Chập tối, bầu trời đỏ như máu, ánh sáng hoàng hôn như phát ra tia sáng cuối cùng, sưởi ấm đất đai tốt tươi của nhân gian, lúc này Bạch Khởi dẫn theo tên gia đinh A Bố, ra khỏi cánh cổng lớn của Bạch gia, hướng về phía Tam Lý Đình ở ngoại thành.
Cứ theo lối đó mà tiến, Bạch Khởi đi ở phía trước, A Bố nghiêm túc cẩn trọng đi theo phía sau, cúi đầu, một câu cũng không dám mở miệng, nhưng bước chân cũng khá nhanh, lúc nào cũng giữ với Bạch Khởi một khoảng cách nhất định, chăm chú theo sát bên Bạch Khởi.
Tuy nhiên vấn đề chủng tộc có quan niệm tương đối thoáng , từ trước tới nay ít khi nào nhìn màu da mà phán xét con người, chỉ lấy sự trung thành mà luận người, ở đây A Bố không như những người đồng hương của mình bị bán vào những phủ khác có hoàn cảnh bi thảm, trái lại có cuộc sống hạnh phúc hơn nhiều so với trước đây, tuy là gia quy của Bạch gia khá nghiêm, nhưng chí ít cũng cho hắn có bữa cơm no, huống chi thiếu gia lại vô cùng bình dì hòa đồng, cảm thấy vô cùng tự hào khi được phục tùng thiếu gia, A Bố cảm thấy mình càng ngày càng có địa vị, thiếu gia đối với hắn rất tốt, luôn thưởng tiền cho hắn, phần thưởng so với lúc bán thân có thể nói là lớn hơn gấp bội phần, A Bố đem tất cả số tiền thưởng đó gửi về nhà, ít nhất có thể cung cấp đủ lương thực cho gia đình sống qua ngày không cần đến nỗi phải đem bán cả đứa em bé nhỏ của hắn luôn… huống hồ được theo bên cạnh thiếu gia, A Bố cảm thấy địa vị của mình càng ngày càng cao, còn bọn gia đinh cấp cao thường ngày thấy hắn tùy ý mắng chửi thì giờ đây gặp hắn lại vô cùng cung kính, một chút cũng không dám làm trái, thậm chí cả lão quản gia nghiêm khắc nhìn thấy hắn cũng mặt mày rạng rỡ, A Bố cảm thấy cuộc sống hiện tại của hắn rất hạnh phúc……rất hạnh phúc
Nhưng A Bố hiểu rất rõ , tất cả những gì hắn đang có đều do thiếu gia cho, tất cả đều do thiếu gia giúp đỡ hắn, thiếu gia xem trọng hắn, mà nguyên nhân chỉ là do lần trước hắn đã không rời khỏi thiếu gia, điều này làm cho A Bố vô cùng hổ thẹn, vì A Bố biết lần đó hắn không rời khỏi thiếu gia không phải do lòng trung thành của hắn đối với thiếu gia, hắn hiểu rằng một khi để thiếu gia ở đấy mà về một mình, e là sẽ bị những hình phạt nghiêm khắc của gia tộc khiến cho sống cũng như chết, vì thế hắn mới không rời khỏi, nhưng lúc đó trong đầu hắn quả thật đã hình thành tư tưởng muốn trốn chạy.
“Trời ơi, ta đúng là tên tội nhân…. ta thẹn với sự ban ân của thiếu gia.” lúc không người, A Bố rất thích hướng lên trời xanh cầu xin, nói ra bí mật của bản thân.
Nhưng tất cả những điều này đã không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì A Bố thực sự đã hiểu rõ , bất luận sau này có như thế nào, bất luận sau này có chuyện gì, kể từ bây giờ hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi thiếu gia nửa bước, bởi vì tính mạng của hắn từ nay về sau sẽ thuộc về thiếu gia, nếu như không phải là thiếu gia, cái gia đình nghèo khổ của hắn e là đã không có lương thực mà ăn, đứa em gái xinh xắn của hắn e là đang cái tuổi ấu thơ đã bị bán mất, bị bán đến một nô viện hay một phủ tộc giàu có nào đấy bị thiên hạ chà đạp, nhưng người đã làm thay đổi tất cả chính là thiếu gia, vì thế trong lòng A Bố sớm đã hạ quyết tâm, vì thiếu gia mà chết hắn cũng can tâm tình nguyện.…nhưng hắn biết, hắn chỉ là một tên nô bộc hèn mọn, e rằng kiếp này không có cơ hội giúp đỡ được gì cho người vĩ đại như thiếu gia.
A Bố theo sau Bạch Khởi, nghĩ ngợi đến ngơ ngẩn cả người, dĩ nhiên không để ý là phía trước thiếu gia đã dừng bước, đứng ở phía ngoài của một cái đình để nghỉ chân, trầm tư trong yên lặng, còn A Bố cũng đang hướng về phía trước mà đi......
“A Bố.” tiếng nói lãnh đạm của thiếu gia ở bên tai của A Bố vang lên, như thế mới khiến cho A Bố tỉnh lại, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, trong lòng cũng thế, nhưng lúc hắn thấy khóe miệng mỉm cười như có như không của thiếu gia, hắn mới cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn.
“Thiếu gia …. Người có điều gì cần dặn dò?” A Bố chạy tới trước mặt của Bạch Khởi cung kính nói.
“A Bố ….. nếu như ta nhớ không nhầm …. Hình như ngươi không có tên đúng không….” Bạch Khởi đang đứng ở Tam Lý Đình ngoại thành, nhìn cái hình nộm cao cao làm bằng lá cây , ánh mắt có vẻ mỉm cười, sau đó quay sang A Bố đứng bên cạnh mỉm cười nói.
“Đúng….. Cũng không có gì… từ nhỏ đã gọi là A Bố, thiếu gia cũng biết là dân đen thì không có tên, có họ, cho nên cha mẹ ta đều gọi ta là A Bố, vào Bạch gia rồi cũng vẫn gọi là A Bố …..” A Bố không biết tại sao thiếu gia tự dưng lại hỏi hắn về vấn đề này, nhưng hắn trả lời rất thành thật , với A Bố, thiếu gia là ông trời, là thần, việc thiếu gia hỏi, bất luận là việc gì, hắn cũng sẽ thành thật khai báo.
“Ồ… nếu như thế… ta sẽ đặt một tên mới cho ngươi …. thế nào…?” Bạch Khởi sau khi nghe xong, chớp mắt nói với A Bố đang đứng bên cạnh.
“Thật sao... có thật vậy ko? Vậy thì quá tuyệt rồi…cảm tạ thiếu gia…cảm tạ thiếu gia…!” nghe xong những lời này A Bố vô cùng sửng sốt, lập tức rơi lệ không ngừng quỳ lạy Bạch Khởi.
A Bố chỉ là một tên nô bộc, tổ tiên của hắn cũng là dân đen, ở Thiên n Đại Lục này, chỉ có bình dân hoặc nô tài cao cấp được sự chiếu cố của chủ nhân mới có tư cách có họ tên, một khi đã có họ tên, thì địa vị cũng không ngừng được thăng lên, đã có dòng họ, tuy rằng thân phận của họ chỉ là nô lệ, nhưng con cũa họ, hậu thế của họ có thể được chủ nhân chiếu cố, theo luật pháp của đế quốc, những người đó sẽ trở thành bình dân….. Đây quả thật là điều không thể tưởng tượng nổi.
“Không có gì… ngươi là người da đen…..vậy thì.... ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên lừng lẫy một chút vậy….vậy gọi ngươi là Áo Ba Mã (*)…. Bối Lạp Khắc Áo Ba Mã ~~ thế nào?” ánh mắt Bạch Khởi sáng lên quay sang nói với A Bố đang đứng bên cạnh, nhưng thật ra mà nói nếu nghĩ kỹ lại một chút, A Bố với vị tổng thống mỹ đó có phần tương đối giống nhau.
“Áo Ba Mã? Bối Lạp Khắc Áo Ba Mã? Tên của ta sao?”A Bố kích động đến run rẩy hai tay nói.
“Uhm.… đúng thế, đây đã từng là tên của một vị quốc vương da đen vĩ đại, vương quốc của ông ta rất mạnh, rất mạnh, đã từng kinh sợ cả thế giới, chỉ có một vị quốc vương da vàng là có thể chống lại mà thôi, người khác vô phương chống cự nổi……ông ta tên là Bối Lạp Khắc Áo Ba Mã, A Bố, sau này ta sẽ gọi ngươi là Áo Ba Mã ~~ Uhm….người nô bộc trung thành Áo Ba Mã của ta, tin rằng, tùy tùng của ta sau này sẽ trở nên rất vĩ đại” vỗ vỗ bả vai của Áo Ba Mã , Bạch Khởi như muốn nói rằng ta rất xem trọng nhà ngươi.
-----------------------------------------------
(*) Bối Lạp Khắc Áo Ba Mã: Barack Obama.
Quyển 1: Liễu Thành Bạch Gia