Cửu Trọng Tử

Chương 59: Chương 59: Phúng viếng




Ngày thứ ba, Đậu gia phát tang, nhất thời Đậu gia ồn ào đông đúc, người đến tế bái nối liền không ngớt.

Đậu Thế Anh, Vương Ánh Tuyết, Đậu Chiêu, Đậu Minh là hiếu tử đứng bên linh tiền lạy tạ, mọi chuyện trong nhà đều giao cho Cao Thăng.

Bưng trà rót nước, hầu hạ người đến viếng, quản lý hiếu trướng, thậm chí chuyện hương nhang cũng đều báo lại cho hắn. Hắn chưa từng trải qua chuyện thế này nhưng mấy năm qua theo Đậu Thế Anh sống trong kinh thành cũng học hỏi được chút kiến thức, cẩn thận lo liệu mọi chuyện, lại càng trầm ổn, đáng tin cậy hơn bất kì ai ở Tây Đậu. Một hồi bận rộn, được cái này mất cái kia, đã có chút lực bất tòng tâm.

Lúc rảnh Đậu Chiêu sẽ ở bên chỉ điểm cho hắn đôi câu, được mấy ngày là hắn đã dò ra được đường đi, làm việc càng ổn thỏa, một số lão quản gia ở Động Đậu đều khích lệ hắn “rất có năng lực” thì Cao Thăng mới thở phào, lúc nhìn Đậu Chiêu, ánh mắt không khỏi có chút kì dị.

Đây chính là điều Đậu Chiêu muốn.

Ba năm chịu tang, nàng chắc chắn phải ở lại Tây Đậu, nàng cần một cánh tay đắc lực.

Qua hai ngày, Vương Trí Bính và Bàng Ngọc Lâu đến phúng viếng.

Đại bá và nhị tẩu, tổ hợp này rất kì quái.

Vương Trí Bính giải thích:

- Mẫu thân Nam Nhi có thai, vì là mấy tháng đầu, tuổi cũng đã lớn không thể bôn ba được, vừa khéo đệ muội đã lâu không được gặp tiểu muội, Đàn ca nhi lại nhớ biểu tỷ nên ta mang bọn họ đến thắp nén hương cho lão thái gia.

Vương Đàn là con trai cả của Bàng Ngọc Lâu, lớn hơn Đậu Minh một tuổi.

Có lẽ là khi ở kinh thành hai người chơi rất vui, vừa vào nhà Vương Đàn đã kéo tay Đậu Minh không buông, gọi:

- Minh tỷ tỷ. Khi nào thì tỷ về? Chẳng có ai chơi với đệ.

Đậu Minh nói:

- Ta phải chịu tang cho tổ phụ, chịu tang xong sẽ lên kinh tìm đệ.

Vương Đàn vội nói:

- Vậy tỷ mau chịu tang xong đi, đến lúc đó đệ sẽ bảo phụ thân dẫn chúng ta đến chùa Tướng Quốc ăn thịt dê nướng.

Đậu Minh gật gật đầu.

Bàng Ngọc Lâu vội đẩy con mình, chỉ Đậu Chiêu:

- Còn không mau chào đại biểu tỷ!

Vương Đản trông rất giống người nhà họ Bàng, làn da trắng nõn, mắt to long lanh, còn xinh đẹp, thanh tú hơn cả cô nương nhà người ta.

Hắn ngọt ngào gọi Đậu Chiêu:

- Tỷ tỷ.

Đậu Chiêu còn nhớ có một lần ở bên giàn tường vi, mình đã gặp hắn đang quỳ gối dưới chân Đậu Minh, đau khổ cầu xin Đậu Minh: “Hảo tỷ tỷ, đại ca chỉ yêu biểu muội Cao Minh Châu của hắn, dù có lấy ngươi thì cũng sẽ không tốt với ngươi. Nhưng ta thì khác, từ nhỏ ta đã thích ngươi, nếu ngươi lấy ta, cả đời này ta sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi muốn làm gì cũng được…”

Đáng tiếc, ánh mắt Đậu Minh mềm mại dịu dàng như nước mùa xuân, có thể nhấn chìm bất kì ai nhưng ánh mắt nàng nhìn Vương Đàn lại lộ rõ mưu kế.

Nàng cười duyên nói: “Ta muốn ngươi nói với ngoại tổ mẫu là ngươi muốn lấy Cao Minh Châu, ngươi có dám không?”

Vương Đàn nói được.

Người họ Vương chỉ coi Cao Minh Châu dây dưa ái muội với hai huynh đệ Vương Đàn, Vương Nam, dù thế nào cũng không thể làm con dâu nhà họ Vương được nữa.

Cao thị thà xa cách cũng không muốn Đậu Minh làm con dâu mình.

Vương Nam chẳng nói với Đậu Minh một lời…

Đậu Chiêu lại nhìn Vương Đàn, lòng vô cùng thương hại hắn.

Nàng thản nhiên cười với Vương Đàn.

Bàng Ngọc Lâu đã đẩy con mình tới trước mặt Đậu Chiêu:

- Các con là chị em họ, phải thân thiết hơn mới đúng.

Đậu Chiêu không lên tiếng.

Đậu Minh lại chạy tới kéo Vương Đàn:

- Chúng ta đi tìm Nghi thư nhi, Thục thư nhi chơi đi.

Vương Đàn cười đáp “Vâng”.

Bàng Ngọc Lâu lườm con một cái rồi nói:

- Con ngồi ngoan ngoãn ở đây cho mẫu thân.

Vương Đàn không dám nhúc nhích, nhìn Đậu Minh với vẻ tội nghiệp.

Đậu Minh gào khóc:

- Con muốn chơi với Đàn Nhi, con muốn chơi với Đàn Nhi.

Đậu Thế Anh nhíu mày.

Vương Ánh Tuyết tức giận nhìn Bàng Ngọc Lâu một cái rồi dỗ Vương Đàn và Đậu Minh:

- Được rồi, được rồi, đừng khóc, Nghi thư nhi và Thục thư nhi đều ở đại sảnh, các con ra đó tìm hai nàng đi.

Vương Đàn và Đậu Minh tay nắm tay đi ra phòng khách.

Bàng Ngọc Lâu ngầm thở dài, cười nói với Đậu Thế Anh:

- Hai đứa cháu nhà mẹ đẻ tôi là Tu ca nhi và Côn ca nhi cũng đến, muốn vào vấn an cô gia.

Đậu Đạc qua đời, ba người anh của Bàng Ngọc Lâu đều tự đến phúng viếng nhưng cũng không biết cháu nhà nàng ta cũng theo đến.

Người tới là khách.

Đậu Thế Anh không cự tuyệt.

Bàng Ký Tu là con của Bàng Kim Lâu, năm nay 15 tuổi, Bàng Côn Bạch là con của Bàng Ngân Lâu, năm nay 12 tuổi. Hai đứa trẻ đều tuấn tú, lịch sự, giơ tay nhấc chân đều rất nho nhã, lễ độ, nếu không phải một kẻ ánh mắt mơ màng, một kẻ ánh mắt quá khôn khéo thì đây chính là bộ dáng của vị công tử gia thế.

Bàng Ngọc Lâu gọi hai người tới giới thiệu cho Đậu Chiêu:

- Đây là đại biểu muội của hai đứa đó!

(Họ hàng kiểu đại bác gì thế này, thấy sang vơ quàng ghê quá =.=”)

Hai người thi lễ với Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu lạnh nhạt gật đầu, không hoàn lễ, có vẻ cao ngạo.

Đậu Thế Anh không ngờ cháu của Bàng Ngọc Lâu lớn như vậy, thấy cung cách hành xử của Bàng Ngọc Lâu như thế lòng không thích, đương nhiên sẽ không cảm thấy Đậu Chiêu có gì không đúng.

Hắn lãnh đạm nói đôi câu với Bàng Ký Tu và Bàng Côn Bạch rồi dẫn Đậu Chiêu ra linh đường.

Vương Ánh Tuyết kéo Bàng Ngọc Lâu qua nhĩ phòng, thấp giọng nói:

- Tẩu muốn làm gì vậy?

Bàng Ngọc Lâu thoải mái nói:

- Muội cũng biết, các ca ca nhà ta còn buôn bán ở huyện Linh Bích, một lòng muốn bám vào Đậu gia, nghe nói tứ tiểu thư và Tu ca nhi, Côn ca nhi trạc tuổi nhau nên còn có ý cầu hôn. Ta cũng biết Tu ca nhi và Côn ca nhi không xứng với tứ tiểu thư nhưng mặc kệ ta nói thế nào bọn họ cũng không tin mà còn trách ta làm khó. Ta chẳng có cách nào đành dẫn hai đứa đến đây xem có được cô gia để ý không.

Lại nói:

- Nhưng ta nghĩ kỹ lại, nếu tứ tiểu thư gả vào Bàng gia thì cũng tốt cho muội… tẩu tẩu của ta trở thành mẹ chồng nàng, ta sẽ thành cô nãi nãi của nàng, nàng sẽ không dám ngỗ nghịch với trưởng bối chứ.

- Chẳng lẽ tẩu đã quên Vương gia không thể nhúng tay vào hôn sự của Đậu Chiêu?

- Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn.

Bàng Ngọc Lâu không cho là đúng.

- Chúng ta cũng đâu trực tiếp đính hôn cho tứ tiểu thư?

Tim Vương Ánh Tuyết đập loạn:

- Ý tẩu là?

- Nếu tứ tiểu thư tự chọn thì sao?

Bàng Ngọc Lâu bưng miệng cười:

- Triệu gia cũng đâu có nói tứ tiểu thư không thể gả cho Bàng gia!

Đậu Chiêu kia có gì tốt mà nhị tẩu phải hao tâm tổn trí muốn nàng gả vào Bàng thị như vậy…

Suy nghĩ thoáng qua trong đầu, Vương Ánh Tuyết nghĩ tới của hồi môn của Đậu Chiêu.

Vẻ mặt nàng ta trở nên chua chát không rõ.

Nếu Đậu Chiêu gả vào Bàng gia thì sản nghiệp này chính là của Bàng gia.

Tuy rằng nhị thái phu nhân đã hạ lệnh mọi người không được nói chuyện này nhưng Bàng gia đều đã hiểu rõ.

Vương Ánh Tuyết nhìn Bàng Ngọc Lâu với vài phần cảnh giác.

Nhị tẩu đúng là có tâm kế!

Vương Ánh Tuyết nghĩ.

Đậu Thế Anh đang nói chuyện với người Ô gia đến phúng viếng:

- … Đi quá đột nhiên, mọi người đều không ngờ… Bên Hàn Lâm viện tôi đã báo đại tang, vừa vặn ở nhà đọc sách…

Ô Thiện đi theo đại bá phụ lén đưa cho Đậu Chiêu một cái túi:

- Muội nén bi thương!

Cái này thì liên quan gì đến cái túi này không?

Nàng nhìn Ô Thiện khó hiểu.

Ô Thiện nhân lúc mọi người không để ý thì cúi đầu nói:

- Đây là bùa bình an ta cầu khi đến chùa Đại Phương.

Giọng nói dồn dập, lỗ tai đỏ bừng.

Đậu Chiêu hơi hơi sửng sốt, cười nói tiếng “đa tạ” thật chân thành.

Ô Thiện cười, tai càng đỏ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tìm đứng im bên cạnh bá phụ, cuối cùng không thấy Đậu Chiêu đang liếc nhìn mình.

Đậu Chiêu thoáng cảm nhận được tâm ý của Ô Thiện dành cho nàng, lại không khỏi trầm tư.

※※※※※

Qua 49 ngày, tổ phụ án táng ở phần mộ của Đậu gia tại Bắc Lâu, khách đến nhà cũng dần thưa thớt.

Bàng Ngọc Lâu và Vương Ánh Tuyết thương lượng:

- Có thể để Tu ca nhi và Côn ca nhi đọc sách ở trường họ tộc của Đậu gia?

Vương Ánh Tuyết không thích sự tham lam của Bàng Ngọc Lâu, không muốn làm theo nhưng lại sợ sau này mình có chuyện cần cầu Bàng thị giúp nên không muốn trở mặt, nàng đổ chuyện này lên đầu Đậu Thế Anh. Đậu Thế Anh cảm thấy hai đứa trẻ này đều trông có vẻ lõi đời nên không thích, đổ trách nhiệm lên đầu tam bá phụ:

- … Vẫn là chuyện tam gia quản, cũng không biết bên trường đó có yêu cầu gì, không bằng nàng đến hỏi Tam gia là được.

Hai người đều miễn cưỡng nghe vào.

Bàng Ngọc Lâu đã từng nghe những lời còn khó nghe hơn gấp bội, cũng chẳng để trong lòng, chuẩn bị lễ vật, tự mình tìm Đậu Thế Bảng.

Trường học nhà họ Đậu ở Thực Định rất có danh tiếng, thường có con cái của thân thích, bằng hữu đến học.

Đậu Thế Bảng đồng ý ngay.

Cứ như vậy, Bàng Tu Sửa và Bàng Côn Bạch vào trường học của Đậu thị, rất nhanh đã quen biết với đám Đậu Chính Xương, Đậu Đức Xương, Đậu Khải Tuấn, có đôi khi còn nghĩ cách đi theo bọn họ đến Đông phủ ăn cơm chỉ là chẳng lần nào gặp được Đậu Chiêu.

Bàng Côn Bạch không nhịn được oán thán với phụ thân:

- Căn bản là vô dụng.

Bàng Ngân Lâu tát con một cái:

- Lão tử đây làm ăn mấy chục năm mới kiếm được 2,3 vạn lạng bạc, người ta có cả gia tài khổng lồ như vậy, ngươi muốn chiếm được mà không bỏ ra chút sức nào sao, làm gì có chuyện tốt như vậy?

Sau đó lại dạy dỗ hắn:

- Ngươi cũng biết tranh giành chút cho ta nhờ, bạc của Đậu gia không chỉ có đại bá phụ nhà ngươi nhìn chằm chằm mà cô cô ngươi cũng có tính toán riêng đó, đến lúc đó đừng có để tiểu tử Vương Đàn kia chiếm được tiện nghi thì có muốn khóc cũng không khóc được đâu!

- Thật sao? Vương Đàn còn nhỏ hơn tứ tiểu thư 4 tuổi mà?

Bàng Côn Bạch vô cùng kinh ngạc.

- Nhỏ hơn 4 tuổi thì sao? Bàng Ký Tu còn lớn hơn tứ tiểu thư 6 tuổi đó!

Bàng Côn Bạch ngậm miệng.

Bàng Ký Tu kiên nhẫn hơn Bàng Côn Bạch nhiều, hắn dùng số bạc lớn nhờ người điều tra Đậu Chiêu không thu được kết quả gì, sau này không chỉ nghiêm túc theo Đỗ phu tử đọc sách viết chữ mà còn cực lực giao hảo với những con cháu nhà họ Đậu.

Đám người Đậu Khải Tuấn được người nịnh bợ thành quen, cũng không để trong lòng nhưng cũng nhờ đó mà Bàng Ký Tu nghe được Đậu Tuấn Khải nói với mấy thư đồng của hắn nói chuyện, biết được mùa hè hàng năm Đậu Chiêu đều đến điền trang ở mấy ngày.

Mùa hạ năm sau, hắn sớm đã chuẩn bị chu đáo, vừa nghe thấy Đậu Chiêu khởi hành đến điền trang thì hắn liền rủ đám người Đậu Chính Xương về nông thôn chơi.

Đám Đậu Chính Xương đều không thích đi:

- Nắng muốn chết, ở nông thôn có gì hay?

Lúc nói câu này, Đậu Đức Xương đang bưng bát nước ô mai ướp lạnh.

Bàng Ký Tu cũng biết là không có gì hay để chơi nên đành dỗ:

- Chúng ta có thể xuống sông bắt cá?

- Ta thả câu ở bên hồ chẳng phải cũng vẫn là như thế sao?

Đậu Chính Xương miễn cưỡng nói.

Ô Thiện đến đây.

Đậu Chính Xương giới thiệu bọn họ, ngạc nhiên nói:

- Ta còn tưởng đến đoan ngọ đệ sẽ đến, kết quả đoan ngọ thì không thấy đến mà ngày nóng bức thế này lại chạy đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.