Edit: Heo
Trời tang tảng sáng, Đậu Chiêu đứng dưới
hành lang, Tống Mặc không nhìn rõ vẻ mặt của nàng nhưng dáng đứng thẳng
tắp của nàng tựa như hàn mai trong tuyết, ngạo nghễ mà cô độc, sự cao
ngạo hiện rõ, tựa như núi xanh trầm tĩnh, an nhiên bình thản đứng bên
cạnh hắn.
Chuyện cũ như đèn kéo quân hiện lên trong đầu hắn.
Khi mới gặp là thiếu nữ tài cao trí tuệ,
khi gặp lại phóng khoáng hào sảng, lúc nguy nan lại bất chấp ngày đêm
chạy đến cứu giúp, lúc đau lòng lại lẳng lặng quan tâm. Còn cả một chiều làm việc bên ruộng cúc giúp mình cả đêm an giấc ngủ ngon; cùng trèo lên cây đào dại nhìn ngắm thôn xóm xa xa, tất cả đều như làn gió mát lành
trong buổi sáng mùa thu, nhẹ nhàng lướt qua tim hắn.
Sự tốt đẹp của Đậu Chiêu luôn lặng lẽ bộc lộ như vậy, sẽ khiến người ta lơ đãng mà xem nhẹ, cũng khiến người ta
cảm nhận được trong chính những lúc lơ đãng ấy.
Tống Mặc đột nhiên cảm thấy kích động.
Bây giờ Đậu Chiêu đang nghĩ gì?
Trong lúc lơ đãng hắn đã xem nhẹ điều gì?
Tống Mặc quay người, bước nhanh về phía Đậu Chiêu.
Khuôn mặt của Đậu Chiêu dần dần hiện rõ trước mắt hắn.
Mái tóc đen nhánh, gương mặt trắng hồng,
mày dài đến tóc mai và cả đôi môi ửng hồng như hoa, nụ cười lấp lánh,
tất cả đều dần dần trở nên thật sinh động.
“Đậu Chiêu.” Hắn mở to mắt nhìn nàng chăm chú. “Nếu chúng ta có duyên, có thể kết làm phu phụ thì sao?”
Mặt trời phía xa xa kia chẳng biết từ khi nào đã biến thành màu tím nhàn nhạt, dường như là đang trốn sau tầng
mây, vội vã muốn phá mây mà ra.
Khuôn mặt của Tống Mặc sáng bóng lên dưới ánh ban mai, tựa như mỹ ngọc thượng đẳng, đôi mắt đen láy lóe sáng như
ánh sao trong bầu trời đêm.
Đậu Chiêu nhìn chàng thiếu niên trước mắt đã bớt đi mấy phần ngây ngô, chẳng biết từ bao giờ đã cao hơn mình một
cái đầu, không khỏi có chút hoảng hốt.
Bọn họ có duyên, có thể kết thành phu thê sao?
Không thể nào đâu!
Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, bọn họ cũng không phải là người cùng chung một con đường.
Hắn nhất định sẽ là tiêu điểm chú ý của
mọi người, ngay cả lúc quẫn bách nhất hắn cũng sẽ dùng một cách thức
khác để tỏa sáng. Bản thân nàng lại chỉ thích trồng hoa trồng cỏ, tưởng
tượng mình như một gốc hoa, theo bốn mùa thay đổi, xuân sinh hạ trưởng
thu thu đông tàn.
Một là mây trên núi một là cây trong rừng, mãi mãi chỉ có thể xa xa nhìn ngắm.
Nhưng trong sáng mùa thu mát trong này,
dưới ánh mắt lấp lánh như ngọc tràn ngập chờ mong của chàng thiếu niên
kia, nàng lại không đành lòng cự tuyệt hắn một cách thẳng thừng như vậy. Nàng thoáng suy nghĩ rồi cười nói: “Nếu đã có thể kêt thành phu phụ,
đương nhiên là có duyên rồi!”
Chỉ là, bọn họ mãi mãi cũng không thể nào có duyên phận đó thôi!
Nhưng trong nháy mắt, gương mặt của Tống Mặc lại sáng bừng lên.
Có ý cười nhè nhẹ lan tỏa trong ánh mắt hắn.
Hắn nhìn Đậu Chiêu thật sâu, không nói một lời rồi xoay người vội vã rời khỏi chính viện.
Đậu Chiêu nhìn bước chân trầm ổn mạnh mẽ của hắn, không hiểu sao lòng có chút bất an,
Chẳng lẽ mình đã nói sai cái gì sao?
Đậu Chiêu cẩn thận nhớ lại đoạn đối thoại khi nãy của hai người.
Tiếng chuông cổ báo sang ở chùa Tĩnh An
du dương, trong không khí là cảm giác mát lành của mùa thu, ánh bình
minh cũng đã lặng lẽ nhuộm nửa bầu trời,
Tống Mặc mang theo cảm giác vui mừng mà đến hắn còn không hiểu vì sao, nhảy nhót chạy ra khỏi cổng nhà Đậu gia.
Sáng sớm mùa thu uống bát sữa đậu nành
nóng hổi, cảm giác ấm áp từ trong bụng còn lan đến khắp toàn thân, đám
người Đoạn Công Nghĩa, Hạ Liễn đang tụ tập ở đình viện canh cổng Đậu gia thấp giọng nói cười, vẻ mặt vô cùng thoải mái, thích thú, như bạn bè đã lâu không gặp.
Nghe thấy có động tĩnh, mấy người cùng tỏ vẻ đề phòng nhìn lại, thấy là Tống Mặc thì đều trầm tĩnh lại.
“Thế tử gia!” Mọi người cung kính hành lễ.
Chu Nghĩa thành không nhịn được liếc nhìn Hạ Liễn một cái, lòng thầm suy nghĩ: Khó trách sư phụ nói thân thủ là
nước cờ đầu, nếu muốn đứng vững ở nhà trâm anh, còn phải học hỏi nhiều.
Hạ Liễn nói thế tử gia sẽ không xuất hiện ngay đâu, quả nhiên bọn họ chờ cũng sắp nửa canh giờ rồi.
Tống Mặc cười vuốt vuốt cằm, ánh mắt lại
dừng lại trên đám người Đoạn Công Nghĩa và Trần HIểu phong: “Nếu đã theo tứ tiểu thư lên kinh đô, sao không đến chỗ ta chơi? Ta và Nghiêm tiên
sinh còn nhắc đến các ngươi, không biết mấy hôm nay các ngươi đang bận
gì?”
Lễ ngộ như vậy, đừng nói là hộ vệ mà dù
có là giáo đầu Ngự lâm quân trong kinh thành, không, thậm chí là Bách
hộ, Thiên hộ cũng không có.
Chu Nghĩa Thành không khỏi nhìn đám Đoạn Công Nghĩa, Trần Hiểu Phong với cặp mắt khác xưa.
Đoạn Công Nghĩa và Trần Hiểu Phong lại được yêu quý mà hoảng hốt, vội vàng khom người hành lễ, luôn miệng “Không dám”.
※※※※※
Tuy rằng sáng sớm tinh mơ hôm qua phải
đến ngõ Tĩnh An Tự, buổi tối lại uống không ít rượu ở phủ Tế Ninh hầu,
đến hừng đông mới về nhà nhưng Kỷ Vịnh lại ngủ rất ngon. Khi tiếng
chuông cổ ở kinh thành báo sáng được một tiếng thì Kỷ Vịnh lập tức tỉnh
giấc.
Tinh thần phấn chấn rửa mặt chải đầu một hồi rồi đến thẳng ngõ Tĩnh An Tự.
Đậu Văn Xương đang cùng ngũ phu nhân thương lượng chuyện uống rượu nhận thông gia.
Hôm qua ngũ phu nhân vừa vội vàng ân cần
hỏi thăm Vương Hứa thị giận quá thành bệnh lại vội vàng ứng phó với nữ
quyến hai nhà Vương gia, lại vội vàng trấn an Kỷ thị, còn lo lắng động
tĩnh bên Kỷ gia, nghĩ hôm nay chuyện đến Ngụy gia ai làm chủ thì tốt,
đến giờ còn chưa chợp mắt.
Nghe nói Kỷ Vịnh đến, Ngũ phu nhân an tâm.
Kỷ Vịnh có tài như Trương Nghi, Tô Tần,
có hắn cùng đi, Ngụy gia có muốn chối bỏ mối hôn sự này chỉ sợ cũng
không dễ dàng đâu. Hơn nữa Kỷ Vịnh coi trọng Đậu Chiêu như vậy, về sau
người Đậu gia có chuyện gì cần đến cầu xin hắn, chắc hẳn hắn sẽ không từ chối.
Bà nhiệt tình tiếp đón Kỷ Vịnh: “Đã ăn
sáng chưa? Chúng ta còn chưa ăn sáng, không bằng con ăn với mọi người
nhé rồi lát nữa cùng Kinh Vỹ đến phủ Tế Ninh hầu cũng không muộn.
Kinh Vỹ là tên tự của Đậu Văn Xương.
Hắn nghe vậy thì không khỏi có chút kinh ngạc.
Kỷ Vịnh chẳng qua chỉ là quan hệ thông
gia, vì thường xuyên qua lại, gọi biểu đệ, cũng coi như là thân thích
của Đậu gia. Nhưng đi uống rượu nhận thức thông gia đa phần là huynh đệ, tẩu tử, cháu chắt cùng họ với tân nương tử.
Chỉ là nếu ngũ phu nhân đã mở lời, đương nhiên hắn sẽ không ngu ngốc nhảy ra nói Kỷ Vịnh đi là không hay.
Kỷ Vịnh cũng không khách khí, ngồi xuống
cùng ngũ phu nhân, Đậu Văn Xương ăn sáng, ngũ phu nhân kéo Đậu Văn Xương lại nói chuyện.
“Hôm qua gả ra ngoài là Minh thư nhi chứ
không phải là Thọ Cô!” Bà thấp giọng nói, “Lúc từ biệt cha mẹ chúng ta
mới phát hiện, khi đó cũng đã chậm rồi, đành đâm lao thì phải theo lao.
Kiến Minh rất thân thiết với thất thúc phụ của con, ta cố ý mời hắn ra
mặt nói đỡ cho Thọ Cô, con đi theo, có chuyện gì thì phải lanh trí xử
lý. Nếu đã động phòng hoa chúc thì quyết không thể để Minh thư nhi chịu
thiệt được.” Lại ám chỉ Đậu Văn Xương, chuyện này là trách nhiệm của
Vương thị. “… Thất phu nhân không mở miệng, chúng ta cũng không tiện tùy ý hành sự.”
Ngũ phu nhân biết ĐậuVăn Xương là người
thành thật, sợ hắn để lộ dấu vết gì nên hôm qua vẫn giấu hắn, đến hôm
nay mới dặn dò lại.
Đậu Văn Xương vô cùng khiếp sợ, lòng đầy hoang mang.
Dù là như vậy, ngũ bá mẫu là tẩu tử, trái phải rõ ràng trước mắt, sao có thể để mặc thất phu nhân làm xằng làm bậy chứ?
Chỉ là hắn và Đậu Thế Xu tình như cha
con, nói như vậy cũng là bất kính với ngũ phu nhân nên vẫn giữ kín nỗi
hoang mang này trong lòng, cung kính đáp lời, cùng ngũ phu nhân đi ra
khỏi phòng.
Kỷ Vịnh đứng khoanh tay ở hành lang phía tây, khóe miệng cười cười đầy nghiền ngẫm.
Đậu Văn Xương hồ nghi đi qua, phát hiện đứng ở vị trí của Kỷ Vịnh có thể mơ hồ nghe được tiếng nữ nhân khóc gào.
Nhà thất thúc phụ neo người, hắn đang
thấy lạ không biết là ai đang khóc thì Kỷ Vịnh đã nói. “Đại đường huynh, chúng ta qua nói với thất thúc phụ một tiếng. Phải đến phủ Tế Ninh hầu
chứ?”
Đậu Văn Xương đành phải đuổi theo.
Kỷ Vịnh lại cười lạnh trong lòng.
Người Vương gia biết giờ phải khóc thì sao lúc đầu còn làm.
Mới qua một đêm mà Đậu Thế Anh như già đi cả chục tuổi.
Hắn nằm trên giường, mặc kệ ngũ phu nhân, chỉ áy náy nói với Đậu Văn Xương và Kỷ Vịnh một câu “Phiền cho các con rồi!”
Xảy ra chuyện thế này, lòng ai mà chẳng khó chịu, huống chi là người làm cha!
Đậu Văn Xương có thể hiểu tâm tình của Đậu Thế Anh, lặng yên gật gật đầu, vẻ mặt ngưng trong, khuyên Đậu Thế Anh yên tâm.
Kỷ Vịnh lại thập phần cung kính nói: “Xin thất thúc phụ yên tâm. Chuyện này chúng con sẽ xử lý tốt” để trấn an
rồi mới cùng Đậu Văn Xương đến phủ Tế Ninh hầu.
Điền thị đã nhận được tin, không thở nổi, suýt thì ngất. Chờ đến khi bà ổn định lại thì vội vàng dặn ma ma bên
người mau đi tìm Ngụy Đình Du rồi khóc thất thanh. “Sao có thể xảy ra
chuyện thế này chứ? Chuyện này nếu để người ta biết thì thể diện Ngụy
gia ta biết vứt đi đâu chứ?”
Được Điền thị phái đi tìm hiểu động tĩnh là La ma ma thân tín của bà.
“Thái phu nhân nhỏ giọng chút!” Bà ta vội lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Điền thị. “Nay chuyện này còn chưa đến tai nhiều người, phu nhân khóc lóc thế này chẳng phải là muốn cho mọi
người đều biết? Nay Hầu gia và Đậu gia thái giám tuy chưa tế tổ nhưng
cũng đã vào động phòng, là thuận thế chấp nhận hôn sự này hay là cùng
Đậu gia nói cho rõ ràng, dù sao phu nhân cũng nên chờ đại cô nãi nãi đến rồi nói, cũng không nên để tất cả mọi người đều biết chứ!”
Điền thị vừa nghe thì vội ngừng khóc, nức nở nói: “Trân thư nhi nói đúng lắm, Đậu gia này đúng là chẳng tốt đẹp
gì, chỉ trách ta không quả quyết, hại Du ca nhi rồi.” Nói xong lại khóc
òa lên. “Sớm biết vậy thì ta nên đồng ý với Trân thư nhi, từ hôn với Đậu gia kia, cũng còn hơn lấy một đứa con dâu không minh bạch vào cửa.” Vô
cùng hối hận.
Giờ là lúc nào mà đi nói chuyện này chứ?
Cũng may là La ma ma hầu hạ Điền thị mấy
chục năm, hiểu rõ tính tình của bà, cũng chẳng vội, dịu dàng nhắc nhở
bà: “Bên thượng phòng, phu nhân thấy có nên phái người qua đó dạy dỗ nha hoàn, ma ma không? Tôi thấy người Đậu gia cũng không muốn rêu rao việc
này ra ngoài đâu. Còn cả mấy vị thân bằng cố lại nữa, xảy ra chuyện này, việc cúng ông táo, bái tổ tiên, nhận thức thông gia chỉ sợ phải tạm
dừng lại, cũng phải có lời thoái thác mới được.”
Điền thị gật đầu lia lịa, nói với La ma ma: “Chuyện này bà đi làm đi, trước khi đại cô nãi nãi đến, đừng để người ta nghi ngờ.”
La ma ma cung kính đáp “Vâng” rồi lui xuống.
Nhà có chuyện gì, đều là cô gia, cữu gia
ngồi trên đầu. Huống chi Trương Nguyên Minh này xuất thân hiển hách, rất hay giúp đỡ Ngụy gia.
Hắn dậy sớm, ăn sáng, thay quần áo xong rồi chờ Ngụy Đình Trân trang điểm.
Người Ngụy gia đến mời Ngụy Đình Trân,
thấy có Trương Nguyên Minh ở đó, nào dám nhắc đến chuyện tân nương tử bị tráo đổi, chỉ nói là Điền thị có chuyện quan trọng muốn thương lượng
với Ngụy Đình Trân, bảo Ngụy Đình Trân mau qua đó.
Trương Nguyên Minh nghe xong thì trêu
ghẹo Ngụy Đình Trân: “Quá nửa là nhạc mẫu ngủ dậy, cảm thấy lễ gặp mặt
hôm qua thương lượng với nàng quá đơn sơ, hôm nay lại muốn cho tân nương tử thêm mấy thứ, nhờ nàng giúp đỡ chọn trang sức. Ta thấy nàng cũng
phải nước lên thuyền lên mới được – nàng là cô nãi nãi đừng ra tay quá
khó coi, để tân nương vào cửa chê ghét nàng keo kiệt, đến lúc đó nàng về nhà mẹ đẻ người ta chẳng cho bữa cơm ăn đâu.
“Nàng dám sao!” Ngụy Đình Trân vốn vẫn
không thoải mái, nghe vậy không khỏi nhíu mày, bá đạo nói: “Nàng muốn
làm chủ phủ Tế Ninh hầu thì cũng phải có bản lĩnh mới được.”
Trương Nguyên Minh biết rõ thê tử trời
sinh tính tình mạnh mẽ, cũng chẳng trách nàng nói vậy, lại trêu chọc
Ngụy Đình Trân vài câu khiến Ngụy Đình Trân cười rộ lên rồi hai người
mới nói nói cười cười dẫn bọn trẻ cùng về phủ Tế Ninh hầu.