Phải biết dải đất đầm lầy phương Nam gần biên giới Đại Lục, xuyên qua Vạn Tượng Sâm Lâm đã là Nam Phương Đại Hải. Mùa hạ ở đây với mùa đông phân biệt vốn không nhiều, nhưng thời tiết mùa đông tốt hơn, có một số loại quái thú hung mãnh hàng năm say ngủ dưới đầm lầy, còn có những ma thú hàng năm sống trong đầm lầy cũng trong lúc này mà xuất hiện. Không giống như thời kỳ ngủ đông của các ma thú khu vực khác, thời kỳ này ngược lại là thời kỳ quái thú đầm lầy và các thứ lợi hại khác thường xuất hiện.
Phải biết rằng trong đầm lầy này có rất nhiều loại ma thú một năm bốn mùa, có ba mùa là chìm sâu trong giấc ngủ, chỉ có mùa đông mới ra ngoài. Đầm lầy mùa này… có thể nói là kinh khủng nhất. Cho dù là Nam Man cũng vào thời kỳ này mà thu liễm lại hành vi của mình, không đi lung tung ra khỏi bản doanh của mình. Bọn họ chỉ không ngừng xâm phạm lãnh thổ phương Nam Đế Quốc, cũng sẽ không lui về phía sau, hoặc là sẽ ẩn thân dựa vào những tích lũy phong phú của ngày thường qua mùa đông này, mà sẽ không ở thời điểm này nhảy ra kiếm phiền phức. Tuy rằng ngày thường bọn Nam Man thường thâm nhập sâu vào đầm lầy săn thú mà sống, nhưng bọn họ ở thời điểm này sẽ không làm những chuyện như vậy.
Về phần quân đội Đế Quốc, mặc dù đối với Nam Man hàng năm tảo thanh không ngừng, nhưng ở mùa này lại ngưng hành động, không dám vượt qua lôi trì một bước. Đầm lầy phương nam ở mùa này là kinh khủng nhất. Cho dù là những thương lữ vì lợi ích mà coi thường tánh mạng cũng không dám ở mùa này đi vào đầm lầy. Tuy rằng nói ở đó sản vật phong phú, tuy rằng ở đó có nhiều vật tốt mà rất nhiều người tưởng tượng không được, nhưng vẫn không có ai tình nguyện đi vào đầm lầy này, bởi vì đó vốn không phải là mạo hiểm mà là chịu chết.
- Ha ha… Ta biết… tuy rằng đầm lầy này có chút đáng sợ, nhưng chúng ta không có sự chọn lựa nào khác, không ở thời điểm này vào thì đợi đến chừng nào mới vào? Chẳng lẽ chúng ta phải đợi thêm mấy tháng nữa? Ngươi phải biết… ta không có thời gian đó, chiến sự phương Bắc cấp bách, không thể trì hoãn. Ta rút ra mấy tháng thời gian tới đây đã không phải là dễ, để ta đợi thêm bốn tháng nữa, điều này là không thể. Nhưng ngươi yên tâm, những ma thú trong đầm lầy này tuy hung dữ, nhưng nói sao ta cũng là Cửu Tinh Đấu Hoàng, ở đây ta vẫn có thể qua. Chỉ cần không gặp phải bá chủ đầm lầy Cửu Đầu Xà, chắc là không có vấn đề. Nếu gặp phải Cửu Đầu Xà, với thực lực của ta, giúp ngươi trốn chạy cũng đủ, đừng nghĩ nhiều nữa, chuẩn bị cùng ta đi thôi, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa…
Bạch Khởi khẽ mỉm cười, thản nhiên nói, vừa nói vừa kéo tay Bích Lợi Tư đi về phía trước.
Nghe xong lời Bạch Khởi chứa đầy vẻ tự tin, Bích Lợi Tư không tiếp tục nói gì nữa. Cô ta rất hiểu rõ thân phận của mình, mình chỉ là một nô lệ, huống chi chủ nhân tốt với mình như vậy, nhận nuôi mình nhiều năm, không những không đụng vào mình, thậm chí không để mình vì hắn vào sinh ra tử mạo hiểm qua. Tuy rằng hắn từng nói với mình như vậy, nhưng hắn chưa thật sự để mình mạo hiểm qua, Bích Lợi Tích rất cảm kích Bạch Khởi, nếu không có Bạch Khởi, cô ta không thể tưởng tượng nổi kết cục của mình, sợ là sớm bị người ta làm ô uế, trở thành ca kỷ thấp hèn, đây gần như là kết cục duy nhất của bọn Tinh Linh nữ nhân trong thế giới loài người. Cũng chính là nhờ gặp vị chủ nhân như Bạch Khởi, gặp phải những người khác, tuyệt đối không thể nào như bây giờ, gần như là một người tự do, khắp nơi được người khác kính trọng, cho nên nếu là vì chủ nhân mà tan xương nát thịt, Bích Lợi Tư cũng sẽ không màn đến.
Vừa nãy cô ta sở dĩ nói vậy, không phải là vì Bích Lợi Tư sợ, nếu Bạch Khởi để cô ta vào, cô ta tuyệt đối sẽ không cau mày. Bởi vì trong lòng Bích Lợi Tư, Bạch Khởi là trời của cô ta, là đất của cô ta, là tất cả của cô ta. Cô ta cam tâm vì Bạch Khởi làm mọi chuyện, cho dù là đối diện với cái chết, cô ta sở dĩ vừa nãy nói vậy là vì cô ta biết rõ sự nguy hiểm của đầm lầy, cô ta không hy vọng Bạch Khởi đi mạo hiểm.
Thân là một Tinh Linh Tộc sống trong Vạn Tượng Sâm Lâm, đối với chuyện đến gần đầm lầy, cô ta hiểu rõ hơn ai hết. Đầm lầy mùa đông là đám trưởng bối nhiều lần nghiêm lệnh tuyệt đối không được vào nơi đó. Bởi vì nơi đó quá nguy hiểm, cho nên Bích Lợi Tư mới nhắc nhở, nhưng bây giờ Bạch Khởi đã lên tiếng, Bích Lợi Tư đương nhiên không nhiều lời.
Theo sau bước chân Bạch Khởi, hai người một trước một sau bước vào trong đầm lầy, xuyên qua ngoại vi đầm lầy, trải qua chừng hai ngày thời gian đã vào được nội vi đầm lầy.
Nội vi của đầm lầy không giống như người ngoài tưởng tượng, một mảnh thảm cỏ kéo dài đến tận chân trời, mà là có vô số cây cổ thụ ngàn năm to lớn. Khu rừng rậm rạp còn có ngọn núi phập phồng, xem ra giống như rừng nhiệt đới Amazon. Có vô số sinh vật sinh sống, các loại bò sát, các loại mãnh thú con nào cần có đều có, người đi vào trong dường như đi vào thế giới động vật.
Dọc theo đường đi, Bạch Khởi và Bích Lợi Tư hai người không gặp phải tập kích gì, tất cả những thứ này đều khiếp sợ hơi thở của Bạch Khởi. Quanh năm suốt tháng sinh sống trong quân đội, đồng thời có tu vi tuyệt cao, sát khí trên người Bạch Khởi mãnh liệt khiến cho người khác khiến sợ. Ngày thường Bạch Khởi đều ẩn giấu đi, một khi bộc phát, uy lực kinh người, mãnh thú bình thường không dám xuất hiện trước mặt Bạch Khởi. Cho dù là những con ma thú thực lực cao cường trong đầm lầy cũng không muốn trêu chọc người như Bạch Khởi. Cho nên tuy rằng hai người vào đầm lầy đã bốn năm ngày vẫn không bị bất kì tấn công nào.
- Rống rống ~~~
Ngay trong lúc Bạch Khởi và Bích Lợi Tư hai người ung dung tự tại đi vào trong đầm lầy, chuẩn bị xuyên qua đầm lầy, muốn thẳng tiến tới Vạn Tượng Sâm Lâm, hai tiếng rống to ngất trời chợt vang lên. Vô số điểu thú bay ra, kể cả những ma thú thực lực không yếu cũng bay tứ tung. Hai luồng khí thế khổng lồ thoáng chốc tràn ngập ra trong đầm lầy, điều này khiến sắc mặt Bạch Khởi biến sắc, quay ra sau nhìn Bích Lợi Tức, trầm giọng nói:
- Ở đây tìm chỗ trốn, ta đi xem xem.
Trong lúc nói, không đợi Bích Lợi Tư trả lời, Bạch Khởi búng người một cái, sau đó chạy thẳng đến nơi xa. Đấu khí trên người thoáng chốc lóng lánh vô cùng, giống như ánh sáng mặt trời màu xanh trong những ngày đông, tản ra những ánh sáng màu tím nhạt chiếu rọi xuống đất, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi trước mặt Bích Lợi Tư.
Bích Lợi Tư cũng không do dự, làm theo lời Bạch Khởi, hỏa tốc tìm một cái động của cây đại thụ, bí mật núp vào. Nơi này chính là nội vi của đầm lầy, là nơi vô cùng kinh khủng. Ở đây mà không trốn, nếu gặp phải những ma thú có thực lực cao cường thì chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa. Bích Lợi Tư không phải là kẻ ngốc, thân là một Tinh Linh Tộc sống ở Vạn Tượng Sâm Lâm gần đầm lầy, cô ta sâu sắc hiểu rõ bây giờ mình nên làm gì, cho dù Bạch Khởi không dặn, cô ta cũng sẽ làm như vậy.
Bích Lợi Tư không hề nghĩ sẽ đi theo Bạch Khởi, hai tiếng rống khổng lồ vừa nãy và khí thế ngập trời kia khiến Bích Lợi Tư hiểu rõ, trận chiến này không phải một Tinh Linh Xạ Thủ cỏn con như mình có thể xen vào. Tuy rằng mình đã đột phá Tinh Linh Xạ Thủ cao cấp, gia nhập vào hàng ngũ Đại Tinh Linh Xạ Thủ, nhưng trận chiến này vẫn không phải mình có thể xen vào. Chủ nhân của hai khí thế này tùy tiện làm một động tác nhỏ cũng có thể giết mình như giết kiến, đối với điều này Bích Lợi Tư hiểu rất rõ.
Xuyên qua khu rừng rậm xung quanh, Bạch Khởi hướng về phía trước. Nhưng đi vào không lâu, hắn nhìn thấy hai thân hình khổng lồ. Một đầu Ngân Lang lớn cỡ ngọn núi nhỏ, hai mắt đỏ như máu, phát ra hơi thở khủng khiếp. Còn đối diện với Ngân Lang là một ma thú cũng khổng lồ không kém, nhưng thân thể càng thêm khỏe mạnh hơn, hơn nữa nó lại còn có tới chín cái đầu. Giờ phút này hai con ma thú đang nhìn nhau, không ngừng rống lên, khí chất khổng lồ lan truyền toàn trường, khiến Bạch Khởi vì đó mà sững người.
Ngay khi nhìn thấy ma thú chín đầu, Bạch Khởi cười khổ một tiếng, nhịn không được khiếp sợ thấp giọng nói:
- Là Cửu Đầu Xà, bá chủ đầm lầy Cửu Đầu Xà, trăm năm không gặp. Vận may của ta đúng là tốt, hắn ở đây gặp phải đối thủ, nếu không phải vậy, lần này ta e rằng là phải giao đấu ở đây… Uhm… Nhưng con Ngân Lang kia không biết là con gì, lại có thể chống lại Cửu Đầu Xà, xem ra cũng không đơn giản. Lúc trước chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy qua, bây giờ ta mới biết đỉnh cấp ma thú này có nhiều biến thái. Thân thể bức nhân cỡ này đừng nói là đánh, chỉ tùy tiện lắc lư nhẹ hai cái có thể đè chết mấy ngàn người… Haizzz… Thật đúng là kinh khủng…