đều là bánh phúc (chả biết là bánh gì) nhưng xuất xứ từ Phúc Kiến sẽ to hơn từ Sơn Đông, tuy rằng hương vị không có gì khác biệt, lại đắt hơn hai mươi mấy văn tiền… Đó chẳng lẽ không phải là bạc sao?”

Tống Mặc hoảng sợ: “Không phải đến mấy văn tiền này nàng cũng muốn cắt xén đấy chứ?”

“Ta là người như vậy sao?” Đậu Chiêu giận dữ lườm Tống Mặc một cái.

“Có mấy người dựa vào đó mà làm ra gia tài trị giá trăm ngàn? Huống chi là việc tự mình cắt xén bạc của mình thế này? Cá cháy tháng tư chợ mới bắt đầu bán, tháng ba đã có tiền lời rồi, giá cả cũng gấp đôi gấp ba tháng tư, gạo Liêu Đông vừa dẻo vừa ngon, chín trăm văn một thạch, gạo tiên ở Giang Nam cứng hơn, bảy trăm văn một thạch, lúc nấu cháo dùng hai bát gạo Liêu Đông thêm một bát gạo tiên. Lúc nấu cơm dùng hai bát gạo tiên trộn thêm một bát gạo Liêu Đông, nấu cháo ăn cơm đều ngon… Một năm qua, cũng lời đến năm sáu trăm lạng bạc, cầm một nửa đem đến cửa hàng bạc, một năm cũng có chút lợi tức đó, cầm nửa còn lại đi buôn lâu bông hoặc trà, cũng lợi được mấy phần, hai năm qua đi cũng được một hai ngàn lạng bạc… Đó chẳng phải là tiền sao?”

Nàng nói xong, thần sắc có chút hoảng hốt.

Nhớ lại tình cảnh của mình khi vừa gả vào phủ Tế Ninh hầu.

Tống Mặc nghe mà lòng chua xót.

Đậu Chiêu là một thiên kim tiểu thư chốn khuê phòng, ăn cháo ăn cơm còn phải dùng hai loại gạo trộn vào, là tháng ngày thế nào mới bức ra cách này…

Hắn quyết định, không bao giờ hỏi chuyện nàng cho vay nặng lãi gì nữa.

Nếu như vậy có thể khiến Đậu Chiêu an tâm, có thể khiến Đậu Chiêu cao hứng thì cớ gì lại không làm?

Nhà quyền quý trong kinh thành, có ai không làm chút việc này để phụ thêm chi phí sinh hoạt? Vợ hắn chẳng qua chỉ là cho vay lấy lãi thôi, có cái gì đáng nói đâu?

Hắn xỏ giày đi xuống giường, ngồi xổm bên giường.

“Thọ Cô”, hắn nghiêm túc nói: “Hàng năm ta cho nàng thêm năm ngàn lạng bạc nhé, nàng muốn làm gì thì làm, được không?”

Hắn hơi ngửa đầu nhìn Đậu Chiêu, đôi mắt trong như ngọc như tẩm trong nước, như mặt hồ trong vắt, phản chiếu bóng dáng của nàng. Đậu Chiêu ngạc nhiên, lập tức hiểu được tâm ý của hắn. Nhất thời mắt nàng ươn ướt. Tới bây giờ nàng vẫn không sợ trả giá, nhưng có đôi khi, ngươi trả giá người khác lại coi đó là đương nhiên, đến ngay cả người phóng khoáng nhất cũng có lúc thấy khó chịu huống chi nàng chẳng phải là người phóng khoáng gì. Nàng cũng hi vọng được nhận lời ca ngợi, thỏa mãn lòng hư vinh của mình.

Đậu Chiêu có chút kích động, trong lòng còn dâng lên cảm giác ngượng ngùng khó hiểu, nàng nửa là che giấu nửa là quan tâm hỏi: “Ngươi nuôi nhiều người như vậy, đang là lúc thiếu bạc, năm ngàn lạng bạc có thể nuôi mười hộ vệ thân thủ cao siêu, ngươi vẫn nên giữ lại mà dùng đi, ta mà thiếu bạc thì sẽ đến tìm ngươi mà.”

Tống Mặc là người thông minh, lại giỏi nhìn thái độ đoán tâm tình, tâm ý của hắn đều đặt trên người Đậu Chiêu, sao có thể không nhìn ra cảm xúc của nàng. Hắn nghĩ lại tình cảnh giương cung bạt kiếm lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nghĩ tới sự quyết đoán của nàng khi cứu hắn, nghĩ tới sự bình tĩnh lý trí của nàng khi nhận lời cầu hôn của hắn… Hắn đột nhiên ý thức được, Đậu Chiêu là người gặp cứng thì cứng nhưng nếu gặp mềm thì…

Hắn không nhịn được, tim đập như trống dồn. “Giờ ta đã thành thân, có gia đình nhỏ của mình, chuyện nội viên đương nhiên phải tách biệt với ngoại viện rồi.”

Hắn mỉm cười nhìn Đậu Chiêu, vẻ mặt tuy có chút lơ đãng nhưng không hiểu sao, Đậu Chiêu lại cảm thấy như hắn đang nhìn kỹ mình, còn cả có chút khẩn trương nữa. “Nàng am hiểu việc nhà, ta cho nàng thêm nhiều bạc, coi như là tiền riêng của chúng ta đi.” Hắn cười nói, “Ta vẫn muốn nhờ Âu sư phụ nổi danh trong nghề rèn ở Hà Nam giúp ta rèn một thanh giáo giống danh tướng thời Tùy Đường, đáng tiếc mẫu thân cho rằng nguy hiểm, không đồng ý, sau cũng chẳng có cơ hội làm việc này. Ta đưa bạc cho nàng, nàng quản lý giúp ta, đến lúc đó đánh cho ta một thanh giáo là được rồi.”

Hình như đám thiếu niên đều rất thích những thứ này.

Tỷ như danh kiếm, tỷ như lương câu.

Đậu Chiêu luôn luôn cảm thấy đây là chuyện tốt. So với lê la trong các ngõ các phường bao con hát, vung tiền như rác ở ngõ Bát Đại, niềm đam mê này lại cách biệt một trời, lại còn giúp cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ.

Nàng không chút do dự đáp ứng, nhưng đồng ý rồi mới nghĩ ra, nếu Tưởng thị không đồng ý thì có thể thấy chuyện này không đơn giản như vậy, có lẽ là còn có chỗ khiến người ta khó làm.

Đậu Chiêu không khỏi hỏi: “Rèn giáo cần điều kiện gì?”

“Nó rất tốn kém, cần rất nhiều bạc.”

Trong giây phút Đậu Chiêu đáp ứng với hắn, hắn đã biết mình tìm được đúng đường rồi. Đậu Chiêu khẳng khái hào phóng, sẽ chẳng coi những vật ngoài thân này là quá quan trọng, có thể đánh động đến nàng chỉ có thể là sự quan tâm chân thành. Tống Mặc áp chế sự kích động trong lòng, cười nói: “Ví như thanh giáo dài ba thước, cần có gỗ hồ dương tốt nhất, thế nhưng loài cây này lại chỉ có ở vùng biên thùy, tăng trưởng chậm, một năm chưa tăng lên nổi hai phân, còn cần thân cây thẳng tắp, lại càng khó tìm… Nhưng những thứ đó cũng chỉ là thứ yếu. Từ nhỏ ta đã thích múa đao thay thương, đại cữu cữu lại cảm thấy như vậy rất dễ khiến tay ta bị chai, người có võ vừa nhìn đã cảnh giác. Vì thế người cho ta luyện nội công.” Nói xong hắn chìa tay cho Đậu Chiêu xem, quả thực là mềm mại trắng trẻo như ngọc mài, đừng nói vết chai mà cả sẹo cũng không có, Đậu Chiêu cảm thấy tay hắn còn mềm mại hơn cả tay mình.” Mẫu thân sợ ta có thương, luyện thương rồi bỏ qua nội công nên mới không đồng ý.”

Nếu Đậu Chiêu đã nhận lời Tống Mặc thì đương nhiên sẽ làm giúp hắn, rốt cuộc có phải vậy hay không, nàng thăm dò là biết thôi.

Nàng cũng không muốn để Tống Mặc bị vây trong hiểm cảnh. Hắn là người nàng đã mất rất nhiều công sức mới bảo vệ được.

Nàng nhìn xiêm y mỏng manh của hắn, vội nói: “Đệm trên sập không mềm mại sao? Hay là lên giường ngủ nhé?”

“Được!”

Tống Mặc nhảy dựng lên, trên mặt là niềm vui không thể che giấu.

Đậu Chiêu quẫn bách.

Nàng chỉ là quan tâm hắn mà thôi, cũng không có… như ý của hắn… Nhưng giờ giải thích không chỉ là giấu đầu hở đuôi mà còn có vẻ thừa thãi.

Mặt Đậu Chiêu nóng rát, đang định nhường chỗ cho Tống Mặc, ngoài cửa lại có giọng nói của Tố Tâm vọng vào: “Thế tử gia, phu nhân, Quốc công gia đã về, phái người đến mời nhị vị qua đó.”

Tống Mặc cùng Đậu Chiêu đều kinh ngạc, trong mắt Tống Mặc hiện lên vẻ khó chịu, nói câu “Biết rồi!” rồi bảo Tố Tâm vào hầu hạ Đậu Chiêu thay quần áo.

Đậu Chiêu lại khẽ thở phào.

Nàng vừa xuống giường thay quần áo, vừa hỏi Tống Mặc: “Biết là chuyện gì sao?”

Tống Mặc nghĩ nghĩ, nói: “Có thể là nghe được tin Hoàng thượng bảo ta ngày mai đưa nàng vào cung – Đào Khí Trọng không về nhanh vậy đâu.”

Đậu Chiêu vuốt cằm.

Nếu Hoàng Thượng giận chó đánh mèo Tống Mặc thì có thể trách phạt Tống Mặc một hồi là được, nếu đã dặn Tống Mặc đưa nàng tiến cung thì quá nửa là có ban thưởng. Một khi nàng được Thái Hậu nương nương hoặc hoàng hậu nương nương yêu mến, trừ phi nàng làm chuyện bại hoại bị bắt quả tang, nếu không Anh Quốc công vĩnh viễn không thể bắt Tống Mặc bỏ nàng, điểm này Tống Nghi Xuân hẳn là hiểu rất rõ, vì thế mà cũng rất lo lắng.

Đậu Chiêu cùng Tống Mặc đến Tê Hương viện.

Tháng chín, Tê Hương viện dù không còn cảnh hương thơm ngào ngạt nhưng mùi hoa quế vẫn rất nồng nàn.

Tống Nghi Xuân chẳng biết đi uống rượu ở đâu về, tuy đã rửa mặt chải đầu nhưng người vẫn còn chuếnh choáng.

Đợi Tống Mặc và Đậu Chiêu hành lễ xong, mắt ông ta chớp chớp, vẻ mặt có chút quỷ dị, chậm rãi nói: “Ta đã quyết định lấy trưởng nữ của Thú úy châu vệ Đô chỉ huy sứ Hoa Đường làm kế thất, mấy ngày nữa là mọi chuyện sẽ có quyết định dứt khoát, nếu con không có việc gì thì ở nhà lo liệu, chuẩn bị đi.”

Câu cuối cùng là nói với Tống Mặc.

Tống Mặc cùng Đậu Chiêu đều thập phần khiếp sợ, nhưng vẻ mặt không có chút gì khác thường, đều cung kính đáp lời, hỏi Tống Nghi Xuân có dặn dò gì khác không, nếu không có việc gì thì xin cáo lui trước.

Tống Nghi Xuân có chút thất vọng. Đứa con trai này của mình, bất kì lúc nào cũng là vẻ mặt dù Thái Sơn có sụp đổ cũng chẳng chút thay đổi, không biết chuyện gì có thể làm cho hắn giật mình. Ông ta có chút ngượng ngùng.

Nhưng con dâu Đậu thị bình tĩnh như vậy lại khiến ông ta rất bất ngờ.

Thấy nàng như vậy, hẳn là người thông minh, chẳng lẽ nàng không biết dụng ý việc mình thấy Hoa thị? Nghĩ vậy, lòng ông ta lại dâng lên vài phần hy vọng.

Nếu con dâu dám nhúng tay chuyện của ông ta, ông ta có thể lấy tội bất hiếu để tước đi vị trí phu nhân của nàng. Một người vợ không có vị trí thế tử phu nhân thì còn có thể làm gì?

Tống Nghi Xuân lại đắc chí nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.