- Tất nhiên là tốt rồi… Cha ngươi có ta chăm sóc sao có thể không tốt được chứ?
Đúng lúc đó một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Bạch Khởi. Từ xa Mã Tháp Sa mặc áo lụa màu xanh đi tới, theo sau là năm tì nữ, tay còn dắt theo cả Bạch Tiêu Sái mới gần mười tuổi.
Mã Tháp Sa mặt mày rạng rỡ, còn Bạch Tiêu Sái thì sợ hãi rụt rè nép sau lưng Mã Tháp Sa. Thấy Mã Tháp Sa đến, Bạch Kình Thiên có vẻ không được tự nhiên. Ông không muốn sự xuất hiện của Mã Tháp Sa phá hoại cuộc hội ngộ của cha con ông.
Có điều Mã Tháp Sa dường như không thèm để ý đến Bạch Kình Thiên, vẫn tươi cười bước tới, dáng vẻ vênh váo tự đắc không biết mình là ai. Bạch Khởi thấy vậy cười khẩy nói:
- Ta hỏi cha ta chứ không hỏi bà… Cha ta tự khắc trả lời ta, ở đây không có chỗ cho bà nói. Bà tốt nhất đem con bà đi đi, đừng có xuất hiện trước mặt ta, nếu không ta không khách sáo đâu…
Bạch Khởi không thèm để ý đến Mã Tháp Sa. Với thân phận của Bạch Khởi bây giờ, đừng nói là một Mã Tháp Sa nhỏ nhoi, kể cả Đỗ Tân Gia hắn cũng chẳng ngại. Có đánh nhau cũng chưa biết ai thắng ai thua. Cái chức Nguyên soái của hắn không phải để gọi suông. Huống hồ Bạch Khởi cũng không cần tự ra tay, chỉ cần hạ lệnh một câu, Thập Đại Trưởng lão của Ảnh Tộc cùng với Ảnh Thiên, mười một đại sát thủ này chỉ cần một đêm cũng đủ để dọn sạch Đỗ Tân Gia rồi. Đỗ Tân Gia tuy lợi hại nhưng so với Bạch Khởi lúc này chẳng đáng kể gì.
Huống hồ Bạch Khởi bây giờ còn có Lý Tự Minh ở đằng sau hậu thuẫn. Đỗ Tân Gia là người của Thái tử, vốn là vật cản đường với hắn và Tam Vương tử. Mã Tháp Sa cũng chẳng phải là bà mẹ kế tử tế. Đỗ Tân Gia nhà bà ta lại có oán thù với Bạch Khởi. Từ lúc Bạch Khởi sai Độc Cô Chiến Thiên chặn cửa Đỗ Tân Gia, bọn chúng đã coi hắn là kẻ thù không đội trời chung rồi. Hắn cũng chẳng ngại va chạm với bọn chúng.
Lời của Bạch Khởi làm Mã Tháp Sa giận đến nỗi toàn thân run lên, chỉ vào Bạch Khởi không biết nên nói gì. Cuối cùng cũng thốt được lên:
- Ngươi… ngươi nói chuyện với mẫu thân ngươi cái kiểu gì thế?
Mã Tháp Sa vốn được Đỗ Tân Gia giao phó cho phải làm dịu mối quan hệ với Bạch Khởi khi hắn trở về. Mã Tháp Sa cũng đã làm như vậy, nhưng vừa mở miệng thì không ngờ Bạch Khởi không thèm nể mặt nói ra những lời như vậy, khiến bà ta tức điên lên…
- Mẫu thân? Ha ha… cha à, hôm nay con có việc cần giải quyết. Cha chắc không để bụng chứ? Nếu cha nói có, con lập tức nhận sai. Nếu không con sẽ làm theo cách của con…
Bạch Khởi cười khẩy, rồi lạnh lùng nhìn Mã Tháp Sa, sau đó lại thoáng nhìn Bạch Kình Thiên.
Bạch Kình Thiên nhắm mắt lại, trầm tư một lát rồi hít một hơi dài, sau đó bình tâm lại nói:
- Ta biết rồi… Con muốn thế nào cứ làm đi… Có những việc cũng nên giải quyết rồi…
- Được… Tất cả lui ra sân sau hết cho ta. Độc Cô Chiến Thiên dẫn theo thân binh khóa chặt các cửa, không cho phép bất cứ ai vào trong. Lão Lưu, hai vị Ảnh Diệt, Ảnh Tuyệt, cả Ảnh Nguyệt nữa, trông cậy vào các ngươi, ai dám bước vào giết chết không tha… còn lại ra ngoài hết cho ta…
Bạch Khởi vừa hạ lệnh, những người xung quanh lập tức rời khỏi. Thực ra, những người hầu trong Bạch Gia đều biết sẽ có ngày này. Bọn họ vốn hiểu rằng cuộc chiến giữa Bạch Khởi và Mã Tháp Sa sớm muộn cũng sẽ bùng phát, chỉ có điều không nghĩ lại nhanh như thế. Vì thế bọn họ ngây người ra một lúc rồi lần lượt rời khỏi. Dù gì Bạch Khởi giờ không còn là một Đại thiếu gia vô tích sự mà đã là Bắc phương Đại Nguyên soái oai phong lẫm liệt, biệt danh ‘Sát Thần’ cũng không phải là hữu danh vô thực.
Thân binh của Bạch Khởi càng không cần phải nói. Đối với họ quân lệnh như sơn, chỉ cần Bạch Khởi nói, không việc gì họ không làm cả. Ngay tức khắc ba ngàn thân binh bao vây chặt sân trong, phong tỏa các cửa ra vào.
Còn năm tì nữ và hai hộ vệ bên cạnh Mã Tháp Sa do dự không biết làm sao. Bởi bọn họ không phải là người của Bạch Gia, cũng không phải là người của Bạch Khởi, họ là người Đỗ Tân Gia phái đến hầu hạ Mã Tháp Sa. Tuy muốn làm theo lời Bạch Khởi nhưng như thế Đỗ Tân Gia chắc chắn sẽ không tha cho họ. Đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Bạch Khởi lạnh lùng liếc nhìn bọn người trước mặt, ra lệnh một tiếng, hai vị Đấu Vương Diệt, Tuyệt lập tức xông lên, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Mã Tháp Sa. Sau đó vài giây ngoài Mã Tháp Sa và Bạch Tiêu Sái ra, những người khác đều ngã xuống đất, tan xương nát thịt, máu tươi bắn cả lên người Mã Tháp Sa…
Bạch Tiêu Sái nhìn cảnh tượng trước mắt sợ hãi hét lên, bám chặt lấy váy Mã Tháp Sa. Mã Tháp Sa bên cạnh mặt cũng trắng bệch, nhưng lập tức phản ứng lại, chỉ vào Bạch Khởi run run nói:
- Bạch Khởi… Ngươi… Ngươi dám giết người của ta… dám giết người của Đỗ Tân Gia? Người nhà Đỗ Tân ta nhất định không tha cho ngươi… Ngươi cứ đợi đấy…
Mã Tháp Sa lắp ba lắp bắp nói, không biết là do sợ hãi hay tức giận.
Bạch Khởi liếc nhìn Mã Tháp Sa, nói đầy vẻ khinh miệt:
- Đỗ Tân Gia? Đừng nói là ngươi, cho dù là cha ngươi Hầu Tước Đỗ Tân gia ở đây ta cũng vẫn làm thế. Người khác sợ các ngươi chứ ta đây thì không. Đừng tưởng Đỗ Tân Gia các ngươi lợi hại, chẳng qua chỉ là cái gai trong mắt Bệ hạ. Ta vốn chẳng coi các ngươi ra cái thá gì… Ngươi muốn người nhà ngươi đến báo thù ư… Ta cho ngươi biết… cứ việc… Có điều lời không tốt nên nói trước… Nếu bọn chúng đến không giết được ta, ta sẽ giết sạch cả nhà Đỗ Tân các ngươi…
Bạch Khởi không hề nói chơi, cũng không hề khoác lác. Với thực lực của hắn bây giờ, san bằng Đỗ Tân Gia dễ như trở bàn tay. Chưa nói đến quân đội trong tay hắn, riêng Ảnh Tộc cũng đủ hoàn thành nhiệm vụ này. Tuy Ảnh Tộc không còn mạnh như trước nhưng giải quyết Đỗ Tân Gia chẳng phải việc gì khó.
- Bạch Kình Thiên… Ông xem con trai ngoan của ông đi, lẽ nào ông bỏ qua cho nó ư? Trong mắt ông còn có tôi không? Ông dạy con kiểu gì thế? Ông nói đi… Mau nói đi… Hôm nay ông không nói rõ tôi không để yên cho ông đâu… Ông đừng quên lúc đầu nếu không có Đỗ Tân Gia ta liệu ông có được như ngày hôm nay không? Không nhờ cha ta ông ngồi lên được cái ghế Thống lĩnh Cấm Vệ Quân sao? Cái đồ vong ân bội nghĩa. Bây giờ Bạch Gia phất lên, con trai ông làm Nguyên soái rồi, lại muốn vứt bỏ ta sao?
Mã Tháp Sa bị Bạch Khởi làm cho tức đến phát run. Tuy với tính cách của bà ta không thể nịnh bợ nhưng bà ta cũng hiểu bây giờ không phải lúc làm căng. Dù sao Bạch Khởi bây giờ cũng thừa sức đối phó với Đỗ Tân Gia. Mã Tháp Sa liền chuyển mục tiêu sang Bạch Kình Thiên.
Nghe hai người đấu khẩu, Bạch Kình Thiên mặt mày càng u ám, nhưng ông vẫn không nói lời nào. Nhưng nghe xong lời của Mã Tháp Sa, cuối cùng ông đã nhịn không nổi:
- Nó là con trai ta… Vì thế… xin lỗi nếu phải chọn lựa, ta chỉ có thể chọn con trai ta…
- Con trai ông? Ha ha… Được… Nó là con trai ông, lẽ nào Tiêu Sái của chúng ta không phải ư? Nó trước đây là gì chứ, chẳng qua là một tên ngốc, có tư cách gì thừa kế tước vị? Thế mà ông cứ nhất quyết để nó thừa kế, còn Tiêu Sái của chúng ta phải làm sao? Ông không nghĩ cho con trai ông à?
Mã Tháp Sa tức giận nói, âm thanh càng lúc càng lớn.
Vừa dứt lời thì Bạch Kình Thiên mặt bỗng biến sắc, phẫn nộ quát lớn:
- Bạch Tiêu Sái? Con trai ta? Bà cho rằng ta không biết nó là nghiệt chủng của bà sao? Bà lại còn dám giấu thư con trai ta gửi về, khiến nó chịu bao khổ cực. Còn chuyện bà sai người hành thích Bạch Khởi dọc đường nữa… Đừng tưởng ta không biết bao nhiêu năm nay bà nghĩ gì, làm gì. Nói cho bà biết, muốn ta truyền tước vị cho cái đồ nghiệt chủng kia sao. Đừng có nằm mơ… Ta chịu đủ rồi… Năm đó Đỗ Tân Gia các người quả là có giúp đỡ ta, nhưng Bạch Kình Thiên ta dám vỗ ngực nói rằng vị trí của ta hiện giờ là do ta tự phấn đấu mà có… Ta đã cố nhẫn nhịn bà… Nhưng bà ngày càng quá đáng… Đã thế hôm nay ta phải nói rõ… Mã Tháp Sa, mau đem đứa con nghiệt chủng của bà cút cho ta. Từ hôm nay ta với bà không còn quan hệ gì nữa… Bạch Kình Thiên ta nhịn đủ rồi…
Hành động của Mã Tháp Sa khiến Bạch Kình Thiên không kìm nén được, nộ khí hiện rõ trên mặt ông…
Bạch Khởi cũng ngây người một lúc. Dù biết quan hệ của Bạch kình Thiên và Mã Tháp Sa có chút không thoải mái, nhưng không ngờ lại đến mức này. Hắn không ngờ cha mình phải chịu nhiều ấm ức như vậy. Ông chắc hẳn phải chịu đựng rất nhiều, nhưng vì bảo vệ Bạch Gia, bảo vệ mình mà phải nhẫn nhịn. Bạch Khởi thấy vô cùng cảm động, cũng vô cùng tức giận.
Nếu không phải bây giờ Bạch Khởi đã là Đại Nguyên soái có lẽ Bạch Kình Thiên vẫn phải tiếp tục chịu ấm ức…
Mặt Mã Tháp Sa trở nên trắng bệch. Bà ta không hiểu vì sao những chuyện bí mật mình làm bao nhiêu năm qua Bạch Kình Thiên đều biết hết. Năm đó Bạch Kình Thiên không có nhà, Mã Tháp Sa đã dan díu với người đàn ông khác sinh ra Bạch Tiêu Sái. Bà ta vốn cho rằng đây là bí mật không ai hay biết, không ngờ mọi chuyện đã bại lộ, hai người họ bây giờ chẳng còn quan hệ gì nữa.
Ánh mắt Mã Tháp Sa đầy căm phẫn nhìn Bạch Khởi và Bạch Kình Thiên. Tuy phẩm chất của Mã Tháp Sa có vấn đề nhưng tình cảm dành cho Bạch Tiêu Sái là thật. Là phụ nữ mà bị chồng đuổi khỏi nhà, đúng là chuyện đáng xấu hổ nhất trên đời. Sau này chắc không còn ai để ý đến mình, đến con trai cũng bị coi là nghiệt chủng, sau này tương lai cũng mờ mịt. Cuộc sống sau này sẽ bi thảm đến mức nào. Bọn họ tuy vẫn còn Đỗ Tân Gia là chỗ dựa nhưng Đỗ Tân Gia cũng không thể nuôi Bạch Tiêu Sái cả đời… Vì thế Bạch Tiêu Sái coi như xong…
- Thế nào? Cha ta đã nói rõ rồi, ngươi còn không mau cút? Đây là Bạch Gia, không có chỗ cho mẹ con ngươi đâu. Mau cút cho ta, đừng để đến lúc ta tức lên giết chết các ngươi. Đến lúc đó Bệ hạ cũng không cứu nổi đâu. Đừng quên các ngươi chẳng có thân phận gì, không phải Hoàng tộc… ta có quyền giết chết các ngươi…
Bạch Khởi lạnh lùng nhìn Mã Tháp Sa. Nếu không vì nể tình Bạch Kình Thiên, với tính cách của Bạch Khởi hắn sớm đã giết chết hai mẹ con Mã Tháp Sa rồi…
Mã Tháp Sa nghe xong toàn thân run rẩy, dắt theo Bạch Tiêu Sái quay người bước đi. Tuy có chút luyến tiếc nhưng nếu không đi ngay, chỉ e Bạch Khởi sẽ giết chết họ. Có gì cứ quay về tìm cha và đại ca, chắc chắn họ sẽ có cách giải quyết.
- Đợi đã…
Hai mẹ con Mã Tháp Sa đi đến cửa lớn thì đột nhiên có người gọi họ lại. Mã Tháp Sa tức giận nói:
- Ngươi còn muốn gì nữa! Lẽ nào ngươi muốn giết mẹ con ta ở đây. Ngươi đừng quên tuy mẹ con ta không phải là quý tộc nhưng nếu ngươi ra tay, không chỉ Đỗ Tân Gia ta báo thù, quan lại trong Đế Đô sẽ nghĩ Bạch Gia các ngươi thế nào? Ta tin là ngươi hiểu. Tốt nhất ngươi không nên giết mẹ con ta ở đây.
- Ngươi nói đều đúng. Nhưng ta cũng chẳng sợ. Đương nhiên ta không tự tìm phiền phức cho mình, ta sẽ không giết các ngươi ở đây. Ngươi tốt nhất ít ra ngoài, nhất là con trai bà, ta sẽ sai người theo sát nó, chỉ cần ra khỏi Đỗ Tân Phủ nửa bước, Bạch Khởi ta không dám đảm bảo sẽ toàn thây đâu… Nhớ kĩ đó… Ta không nói chơi đâu… Ngươi đừng quên thủ hạ của ta có đến hơn trăm vạn binh sĩ… Ta nói được làm được…
Bạch Khởi uy hiếp mẹ con Mã Tháp Sa. Uy thế của hắn mạnh đến nỗi mẹ con bà ta không nói được lời nào.
Quyển 3: Sát phạt nhân sinh