- Cái… Cái gì…? Đại… Đại Nguyên soái?
Thành chủ mặt biến sắc, suýt chút nữa tự vả vào mặt mình. Y sớm đã nghĩ tới kẻ có nhiều cao thủ bên cạnh như vậy chắc hẳn không phải kẻ tầm thường. Đối phương đã chặt đứt một ngón tay của La Tát, lại còn khua chiêng gõ trống tiến vào địa bàn của mình, không phải là một nhân vật tầm cỡ mới lạ…
Chỉ có điều vị Thành chủ này không thể ngờ rằng đối phương lại là Đại Nguyên soái,… Y không biết nên làm thế nào…
Nhưng cho dù ông muốn làm gì thì cũng không được nữa rồi. Vị Tướng quân cưỡi chiến mã không cho ông cơ hội nói nửa lời, vẫy tay một cái tức thì vài trăm kỵ binh xông tới bao vây chặt toán Thành Vệ Quân. Cả Thành chủ, La Tát và toán vệ binh đều bị bắt quỳ rạp xuống đất. Mấy tên cao thủ tuy có khả năng phản kháng nhưng tình hình lúc này chẳng ai dám động thủ. Bọn chúng chỉ cần có chút động tĩnh thì chỉ còn nước hồn lìa khỏi xác mà thôi.
- Thuộc hạ Lâu Hoành, Thống lĩnh Sư đoàn 4 Quân đoàn 15, tham kiến Nguyên soái. Thuộc hộ cứu giá chậm trễ, xin Nguyên soái lượng thứ.
Lưu Hoành xuống ngựa, cung kính quỳ xuống nói. Lâu Hoành không phải là thuộc hạ của Bạch Khởi. Quân đoàn 15 là dưới trướng của Nguyên soái Kham Tát Tư. Với thân phận của mình, tuy Bạch Khởi không thể điều động cả một Quân đoàn, nhưng một Sư đoàn thì lệnh bài của hắn cũng đủ để điều động, nhất là lại vào lúc cấp bách thế này. Lâu Hoàng hay tin, ngay tức khắc dẫn binh mã đến Dạ Nguyệt Thành bao vây bọn người của La Tát.
- Ừm… Mau đứng lên, lần này đa tạ ngươi. Giúp ta báo với Quân đoàn trưởng rằng ta về tới Đế Đô sẽ có lời với Nguyên soái Kham Tát Tư.
Cửa lớn khách điếm bỗng mở toang, Bạch Khởi từ bên trong bước ra, nhìn Lâu Hoành nói.
Lâu Hoành nghe xong lặng người giây lát rồi nói đầy hứng khởi:
- Đa tạ Nguyên soái.
Bạch Khởi vốn là Bắc phương Nguyên soái, chỉ cần hắn về đến Đế Đô nói vài lời tốt đẹp với Nguyên soái Kham Tát Tư thì địa vị của Lâu Hoành cũng có thể thay đổi rồi. Lâu Hoành ngồi ở vị trí này đã ba năm, sớm đã muốn thăng tiến, chỉ có điều cơ hội vẫn chưa tới. Dù sao vùng này cũng nằm trong Đại Lục, nhiệm vụ chủ yếu của quân đội chỉ là ổn định trật tự và dẹp yên phiến loạn. Cơ hội tham gia chiến trận không nhiều, cơ hội thăng quan tiến chức do đó cũng ít đi. Đúng lúc này có câu nói của Bạch Khởi, con đường thăng tiến của Lâu Hoành như được trải thảm đỏ, hắn không vui mừng mới lạ.
- Đa tạ Nguyên soái.
Lâu Hoành quỳ đó muôn phần cung kính.
- Ừm… Cha con Dạ Nguyệt Thành Thành chủ điều động vệ binh bí mật tấn công Nguyên soái Đế Quốc, mưu đồ tạo phản, tội sống khó tha… Các ngươi hiểu cả chứ?
Bạch Khởi lạnh lùng nói.
- Rõ… Thuộc hạ lập tức cho người giải chúng đến phủ Tổng Đốc.
Lâu Hoành không dám có chút chần chừ đáp lời Bạch Khởi, trong lòng sớm đã nghĩ cha con Dạ Nguyệt Thành chủ lần này khó thoát chết. Dù sao bọn chúng cũng đã đắc tội với một quý tộc quyền uy nhất nhì Đế Quốc. Chỉ cần chuyển lời đến Tổng Đốc, y tự khắc biết xử trí ra sao.
- Vậy ta cũng không làm mất thời gian nữa… Chiến Thiên, chúng ta đi thôi.
Bạch Khởi dẫn người từ từ rời khỏi. Đám kỵ binh tự động nhường đường. Việc ở đây hắn không cần phải bận tâm nữa, cha con La Tát lần này chết là cái chắc. Chắc hẳn chẳng có ai dám xin tha cho chúng.
o0o
Nửa tháng sau, đoàn người của Bạch Khởi đặt chân đến một sơn cốc ngay cạnh Đế Đô, tụ họp cùng đội quân ba nghìn người. Hắn khoác vào bộ quân trang màu đỏ sẫm, oai phong lẫm liệt cưỡi lên chiến mã. Hơn ngàn chiến mã theo sau gầm hí vang trời. Cả đoàn người tiếp tục tiến về Đế Đô.
Đám Thành Vệ Quân giữ cổng thành từ xa đã nhận ra đoàn người của Bạch Khởi. Tuy cổng thành Đế Đô cao vút, nhưng xung quanh đều là vùng đất trống trải. Huống hồ mấy nghìn chiến mã cùng phi nhanh làm bụi cuốn mịt mù, nếu đám vệ binh không phát hiện ra thì đúng là đáng chết.
Xung quanh Đế Đô đột nhiên xuất hiện hơn ngàn kỵ binh, đúng là không phải chuyện nhỏ. Vệ binh trong thành một mặt cấp báo lên trên, mặt khác nhanh chóng tập hợp quân ra phía công thành. Quả không hổ là Đế Đô Thành Vệ Quân, vẻn vẹn có vài phút đã tập hợp được ba vạn quân, cầm sẵn binh khí, chỉ chờ lệnh của Thống lĩnh là sẵn sàng xông lên.
- Đứng lại~ Các ngươi ở đâu đến?
Đoàn người của Bạch Khởi vừa đặt chân đến thì bị từng đội vệ binh bao vây chặt lấy.
- Tất cả tránh ra cho ta, bọn ta là binh lính của Bắc phương Nguyên soái, đám vệ binh các ngươi làm vậy là có ý gì. Người ta vẫn nói Thành Vệ Quân là phế vật, trước đây ta không tin… có điều bây giờ thì không thể không tin… Các ngươi không chỉ là phế vật mà còn là một lũ ngu. Còn không mau tránh ra cho ta.
Một thân binh lớn tiếng nói. Bây giờ không phải là lúc Bạch Khởi cải trang vi hành nữa, hắn có thể cho thân binh của mình ra oai một chút. Ai chẳng biết Thành Vệ Quân khó đối phó nhất, mà cha của Bạch Khởi Bạch Kình Thiên lại là Thống soái Cấm Vệ Quân trong thành. Tuy không trực tiếp lộ diện, nhưng Bạch Khởi cũng muốn dạy dỗ chúng vài câu.
Đám Thành Vệ Quân xung quanh nhìn nhau, không biết nói gì, đành nhường đường. Rốt cục có chuyện gì đám tiểu tốt không rõ lắm, nhưng những tên Thống lĩnh thì hiểu cả. Bởi uy danh của Bạch Khởi đã vang tới tận Đế Đô, bọn chúng sao dám đắc tội. Đến Quân đoàn trưởng của bọn chúng gặp cũng phải nể mặt ba bốn phần.
Tuy đám Thành Vệ Quân trong lòng vô cùng tức giận nhưng cuối cùng vẫn phải nhường đường. Dù sao Bạch Khởi cũng không phải là người bọn chúng có thể đắc tội được…
Bạch Khởi ngồi trên chiến mã không nói lời nào, dẫn quân tiến vào trong thành, mặc kệ ánh mắt đầy sát khí của đám Thành Vệ Quân.
o0o
Sau khi vào thành Bạch Khởi không về nhà vội mà cho quân lính giải tán rồi đến yết kiến Hoàng Đế. Một tổng binh Nguyên soái về kinh nếu không đi yết kiến Hoàng Đế đầu tiên, e rằng người khác sẽ nghĩ có ý đồ khác.
Bạch Khởi dẫn theo Độc Cô Chiến Thiên đến cửa Hoàng cung. Lúc Bạch Khởi đang định bước vào thì đột nhiên có ba bóng người xuất hiện. Lý Linh, Lý Tầm Hoan cùng với Bối Tác Tư đứng trước mặt Bạch Khởi, dường như đã sớm có sự chuẩn bị, chờ sẵn ở đây. Thật ra cũng không phải bọn họ ngày ngày đều đợi ở đây, chỉ là sau khi nhận được tin Bạch Khởi vào thành, bọn họ tức khắc chạy tới. Không thể xem thường tốc độ truyền tin của Lan Lăng Gia và Hoàng thất. Chỉ cần trong Đế Đô cho dù là một con chuột chui vào bọn họ cũng biết chứ đừng nói là Bạch Khởi.
Bạch Khởi xuống ngựa, Độc Cô Chiến Thiên cũng xuống theo. Hắn mỉm cười ôm lấy ba người bọn họ. Lúc chuẩn bị rời khỏi còn nghe thấy tiếng cười của Bối Tác Tư:
- Ha ha… Lần này về đã thành Nguyên soái rồi, ta thật sự không ngờ tới, ha ha… Có cơ hội nhớ dẫn ta tới doanh trại… Ta cũng muốn làm Tướng quân, cho cha ta hết nói ta không có tiền đồ…
- Đến doanh trại ư?… Ngươi tưởng làm lính dễ lắm sao. Ngươi ở đẳng cấp nào mọi người đều rõ cả. Ở Đế Đô còn có thể tung hoành chứ ra chiến trận thì chỉ có làm mồi cho địch thôi. Ngươi cứ ngoan ngoãn ở Đế Đô làm đại thiếu gia của Lan Lăng Gia, sau này thừa kế vương vị của cha ngươi. Ngươi cũng là Vương tử, chui đầu vào chỗ nguy hiểm làm gì? Ha ha… Bạch Khởi à, lần này ngươi lập công to rồi, lát nữa gặp Phụ hoàng ta xong ngươi phải thiết đãi bọn ta đấy… Lần trước ở Bạch Vân Thành ngươi dễ dàng đối phó ta, lần này không có chuyện đó đâu.
Lý Tầm Hoan giễu cợt Bối Tát Tư, rồi quay sang nói với Bạch Khởi.
- Được, Bách Hoa Viện… Ta mời các huynh đến đó.
Bạch Khởi mỉm cười. Với hắn lúc này tiền bạc không thành vấn đề. Tuy giá ở Bách Hoa Viện không hề thấp nhưng đối với hắn chẳng đáng là bao.
- Bách Hoa Viện à? Ôi ôi… Cái đó… tới Đắc Nguyệt Lâu đi… Chúng ta nên đi uống rượu thì hơn…
Bối Tác Tư lén nhìn Lý Linh bên cạnh rồi nói.
Vẻ mặt tươi cười của Lý Tầm Hoan bỗng trở nên cổ quái, nhìn Bạch Khởi nói:
- Đúng thế… Đúng thế… Chúng ta tốt nhất nên đến…
- Đến Bách Hoa Viện đi, Bạch Khởi đại ca, đệ chưa từng tới đó… Huynh cứ đi trước đi, Bệ hạ còn đang đợi huynh… bọn đệ ở đây đợi huynh.
Lý Tầm Hoan chưa nói hết câu đã bị Lý Linh cướp lời. Nói xong còn kéo Bạch Khởi đẩy vào trong.
Bạch Khởi lắc đầu không nói lời nào đi vào trong. Độc Cô Chiến Thiên dắt kiếm theo bên cạnh. Mấy tên vệ binh dẫn Bạch Khởi vào, một tên khác vội chạy vào báo với Lý Tự Minh. Hắn đứng ngoài đợi Lý Tự Minh triệu kiến. Còn về Độc Cô Chiến Thiên… Một Đội trưởng Đội cận vệ tất nhiên không được vào… Nhưng danh tiếng Độc Cô Chiến Thiên đã vang tới tận đây. Hắn muốn theo cạnh Bạch Khởi cũng chẳng ai dám cản, cho dù là Hoàng Đế Lý Tự Minh.
- Đứng lại,… Ngươi không được vào…
Bình thường thì chẳng ai dám chặn Độc Cô Chiến Thiên. Nhưng có hai thị vệ mới thấy Chiến Thiên mang theo binh khí hùng hổ bước vào, còn ngạo mạn hơn cả Nguyên soái Bạch Khởi. Hai tên thị vệ thấy chướng mắt liền chặn Chiến Thiên lại. Bọn chúng cũng là làm đúng chức trách…
Hai tân binh vừa dứt lời thì những thị vệ khác tức thì đổ mồ hôi lạnh, vội vàng kéo hai tên không biết sợ kia lại, rồi gượng cười nói:
- Không có vấn đề gì… Độc Cô thiếu gia… mời ngài vào…
Nói xong đám thị vệ lùi ra sau. Hai tên tân binh muốn phản kháng nhưng bị mười mấy thị vệ khác chặn lại. Độc Cô Chiến Thiên lạnh lùng nhìn bọn chúng, không nói lời nào bước thẳng vào cung điện.
Đợi Độc Cô Chiến Thiên vào trong, Đội trưởng Đội thị vệ bước tới, không nói không rằng ‘bốp, bốp’ cho hai tên tân binh một cái bạt tai:
- Các ngươi chán sống cũng đừng liên lụy đến ta chứ. Đụng chạm ai không đụng lại đi đắc tội với lão gia đó… Các ngươi mau cút cho ta… Trước đây từ đâu tới mau cút về nơi đó…
- Thôi, thôi, Đội trưởng… bọn chúng cũng không nhận ra… Xin ngài bớt giận. Dù sao cũng không xảy ra chuyện gì. Lão gia đó chắc cũng không tính toán với chúng ta… Đội trưởng đại nhân ngài từ bi đại lượng, lần này tha cho bọn chúng đi…
Một thị vệ già bước lên trước nói. Bình thường hai tân binh đó cũng không tồi, tuy lần này hành động lỗ mãng, nhưng vẫn chưa phải tội lớn, vì thế lão thị vệ đó mới ra mặt nói đỡ.
Đội trưởng nghe xong gật gật đầu, lạnh lùng nhìn hai tên tân binh rồi quay người đi. Hai tên tân binh đứng ngây người ra, đến giờ vẫn mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, liền hỏi nhỏ:
- Đại ca… Người lúc nãy là ai? Sao Đội trưởng đột nhiên lại tức giận thế?
- Là ai ư? Hừ… Người không thể đắc tội nhất ở Đế Đô này… Độc Cô Chiến Thiên… Ngươi biết không?… Biệt hiệu Thần quỷ chớ gần, ai đến gần chỉ có chết mà thôi… Vị lão gia này, Bệ hạ đã cho đặc quyền ‘giết người vô tội’, hắn mà không vui có thể giết toàn bộ chúng ta cũng chẳng có tội gì… Hôm nay nếu không phải tâm trạng hắn tốt thì đã giết hết chúng ta rồi… Ngươi sớm đã về chầu Diêm Vương rồi…
Lão thị vệ hổn hển nói, không thèm để ý đến hai tên tân binh kia nữa.
o0o
Bạch Khởi và Độc Cô Chiến Thiên bước vào thư phòng trong nội viện Hoàng cung – một căn Ngự thư phòng của Lý Tự Minh. Tuy đang là mùa đông lạnh giá nhưng bước vào phòng lại vô cùng ấm áp. Lò sưởi ở hai bên góc sưởi ấm cả căn phòng. Lý Tự Minh đang ngồi trên ghế rồng, hai lão thái giám đứng bên cạnh, những người xung quanh đều được cho lui hết. Bạch Khởi cũng bảo Chiến Thiên đứng ngoài cửa đợi, một mình bước vào phòng.
- Vi thần Bạch Khởi tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…
Bạch Khởi quỳ xuống muôn phần cung kính nói với Lý Tự Minh.
- Ha Ha… Bạch Khởi ngươi đến rồi à… Mau đứng lên. Ở đây không có người ngoài, ngươi không cần phải đa lễ. Ha ha… Thế nào? Thời gian vừa rồi mọi việc tốt cả chứ? Các ngươi đánh trận vất vả rồi?
Được tin Bạch Khởi tới, Lý Tự Minh liền đặt bản tấu xuồng. Vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho lão thái giám bên cạnh. Lão thái giám liền mang tới một chiếc ghế cho Bạch Khởi ngồi.
Bạch Khởi nay đã là Bắc phương Nguyên soái, thân phận dưới một người mà trên vạn người. Lúc này Lý Tự Minh đối với Bạch Khởi như thúc phụ với cháu trai. Điều đó làm hắn thấy vô cùng dễ chịu.
- Khởi bẩm Bệ hạ, những ngày qua của vi thần cũng không tồi. Sống trong quân ngũ tuy gian khổ, nhưng lãnh binh đánh trận đúng là rất thú vị. Những người trong quân ngũ đều xem nhau như huynh đệ. Khi thắng trận cùng nhau uống rượu ăn thịt, vô cùng sảng khoái. Vi thần rất thích cuộc sống như thế. Cho đến lúc này không thấy khổ cực gì cả, chỉ có điều nhìn thấy binh lính của mình tử nạn, trong lòng rất khó chịu. Dù sao họ cũng là thuộc hạ của thần, là con dân của Đế Quốc, họ… đều là những hảo hán…
Bạch Khởi đáp lời Lý Tự Minh, lời nói đượm chút tiếc thương.
Quyển 3: Sát phạt nhân sinh