Cửu U Long Giới

Chương 301: Chương 301: Âm mưu soán ngôi (1)




- Hừ, chỉ sợ ngươi giành không được. Ngược lại thì đánh mất tánh mạng của mình, ta đây chính là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không nên không lĩnh tình…

Thái Tử Lý Dũng lạnh giọng nói, khi nói chuyện với Lý Tầm Hoan thì ngực phập phồng một chút, hắn không nghĩ tới Lý Tầm Hoan thật không ngờ lớn mật tới như vậy, lại dám làm trò trước mặt của mình… Dám nói với mình như vậy, quả thực là đang tìm chết…

- Ha ha ha… Chuyện này ta quả thật không sợ, ta chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện gì mà thôi… Có câu tục ngữ gọi là gì nhỉ? Ăn trộm gà không được còn bị mất nắm thóc… Hình như là câu này? Hắc hắc… Thái Tử ca ca ngươi chính là ra tay quá ác độc, hơn nữa còn quá mức tự cao nên mới rơi vào tình cảnh như thế, bây giờ còn cảnh cáo ta? Ta thật tâm khuyên bảo ngươi nên trở về nghỉ ngơi lấy lại sức. Dù sao Phụ hoàng cũng đã có nói, ngươi nên ở nhà trong ba tháng, ngươi hãy ngoan ngoãn mà làm theo thật là tốt, không nên đi lại lung tung khắp nơi, nếu không làm cho Phụ hoàng tức giận thì chỉ sợ là… Phụ hoàng một khi tức giận thì ngôi vị Thái Tử của người sẽ bị mất, đến lúc đó ngươi cũng không nên khóc…

Đối với lời nói hăm dọa của Lý Dũng thì Lý Tầm Hoan rất xem thường, không để ý tới, Lý Tầm Hoan người này luôn luôn như thế, ở trước mặt ai cũng không phục, trừ Bạch Khởi cùng Bối Tác Tư cùng với Lý Linh Lung còn có Hoàng Đế Lý Tự Minh. Còn những người còn lại thì không phục, ai cũng không nể tình, trước kia còn không nể mặt Thái Tử Lý Dũng, chớ đừng nói chi là bây giờ…

- Hừ!

Chỉ vào Lý Tầm Hoan, tay có chút phát run, Thái Tử Lý Dũng sau khi nghe xong lời này thì trở nên như thế. Bất quá đáng tiếc chính là hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Nhìn dáng vẻ của Lý Tầm Hoan, Lý Dũng cũng biết sợ là mình nói thêm gì đi nữa cũng là tự làm mất mặt chính mình, Lý Tầm Hoan căn bản là không coi mình ra gì, cho nên thở phì phì nói còn chưa dứt phẩy tay áo bỏ đi.

Mang theo người của mình nhanh chóng rời đi, Thái Tử cũng không để ý tới Lý Tầm Hoan bọn họ nữa, cứ như vậy mà rời khỏi mà sau lưng truyền đến tiếng cười sang sảng đầy vui vẻ của Lý Tầm Hoan Lý biểu hiện vào lúc này Lý Tầm Hoan thật là rất vui vẻ…

o0o

- Chết tiệt… Chết tiệt… Khốn kiếp… Khốn kiếp! Lý Tầm Hoan tên khốn kiếp này! Ta muốn giết hắn!

Ở Đế Đô, trong phủ Thái Tử, ở trong mật thất, Thái Tử Lý Dũng đứng ở nơi đó cầm lấy bình hoa Tây Vực đắt tiền hung hăng đập xuống đất, sau đó giận dữ hét lên, bình hoa xinh đẹp có giá trị liên thành không ngờ đã bị đập cho tan nát…

Mà ở trong mật thất, bên người Thái Tử Lý Dũng là bảy tám thân tín của Thái Tử đang đứng bên cạnh, mọi người câm như hến, cũng không dám nhiều lời, lúc này bọn họ hiểu Thái Tử đang nổi nóng, không nên chọc giận Thái Tử, nếu không kết quả có thể nghĩ, đặc biệt là vào lúc này nếu ai trêu chọc hắn căn bản là đang muốn đi tìm đường chết.

Thái Tử ngoài mặt mặc dù tốt giống như rất hòa thuận, ở bên ngoài cũng không tính là mạnh mẽ tuy nhiên tính tình cũng không phải là rất tốt. Thân tín ở trong nhà cũng đã có rất nhiều gia nô đã chết ở trong tay của Thái Tử, mà những người thân tín này đều đã thấy tận mắt sự tàn bạo của Thái Tử. Tuy nói bọn họ đều là những đại thần ở trong triều đình, mặc dù Thái Tử cũng sẽ không lấy bọn họ làm nơi để trút giận, cho dù là khi Thái Tử tức giận nhất cũng sẽ như vậy, tuy nhiên bọn hắn cũng không muốn tự tìm phiền phức cho mình.

- Chết tiệt! Bạch Khởi… Lý Tầm Hoan… Còn nữa Bạch Khởi, ngươi là tên khốn kiếp… Hai người các ngươi đều là khốn kiếp… Ta muốn giết các ngươi!! Giết các ngươi!!

Thái Tử mắng xong Lý Tầm Hoan vài lần rồi mới bắt đầu mắng Bạch Khởi, xem ra ở trong mắt Thái Tử thì Bạch Khởi so với Lý Tầm Hoan càng thêm ghê tởm.

Trong lúc nói chuyện Thái Tử lấy ra bên cạnh một thanh trường kiếm rồi vung chém lung tung, làm cho nhữngđại thần thân tín không tự chủ lui lại ra sau mấy bước, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thoáng qua Thái Tử cũng không dám nói thêm cái gì.

Rốt cục qua một lúc sau Thái Tử mới bình tĩnh trở lại, tuy nhiên lúc này hắn đã thở hồng hộc còn người thì đầy mồ hôi, hắn đứng ở đó nhìn thoáng qua trước mặt những vị đại thần thân tín ở chung quanh, thấp giọng nói:

- Các vị… Chuyện ngày hôm nay các vị cũng đã biết, các ngươi cảm thấy cần phải làm gì?

- Cái này…

Chung quanh các vị đại thần thân tín nhìn lẫn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nên nói như thế nào. Hoàng Đế Bệ Hạ lại muốn Thái Tử không được phép đi ra ngoài, mà phải ở lại trong phủ Thái Tử, hơn nữa còn có ý muốn phế bỏ Thái Tử, chuyện này đã không phải là chuyện bọn họ có thể can thiệp, càng không phải là chuyện mà bọn họ chỉ cần nói ngắn ngủn mấy câu là có thể giải quyết được sự việc, vì vậy bọn họ đứng ở nơi đó mà nhìn lẫn nhau, tất cả đều là ấp úng nói không ra một câu nào.

- Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi nhiều người như vậy mà cũng không nghĩ ra biện pháp hay sao?

Thái Tử nhìn những người thân tín chung quanh mình, nét mặt nhất thời có chút bất mãn nói như thế, giọng nói trong nhất thời cũng lớn hơn vài lần, sau đó híp mắt lại đánh giá bọn thủ hạ ở chung quanh… Vừa nói ngồi ở trên một cái ghế, lẳng lặng nhìn bọn thủ hạ, đang đợi câu trả lời của bọn hắn.

Bất quá hắn trong lòng cũng đã nhịn không được bắt đầu đứng lên:

- Đám người này lúc bình thường thì so với người khác cũng thấy được, nhưng đến khi dùng đến bọn họ thì cả đám đều trở thành câm điếc, chết tiệt… Cả đám chết tiệt khốn kiếp!

Dĩ nhiên trong lòng hắn mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng cũng không có nói ra, có thể ở trong nơi này đều là thân tín của hắn đồng thời cũng là phe phái trung thành nhất của hắn, ở bên ngoài cũng có được địa vị cực cao cùng quyền lực, tuyệt đối không phải là hắn có thể tùy ý đánh chửi như nô lệ. Mặc dù những người này cũng là thủ hạ, nhưng hắn dù sao cũng chẳng qua là Thái Tử mà không phải là Hoàng Đế, hắn còn cần những người này ủng hộ, hắn cũng không thể thích làm gì thì làm được.

- Cái này… Không biết Thái Tử Điện hạ ngài muốn làm gì? Ngài có mục đích gì? Là muốn Bệ Hạ tha thứ cho ngài, cho ngôi Thái Tử của ngài được vững chắc, hay là tìm cách để mưu hại Hoàng Đế? Hoặc là chỉ muốn giết chết Bạch Khởi cùng Tam Hoàng tử?

Một thân tín của Thái Tử do dự một chút nhìn xung quanh những người khác đang trầm mặc, sau đó hướng về phía trước mặt Lý Dũng thấp giọng nói

- Những việc đó có cái gì khác nhau sao?

Lý Dũng cau mày hỏi, ở hắn xem ra muốn vững chắc địa vị của mình để Lý Tự Minh tha thứ mình, hay là muốn giết chết Lý Tầm Hoan cùng Bạch Khởi, hoặc là muốn làm Hoàng Đế đều là một chuyện, căn bản không có gì khác nhau.

- Đương nhiên là có… Nếu như ngài muốn cho Bệ Hạ tha thứ cho ngài, như vậy rất đơn giản, ngài phải đặc biệt xin lỗi Bệ Hạ, sau đó đàng hoàng ở trong phủ không ra ngoài trong ba tháng, chờ sau khi hết hạn phạt của mình thì đi tìm Bệ Hạ nói lời xin lỗi rồi cho biết sai lầm của mình. Bệ Hạ chắc sẽ tha thứ cho ngài, nếu như ngài còn muốn giữ vững địa vị của mình… Như vậy ngài sẽ phải ở bất cứ chuyện gì, bất kỳ phương diện cũng phải cùng suy nghĩ của Bệ Hạ, tận lực lấy lòng Bệ Hạ để Bệ Hạ hài lòng. Không phải là ta nói ngài, tính tình của ngài cũng nên thay đổi, tính tình của ngài cùng Bệ Hạ là một trời một vực, Bệ Hạ tự nhiên không thích. Bệ Hạ thích Tam Hoàng tử cũng là bởi vì Tam Hoàng tử cực kỳ nghe lời đồng thời tính tình cùng Bệ Hạ rất giống nhau. Dù sao ngài là Thái Tử, nếu như ngài làm như vậy, nếu như ngài lấy lòng liễu Bệ Hạ, để Bệ Hạ vui vẻ, như vậy Bệ Hạ chắc sẽ không phế bỏ ngài, vì dù sao ngài cũng là con của hắn, hơn nữa ngài đã làm Thái Tử nhiều năm rồi nếu như thay đổi thì sẽ đối với ai cũng không có lợi, cho nên Bệ Hạ cũng sẽ không làm vậy, chỉ cần ngài an tâm chờ đợi, Bệ Hạ sau trăm tuổi Đế Quốc vẫn như cũ là của ngài… Tuy nhiên nếu ngày làm như vậy vẫn có nguy hiểm, thứ nhất Bệ Hạ chưa chắc đã chịu nhận lời xin lỗi của ngài, thứ hai cho dù là Bệ Hạ có chấp nhận lời xin lỗi của ngài. Nhưng Bệ Hạ đã già rồi, khó tránh khỏi sẽ có thiên vị, nói không chừng còn có thể truyền ngôi cho Tam Hoàng tử điện hạ, những điều này đều không thể không phòng… Thứ ba còn có một điều chính là Bệ Hạ không biết còn có thể sống bao lâu, nếu như ngài làm như vậy thì cần phải có đủ tính nhẫn nại, mà người đã bốn mươi tuổi rồi cho nên ta nghĩ ngài cần phải cố gắng nhẫn nại, mà thời gian ta cũng không dám xác định, có thể là một năm, hai năm, cũng có thể là mười năm. Hai mươi năm, dù sao thì sự việc cũng không thể đoán trước được.

Tên thủ hạ nói lên mặt tốt và mặt xấu của sự chọn lựa… Sau khi nói xong thì nhìn thoáng qua trước mặt Thái Tử Lý Dũng…

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.