Ảnh Thiên chậm rãi nói, bỗng thở dài một tiếng, hình như chần chừ không muốn nói tiếp, nhưng cuối cùng cũng thốt ra lời
- Có điều gì vậy?
Bạch Khởi sốt ruột đứng dậy, hắn tỏ ra rất vui mừng, vì điều đó có nghĩa là đã có tin tức về Hắc Ám Ngũ Tộc kia. Bạch Khởi sốt sắng như vậy đơn giản là vì năm tộc đó mỗi tộc đều là một sức mạnh… Nếu có thể tìm ra họ, tập hợp lực lượng lại thì lực lượng sẽ càng lớn. Đây chính là điều Bạch Khởi rất muốn làm.
Bất Diệt Hoàng Triều đã khôi phục, vô số cao thủ cũng bắt đầu quay lại. Một số môn phái, gia tộc và một vài thế lực trung thành với Hoàng Triều đã dần dần quay về. Những gia tộc lâu đời đó cũng muốn khẳng định địa vị của mình, tuy rằng… trước mắt vẫn chưa rõ ràng nhưng có một điểm Bạch Khởi có thể khẳng định, đó là Bất Diệt Hoàng Triều bây giờ không phải là lúc để cao thủ cấp Đấu Vương có thể xưng bá được nữa. Theo thông tin Bạch Khởi nhận được, ít nhất đã có vài cao thủ cấp Đấu Vương quay về Hoàng Triều. Điều quan trọng là… Hoàng Đế của Hoàng Triều Lý Tự Minh đã đích thân đến Ngọc Hoàng Sơn bái kiến Hoàng Cực Tông. Tuy không biết hắn đã làm gì ở đó nhưng theo nguồn tin đáng tin cậy thì ngay ngày hôm sau, hai cao thủ của Hoàng Cực Tông đã xuống núi theo Lý Tự Minh. Hai cao thủ đó võ công ra sao không ai biết, bước đầu đoán ít nhất cũng là cấp Đấu Vương… Dù sao Hoàng Cực Tông cũng là đại môn phái ngàn năm, trong thời Bất Diệt Hoàng Triều lại càng hưng thịnh, sở hữu cả một loạt cao thủ của Hoàng Triều. Bao nhiêu năm chiến loạn mà không hề bị ảnh hưởng. Bọn họ có quyền thống trị ba trăm dặm xung quanh Ngọc Hoàng Sơn, có thể tự cung tự cấp. Cho đến nay thực lực của Hoàng Cực Tông vẫn là một ẩn số, nhưng có thể khẳng định rằng môn phái vạn năm này không hề xuống dốc như người ta vẫn tưởng, thậm chí mấy năm nay còn ngầm phát triển, thực lực không hề suy giảm mà ngược lại ngày càng lớn mạnh
Đối mặt với vấn đề này, Bạch Khởi cũng muốn gấp rút nâng cao võ công và thế lực của mình, vì thế hắn muốn mau chóng tìm ra Hắc Ám Ngũ Tộc. Chỉ tiếc là Hắc Ám Ngũ Tộc không dễ gì tìm được. Nhưng Ảnh Thiên đã cho Bạch Khởi một tia hy vọng. Hắn mới phấn chấn như vậy.
- Có điều… Sáu mươi năm trước thuộc hạ có gặp một Ải Nhân Hắc Thạch. Nghe nói bọn họ đã xây một tòa thành ngầm dưới lòng đất ở hẻm cốc Dung Nham, gọi là Dung Nham Pháo Đài. Có người nói Vương Quốc của Ải Nhân Hắc Thạch chính là ở đó. Cả tộc Ải Nhân Hắc Thạch đều sống trong đó, nhưng vị trí cụ thể thì thuộc hạ không biết. Nếu chủ nhân cần thì thuộc hạ có thể đi tìm họ. Là bộ tộc am hiểu việc chế tạo binh khí nhất trong Hắc Ám Lục Tộc, lại là bộ tộc trung lập có quan hệ tốt với các tộc khác, thuộc hạ cho rằng bọn họ có thể biết tung tích của các tộc khác và cách liên lạc. Mấy năm nay Ảnh Tộc đều đặt hàng họ một lượng vũ khí lớn rồi nhờ con người chuyển đến địa điểm chỉ định. Nếu bọn họ đã dùng cách đó gửi hàng cho Ảnh Tộc thì cũng làm như vậy với các tộc khác… Thuộc hạ nghĩ nếu tìm ra tộc Ải Nhân Hắc Thạch thì cũng sẽ tìm ra các tộc khác.
Ảnh Thiên ngập ngừng một lát rồi cung kính nói với Bạch Khởi.
- Dung Nham Pháo Đài dưới lòng đất ư? Vùng Đông Nam của Gia Lam? Đó chẳng phải ngay cạnh La Đức của chúng ta sao?
Bạch Khởi lặng người một lúc.
- Đúng vậy… thuộc hạ đã điều tra được hẻm núi Dung Nham chính là ở bình nguyên Hắc Thạch tám trăm dặm ngoài Gia Lam, chỉ là thuộc hạ không muốn hủy hoại sự hữu nghị giữa hai tộc, vì vậy chưa hề phái người đi điều tra chỗ ở của họ. Nhưng nay chủ nhân đã xuất hiện, là Hắc Ám Lục Tộc trung thành nhất của Ma thần vĩ đại Đại Hắc Thiên, chúng thuộc hạ có nghĩa vụ tập hợp bên cạnh ngài, cống hiến sức lực cho chủ nhân. Ải Nhân Hắc Thạch cũng không ngoại lệ. Thần nghĩ bọn họ cũng không câu nệ… Nếu bọn họ thật sự phản bội tín ngưỡng của Ma thần thì Ảnh Tộc sẽ tự tay giải quyết họ.
Ảnh Thiên quỳ rạp xuống đất. Khó mà tưởng tượng được người nhiệt thành như vậy lại là Tộc trưởng của một bộ tộc sát thủ đáng sợ, càng khó tưởng tượng người như thế mỗi khi động thủ lại lạnh lùng vô tình, độc ác như thế.
Thấy tình hình như vậy, Bạch Khởi không nhịn được than một tiếng:
- Tà giáo đúng hại chết người rồi…
Tuy Bạch Khởi rất muốn nói với các vị ca ca này… thật ra không cần tin cái tên Đại Hắc Thiên kia… các ngươi nên tôn thờ ta đây. Nhưng nghĩ như vậy chứ Bạch Khởi không dám nói ra, vì thực lực của hắn hiện nay vẫn chưa đủ để người khác tôn thờ. Hơn nữa… bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu mình nói những lời này, dù không đến nỗi khiến Ảnh Thiên trở mặt, nhưng cũng khó tránh làm hắn bất mãn. Tuy Đại Hắc Thiên đã giao Hắc Ám Lục Tộc cho mình, nhưng… mình cũng có quyền gì bắt họ từ bỏ tín ngưỡng chứ? Bọn họ giúp mình cũng là nể mặt lắm rồi… Còn về sau… Lời thề giữa mình và Đại Hắc Thiên đồng sinh cộng tử… Đó không phải là chuyện đùa, tuy hai người không chung dòng máu, nhưng cũng không thể trở mặt,… vì thế Bạch Khởi không có gì phải lo lắng, huống hồ Bạch Khởi chưa nghĩ rằng mình đủ khả năng với Đại chiến Thần ma. Việc quan trọng bây giờ là tập hợp đủ Hắc Ám Lục Tộc.
- Vậy à… Vậy thì việc này giao cho các ngươi được rồi. Ta gần đây có thể phải quay về Thành Hoa Hồng ở Đế Đô, nếu các ngươi biết tin gì hãy đến Đế Đô tìm ta… Ta sẽ ở đó đợi các ngươi. Việc này ta giao cho Ảnh Thiên ngươi…
Bạch Khởi gật đầu nói.
- Rõ… Thưa chủ nhân…
Ảnh Thiên cung kính nhận lệnh, ánh mắt thậm chí còn có phần hứng thú. Đối với Ảnh Thiên đây là một vinh hạnh, chỉ người được chủ nhân tín nhiệm mới đủ tư cách hành sự vì chủ nhân…
Bạch Khởi thấy thế vô cùng vui mừng. Không thể không nói những tên này là những tín đồ trung thành, bị tín ngưỡng hại đến chết cũng không từ. Có khi bây giờ Bạch Khởi bắt bọn họ tự sát tập thể bọn họ cũng không chút chần chừ. Có thể với họ đây còn là cách rời bỏ nhân gian đến với Ma thần Đại Hắc Thiên. Với họ đây không phải là trừng phạt mà là một vinh hạnh to lớn… Đó là cái đáng sợ của tôn giáo, có thể thay đổi tư tưởng của một người…
- À… Đúng rồi. Ngươi hãy để một vài cao thủ bên cạnh ta, hiện nay cạnh ta rất thiếu cao thủ, chỉ sợ phải điều động người Ảnh Tộc các ngươi rồi.
Bạch Khởi đột nhiên nói.
- Điều này không thành vấn đề. Ảnh Tộc nguyện vì chủ nhân chết không từ nan. Thuộc hạ để Thập Đại Trưởng lão ở lại, đợi nhiệm vụ của thuộc hạ hoàn thành sẽ lập tức quay lại bảo vệ chủ nhân.
Nhưng Bạch Khởi không thể để Ảnh Thiên làm như vậy. Kiểu mổ gà lấy trứng như vậy hắn không làm được. Nhìn Ảnh Thiên một cái, Bạch Khởi nói:
- Không cần đâu, ngươi để Ảnh Diệt, Ảnh Tuyệt lại cho ta, còn các ngươi hãy quay về, Yên Vũ Lâu và Ảnh Tộc vẫn cần các ngươi, không thể vì ta mà bỏ Yên Vũ Lâu và Ảnh Tộc. Đó không phải là việc làm của kẻ khôn ngoan. Các ngươi phải biết rằng cả Yên Vũ Lâu và Ảnh Tộc ta đều xem trọng, các người hãy quản lý tốt hai nơi đó. Trưởng lão Đấu Vương ta cần hai người là đủ rồi… Ngoài ra ta muốn các ngươi điều động cho ta mười tám Ngân Bài Sát Thủ và một trăm Đồng Bài Sát Thủ đến bên cạnh ta. Bất cứ lúc nào ta cũng có thể điều động vào đội thân binh của ta… điều này… không có vấn đề gì chứ.
- Xin chủ nhân yên tâm, có thể dốc sức vì chủ nhân là vinh hạnh của chúng thuộc hạ, không có vấn đề gì… thuộc hạ lập tức gửi bồ câu đưa thư tới Yên Vũ Lâu. Nội trong ba ngày sẽ tập hợp đủ người. Thưa chủ nhân, còn Ảnh Nguyệt thì sao? Ảnh Nguyệt cũng ở lại sao?
Ảnh Thiên quỳ nói.
- Ừm… Ảnh Nguyệt cũng ở lại… dù sao cô ấy cũng là người đầu tiên gặp ta, có thể tìm thấy các ngươi cũng là công của Ảnh Nguyệt. Giữ lại cũng không tồi… À, còn một việc nữa muốn hỏi các ngươi… đó là ai đã sai sát thủ của Yên Vũ Lâu đến giết ta? Điều này ta muốn biết?
Bạch Khởi gật đầu đáp lại Ảnh Thiên, bỗng nghĩ ra mình phải tìm ra tên đã sai người truy sát mình.
- Điều này…
Ảnh Thiên đã sớm có sự chuẩn bị ngay từ khi nhận được tin từ Ảnh Nguyệt. Ảnh Thiên đã tập hợp đủ toàn bộ thông tin, vì thế Bạch Khởi vừa hỏi, Ảnh Thiên không chút ngập ngừng, dứt khoát đáp lại:
- Chủ nhân, hắn là một quý tộc, người mập mạp, thuộc hạ đã phái người đi điều tra, hắn chính là Thành chủ La Đức Thành - Thôi La, thủ hạ của chủ nhân… Chính hắn đã phái người đến giết ngài.
- Thôi La ư? Ngươi chắc chắn là hắn?
Bạch Khởi lặng người một lát, đạp bàn một cái rồi đứng phắt dậy, mặt đầy phẫn nộ. Bạch Khởi không biết ai phái người giết mình, cũng đoán ra vài người, nhưng không hề nghĩ đến Thôi La, một tên Thành chủ tép riu mà dám sai người giết mình ư? Một tên nô tài của mình mà dám sao, hắn nghĩ hắn là ai? Dám làm thế với ta, hắn chán sống rồi!
- Đúng thưa chủ nhân, sau khi Ảnh Nguyệt báo tin cho thuộc hạ, thuộc hạ đã lập tức điều tra, chính là Thôi La. Người của thuộc hạ có thể khẳng định là hắn, vì một người liên lạc trước đây đã từng làm ăn với hắn. Hiện nay mười Ngân Bài Sát Thủ của Ảnh Tộc đã mai phục sẵn, chỉ chờ lệnh chủ nhân.
Quyển 3: Sát phạt nhân sinh