Gia sư Đậu Thế Anh mời về cho con gái họ
Khương tên Lễ, tự Hữu Cung, là một cử nhân hơn 60 tuổi, từng làm đại học sĩ trong nội các, cũng chính là gia sư cho Hà Văn Đạo – sư phụ của Đậu
Thế Anh trong suốt 15 năm qua, vì tuổi cao sức yếu nên mới chủ động cáo
quan hồi hương, bị Đậu Thế Anh thuyết phục nên đến Đậu gia giúp đỡ ba
năm.
- Đậu Tu Soạn nói là một cô bé, cũng không bắt học gì, biết chút đạo lý là được.
Khương Hữu Cung khách khí nói nhưng trong giọng nói lại lộ ra chút kiêu ngạo:
- Lại có Đậu thị lang nói tốt cho ngươi, ta không thể không nể mặt, tuy rằng biết học thức của mình không đủ nhưng cũng chỉ đành kiên trì đến đây.
Đậu gia vẻn vẹn chỉ có ba người làm quan, ông đành phải lấy chức quan tương xứng. (Chả hiểu câu này đâu :v)
Đậu Thế Bảng cảm ơn lia lịa, mời Đỗ phu
tử ra mặt đón tiếp, lại tự mình an bài thư phòng ở Tây Đậu cho Khương
Hữu Cung ở, sắp xếp hai gia đinh hai nha hoàn, hai ma ma cho ông dùng.
Mời Đậu Chiêu ra hành lễ với Khương Hữu Cung, chọn ngày nhập học rồi mới về Đông Đậu.
Nhị thái phu nhân hỏi con:
- Người này thế nào?
Đậu Thế Bảng cười khổ:
- Học vấn đúng là thượng lưu nhưng tính tình này… chẳng biết có ở được lâu không?
Nhị thái phu nhân nhíu mày.
Đậu Chiêu thì giận đến độ muốn chửi bới.
Vì sao phụ thân lại không thể coi như
không biết, họ Khương này đến đâu phải làm gia sư cho nàng, rõ ràng là
tới để chiếu lệ cho xong!
Rõ ràng đã là người già cả còn tuân thủ
cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân chứ, lúc giảng bài còn đòi lấy bình
phong ngăn cách mình và Đậu Chiêu lại, còn động một chút là lại đem
chuyện mình làm gì làm gì ở chỗ Hà lão gia. Lúc giảng bài cũng mặc kệ
Đậu Chiêu có hiểu hay không, cứ ngồi đó nói, nói xong lại đi như thể Đậu Chiêu là đầu gỗ phiền phức vậy. Dạy cao siêu Đậu Chiêu không thể hiểu,
dạy qua loa lại là những điều Đậu Chiêu đều đã biết, học hành vô cùng
miễn cưỡng. Mà Đậu Thế Anh còn cho ông ta quần áo một năm bốn mùa đầy đủ và một trăm lạng bạc.
Chẳng qua là khinh nàng là con gái mà thôi.
Vừa khéo hôm đó có Đậu Khải Tuấn ở nhà,
Khương Hữu Cung giảng cho Đậu Chiêu về “Mạnh tử: Đằng văn công hạ” Đậu
Chiêu gọi Thôi Thập Tam đến mời Đậu Khải Tuấn viết một bài về “Chu công
kiêm di địch, khu mãnh thú, nhi bách tính trữ” (Cho qua nhé ^^) sáng hôm sau đặt ở bàn của Khương Hữu Cung. Đầu tiên, Khương Hữu Cung liếc qua
một cái rồi “Ơ” một tiếng, cầm lên cẩn thận đọc một hồi rồi hỏi Đậu
Chiêu:
- Ai viết vậy?
Đậu Chiêu mặt không đổi sắc tim không đập loạn đáp:
- Là đệ tử làm!
Khương Hữu Cung “xì” một tiếng rồi vứt qua một bên. Sau đó lại lấy “Đằng văn công” ra dạy cho nàng về đạo làm nữ nhân.
Đậu Chiêu không nói một lời, ngày nào cũng đến học, không hề chậm trễ.
Trần Khúc Thủy nghe nói Đậu thất gia mời
một vị gia sư từ kinh thành về cho con gái thì không khỏi cười lớn. Viết thư cho Đậu Chiêu nói cảm tạ nàng để mắt. Ông quyết định ngay hôm đó sẽ đến huyện Thực Định làm tiên sinh cho Đậu gia.
Đậu Chiêu xin nghỉ một ngày, đến điền trang đón Trần Khúc Thủy.
Trần Khúc Thủy nhìn xe ngựa vòng qua thị
trấn Thực Định mà đi về phía điền trang ở ngoại ô thì kinh ngạc vô cùng, hỏi Triệu Lương Bích tới đón:
- Chúng ta đi đâu vậy?
Triệu Lương Bích cười nói:
- Đương nhiên là điền trang của Thôi di thái thái!
Lại sợ Trần Khúc Thủy không hiểu thì giải thích:
- Thôi di thái thái sớm đã nói,
điền trang này là để lại cho tứ tiểu thư, thất gia cũng đã đồng ý, về
sau điền trang này chính là của tứ tiểu thư.
Trần Khúc Thủy im lặng.
Khó trách Đậu tứ tiểu thư nói muốn mời ông về làm gia sư cho nàng.
Hay là Đậu tứ tiểu thư sớm biết Đậu thất gia sẽ để nàng theo học gia sư mời từ kinh thành về?
Ông vốn định làm khó Đậu Chiêu một chút
để Đậu Chiêu biết, Đậu gia chưa chắc đã đến lượt nàng nói chuyện, đồng ý thì cũng cần phải nói đến thực lực!
Giờ xem ra chút trò đùa bỡn này của mình ở trước mặt Đậu tứ tiểu thư chẳng đáng để nhắc tới.
Vì sao Tứ tiểu thư muốn tìm một gia sư giảng kinh sử?
Lần đầu tiên Trần Khúc Thủy thực sự tự hỏi mục đích Đậu Chiêu đến mình mình.
Đậu Chiêu xin nghỉ một ngày, đứng trước cửa điền trang đón Trần Khúc Thủy.
Trần Khúc Thủy không thấy có người lớn nào, có chút kinh ngạc.
Đậu Chiêu coi như không phát hiện, cười mời Trần Khúc Thủy đến thư phòng đã chuẩn bị từ trước.
Ba gian nhà ngói xanh, một sáng hai tối,
phía đông là phòng ngủ, đằng sau là phòng ấm, phía tây là thư phòng,
đằng sau là một phòng xép. Trước cửa trồng một cây hải đường, một gốc
cây hạnh, sau phòng là dãy trúc xanh. Ngói xanh, cửa sổ dán giấy Cao Ly, đồ gỗ sơn đen, chung trà bằng sứ Thanh Hoa, lọ hoa gốm trắng cắm hai
nhánh phù dung đỏ thẫm một cao một thấp, tất cả mang theo hơi thở thoải
mái, vui vẻ, thanh nhã.
Nhất thời mắt Trần Khúc Thủy sáng bừng
lên. Đợi trà bưng lên, thấy nước trà màu vàng sáng rỡ, hương thơm thanh
nhã, uống vào miệng để lại dư vị ngọt ngào thật lâu, chính là Thiết quan âm vừa mới hái mùa thu năm nay, cảm giác vui sướng tràn ngập, cao giọng khen:
- Trà ngon!
Đậu Chiêu mỉm cười.
Không nên quan hệ với người không có tật
xấu vì tình cảm không sâu sắc, không nên quan hệ với người không tì vết
vì nghĩa khí không thật.
Nửa đời Trần Khúc Thủy gập ghềnh, có thể bị một cảnh đẹp một ly trà đả động, có thể thấy được chân tình này.
Nàng cúi đầu nhấp một ngụm trà, để cho vị cam thuần của Thiết quan âm thấm vào lòng thì mới cười nói:
- Không biết tiên sinh có tính toán gì cho sau này không?
Trần Khúc Thủy hơi nhếch mi như đang hỏi dụng ý của nàng.
Đậu Chiêu cũng không giấu diếm, thản nhiên nói:
- Ở lâu trong rừng lan chẳng thấy thơm, ở lâu trong chợ cá chẳng thấy tanh. Phố Đông Hạng chẳng còn Biệt
quán chủ thì chỉ sợ không còn là nơi Trần tiên sinh có thể ở lại lâu
dài, ta muốn mời tiên sinh ở lại điền trang này, lúc nào cũng có thể đến thỉnh giáo, không biết ý tiên sinh thế nào?
Ánh mắt Trần Khúc Thủy thoáng chút run sợ.
Lời nói của Đậu tứ tiểu thư có thâm ý.
Lúc ông vừa đến phố Đông Hạng đã từng gặp kẻ vô lại, nếu không nhờ Biệt Cương Nghị ra tay sao ông có thể bình an thoát thân!
Trần Khúc Thủy nghĩ tới đại nạn sắp kéo
đến với Biệt Cương Nghị và tỷ muội Biệt thị sắp nương tựa nơi Đậu Chiêu
thì thoáng có chút động tâm.
Ông sớm đã chấp nhận số mệnh, giờ cũng chẳng có mong ước gì hơn, chỉ mong có thể an an ổn ổn sống nốt quãng đời tàn mà thôi.
Hơn nữa ông còn có chút bất an với chị em họ Biệt kia, hi vọng có thể báo đáp ân tình của Biệt Cương Nghị trong
suốt mấy năm qua.
Trần Khúc Thủy trầm tư hồi lâu sau đó nghiêm mặt hỏi Đậu Chiêu:
- Nử tử không có tài mới là đức, không biết vì sao Đậu tứ tiểu thư lại cố ý muốn mời tiên sinh đến nhà giảng kinh sử?
Đã có chuyện muốn nhờ cậy Trần Khúc Thủy, có một số việc vẫn nên công bằng một chút.
Đây là nguyên tắc dùng người của Đậu Chiêu.
- Chuyện của tôi chắc hẳn Trần tiên sinh đã hỏi thăm rõ ràng rồi.
Nàng trầm ngâm nói:
- Lúc trước tôi rất chắc chắn,
Vương thị nếu đã là thiếp, Đậu gia để giữ gìn thanh danh thì bất luận
thế nào cũng không phù chính bà ta nữa. Kết quả ta đã sai rồi, Tằng Di
Phân quay lại, Vương Hành Nghi đắc thế, dã tâm của ngũ bá phụ không chỉ
khiến Vương thị được phù chính mà tôi cũng trở thành quân cờ cho hai nhà Vương, Đậu.
Nói tới đây, nàng bưng chung trà lên nhấp một ngụm, giọng nói cũng có chút ảm đạm:
- Ta thường nghĩ, lúc còn nhỏ ta
chẳng có sức để chống cự, giờ đã trưởng thành, chẳng lẽ còn định tiếp
tục sống những tháng ngày “ngươi là dao thớt ta là cá thịt” đó sao? Hơn
nữa cùng lắm chỉ 10 năm nữa thôi là hai ngày Đậu Vương sẽ phân thắng
bại, đến lúc đó ta phải đi theo con đường nào?
Kiếp trước, Vương Hành Nghi và Đậu Thế Xu chỉ mấy 9 năm đã phân thắng bại.
Kiếp này, tuy rằng tình hình có biến nhưng ai có thể cam đoan Đậu Thế Xu có thể thay đổi được lịch sử, trở thành người thắng?
Kiếp trước nàng bị Vương Ánh Tuyết ghen
ghét chỉ vì những chuyện vặt vãnh có cũng được được chẳng có cũng chẳng
sao, kiếp này, nàng có nửa tài sản của Tây Đậu…
Đậu Chiêu buông chung trà, chung trà và
nắp chung khẽ va chạm tạo thành tiếng sứ thanh thúy dễ nghe, trong thư
phòng yên tĩnh này lại càng thêm vang dội hơn.
- Lúc trước, tôi chỉ biết là Đậu
gia đối xử sẽ chẳng tốt lành gì, Vương thị và tôi có thù không đội trời
chung nhưng thú thực với ông, tôi chưa từng cẩn thận nghĩ vì sao chuyện
có thể biến thành như vậy?
Giọng nói của nàng thật trong trẻo:
- Giờ tôi mới nhìn rõ ràng, dù
triều đình ở xa nhưng chỉ chút sóng gió nhỏ đánh tới đây cũng đều trở
thành sóng to gió lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến tôi rơi vào cảnh tai ương ngập đầu. Bên cạnh ta chỉ có một số người, thấy sóng gió còn
chẳng biết có liên quan gì đến mình không chứ đừng nói là làm sao để né
tránh…
Kiếp trước, mãi đến khi làm Hầu phu nhân
nàng mới dần hiểu được mối quan hệ trong triều đình. Kiếp này, ân oán
hai nhà Vương Đậu lại càng sâu sắc. Thân phận nàng là nữ tử khuê các
phải chịu nhiều hạn chế, nhất định chỉ có thể thông qua người khác để
hòa giải tất cả những gì xảy ra, điều này khiến cho nàng bắt đầu nảy
sinh suy nghĩ tìm một người làm tai mắt cho nàng, không nghi ngờ gì nữa, Trần Khúc Thủy chính là người tốt nhất nàng có thể tìm được lúc này.
Trần Khúc Thủy giật mình nói:
- Lấy đồng làm gương có thể nhìn
rõ quần áo, con người; lấy người làm gương có thể thấy được sẽ được gì,
mất gì; lấy lịch sử làm gương có thể thấy được tương lai quốc gia hưng
thịnh, vong suy.
- Không không không!
Đậu Chiêu cười nói:
- Ta còn chưa có dã tâm lớn như
vậy, ta chỉ là muốn bảo vệ những thứ ta đang có, không bị người dòm ngó, mơ ước, không bị người lợi dụng, không bị người bán đứng, không bị
người sắp đặt… mà thôi.
Trần Khúc Thủy khó hiểu, nói:
- Nhưng những thứ hôm nay tiểu thư có được chẳng phải là Đậu gia cho sao?
- Trần tiên sinh có lẽ còn không biết.
Đậu Chiêu mỉm cười nhìn Trần Khúc Thủy:
- Trước khi Vương thị được phù
chính, cữu cữu tôi làm chủ cho tôi, một nửa tài sản của Tây Đậu thuộc về tôi, trước mắt lại là do tam đường ca của chi thứ hai bên Đông Đậu cai
quản giúp.
Nàng nói lại giao ước giữa hai nhà Triệu Đậu cho Trần Khúc Thủy.
Những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy dài trên trán Trần Khúc Thủy.
Nơi ông ta ở là phố Đông Hạng, nơi đám lưu manh tụ tập nhưng lại chưa từng nghe qua chút phong thanh.
Đây chứng tỏ điều gì?
Ông ta hoảng sợ mở to mắt.
Có người không mong chuyện này truyền ra.
Không ai biết chuyện này thì sẽ có lợi cho ai?
- Đậu tứ tiểu thư….
Trần Khúc Thủy luôn tự nhận mình là người bình tĩnh, lúc này cũng không nhịn được mà xoa xoa trán:
- Tình cảnh của tiểu thư… Đúng thật là… khó xử…
- Cái này còn phải xem ông thấy thế nào, nghĩ thế nào.
Đậu Chiêu không cho là đúng, thoải mái cười nói:
- Trong phúc có họa trong họa có
phúc, chuyện tốt có đôi khi thành chuyện xấu mà chuyện xấu có đôi khi
cũng có thể thành chuyện tốt. Giữ tài sản kia trong tay, lại bồi dưỡng
ra những người có thực lực, chúng ta có thể ngồi trên Hoàng Hạc lâu xem
lật thuyền, mặc kệ là Vương gia thắng hay Đậu gia thắng thì chỉ sợ bọn
họ cũng chẳng làm gì được tôi đâu nhỉ?
Nàng cười nhìn Trần Khúc Thủy:
- So với nói tôi mời Trần tiên
sinh làm gia sư cho mình thì chẳng bằng nói là muốn mời Trần tiên sinh
làm sư phụ, dạy tôi làm sao để tránh dữ lấy lành, sống cuộc sống thư
thái, vui vẻ.
Nếu Đậu Chiêu là một nam tử thì Trần Khúc Thủy sẽ chẳng chút do dự mà đồng ý nhưng Đậu Chiêu lại là một nữ tử….
Ông ta do dự nói:
- Không biết Đậu tứ tiểu thư đã đính hôn chưa?
Đậu Chiêu cười nói:
- Tôi không định thành thân!
Trần Khúc Thủy ngạc nhiên.
Đậu Chiêu cười nói:
- Đậu gia đông con nhiều cháu,
trước mắt ta đã có 11 đứa cháu trai, hơn nữa về sau còn có thể càng ngày càng nhiều, ta lập gia đình để làm gì?
Gả cho người, nàng sẽ sinh con đẻ cái, là một thê tử, một mẫu thân, có lẽ sẽ chỉ có thể dựa vào chồng và con;
không lấy chồng nàng mãi mãi là cô nương của Đậu gia, có thể dựa vào
người của Đậu gia, sự lựa chọn lại càng nhiều!
- Nhưng mà… Trần Khúc Thủy không thể tán thành nổi: – Tiểu thư không thể cô đơn cả đời được?
Nàng đã từng thành thân đã từng sinh con đẻ cái, cũng có hơn gì.
Nhưng việc này Đậu Chiêu không thể giải thích cùng ai, nàng chỉ có thể nói:
- Trước mắt thì đây là biện pháp
tốt nhất đúng không? Chuyện trong thiên hạ làm gì có gì là không thay
đổi? Chờ chúng ta đứng vững rồi nói tiếp! Ngẩng đầu ưỡn ngực mà sống có
khi còn quan trọng hơn thành thân.