La Đan đầu tiên là sửng sốt, sau đó cởi y phục của mình, lấy ra một túi da nhỏ trong người, trên túi da phát ra ánh sáng khiến Bạch Khởi rất ngạc nhiên, lập tức nói một cách khác thường:
- Túi không gian?
Phải biết rằng sau khi nền Văn minh Ma pháp Thượng cổ bị hủy diệt, có một số đồ chế tác thủ công vẫn còn được truyền lại. Thuật luyện kim vẫn tồn tại như cũ, mặc dù nói Thần Khí Không Gian Giới Chỉ tồn tại, nhưng bọn họ không thể chế tác… nhưng Túi không gian thì thật sự vẫn còn tồn tại. Một nơi có thể thu nạp không gian khoảng trên dưới một thước, thu nạp một số thư tịch hoặc là mấy bộ quần áo là chuyện rất đơn giản, không ngờ trên người La Đan lại có thứ này. Hơn nữa còn giấu bí mật như vậy, chẳng trách mình thấy hắn chẳng bao giờ thay quần áo, thì ra là do giấu vật này trên người, nhưng nghĩ kĩ… thì đúng là chẳng có chỗ nào cất giấu yên tâm hơn trên người mình.
Rất nhanh La Đan lấy ra hai quyển sách, sau khi Bạch Khởi nhận lấy rất ngạc nhiên, rồi bắt đầu cười to, cao giọng nói:
- Có những sách này trong tay rồi thì đại sự sao có thể không thành chứ?
Sau khi cười xong Bạch Khởi liền biến sắc, quát Độc Cô Chiến Thiên đang ở trước mặt:
- Chiến Thiên, ngươi hãy thông báo với Phong Lâm Tổng Đốc, tối nay ta sẽ tới dự tiệc, kêu hắn chuẩn bị, ngoài ra hãy chọn ra năm trăm tinh bình, dẫn theo Lưu Lão đi với ta… Tối nay ta phải máu rửa Phủ Tổng Đốc…
- Vâng… đại nhân!
Độc Cô Chiến Thiên không có chút do dự, mạnh mẽ gật đầu cung kính nói. Nếu là người khác có lẽ sẽ do dự, hoặc là khuyên can Bạch Khởi, nhưng Độc Cô Chiến Thiên lại không như vậy. Trời sinh hắn vốn là một kẻ cuồng nhân, không có chuyện gì mà Độc Cô Chiến Thiên không dám làm, hắn cảm thấy không có vấn đề gì cả. Huống hồ cho dù là có vấn đề, Độc Cô Chiến Thiên cũng không khuyên can, hắn chỉ dùng tất cả sức mạnh của mình để hoàn thành tất cả nhiệm vụ khi đi theo bên cạnh Bạch Khởi, cho dù là có thịt nát xương tan cũng không sợ.
Vào lúc chạng vạng, Bạch Khởi mang theo năm trăm tinh binh còn có Độc Cô Chiến Thiên và Lưu Dịch Tư cùng nhau đi đến Phong Lâm Tổng Đốc phủ đệ. Lúc này Bạch Khởi một mình ngồi trên xe ngựa cùng Lưu Dịch Tư ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần. Độc Cô Chiến Thiên cưỡi đại mã ở bên ngoài xe, năm trăm kỵ binh tinh nhuệ bảo vệ hai bên, vừa uy vũ lại trang nghiêm, tốc độ không nhanh nhưng mỗi bước đi của họ đều rất mạnh mẽ, tốc độ không gấp không chậm, cứ từng bước tiến chậm rãi về phía Phong Lâm Tổng Đốc phủ đệ ở đằng xa mà đi. Mỗi một động tác đều mạnh mẽ như vậy, mỗi động tác đều đem lại cảm giác áp lực khó nói, khí thế để lộ ra còn cao hơn cả so với sát khí.
- Chủ nhân, ngài thật sự quyết định sẽ giải quyết Phong Lâm Tổng Đốc đêm nay sao?
Lưu Dịch Tư và Bạch Khởi cùng trầm mặc ngồi trong xe ngựa, đột nhiên Lưu Dịch Tư đang ngồi dựa vào vị trí gần cửa sổ xe bỗng nhiên mở mắt, hai con mắt linh hoạt có thần nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, sau đó vẻ mặt chân thật chăm chú nói.
- Sao vậy? Lưu Lão ngươi có ý kiến gì khác sao?
Bạch Khởi đầu tiên rất ngạc nhiên hỏi như vậy, hắn biết Lưu Dịch Tư nói như vậy nhất định là có nguyên nhân, nếu không thì Lưu Dịch Tư kiên quyết sẽ không nói lung tung, đặc biệt là vào lúc này, Lưu Dịch Tư lại mở miệng nói nhất định là có chuyện, cho nên Bạch Khởi mới hỏi như vậy.
Con người của Bạch Khởi cũng không phải là con người độc đoán, mặc dù có lúc hắn cũng có chút tự phụ, nhưng ý kiến của người khác hắn vẫn có thể lắng nghe, đặc biệt là lời nói của người như Lưu Dịch Tư, hắn đương nhiên có thể nghe, đồng thời vô cùng coi trọng, nếu Lưu Dịch Tư có suy nghĩ gì khác, Bạch Khởi vị tất không thể không suy nghĩ, cũng không thể không nghe Lưu Dịch Tư nói.
- Không có gì, chỉ là cảm thấy chuyện này rất quan trọng, chủ nhân ngài vẫn nên suy nghĩ kĩ một chút. Vừa rồi ngài cũng có nói, Phong Lâm Tổng Đốc là người đứng đầu trong mười vị Tổng Đốc phương Nam, các vị Tổng Đốc phương Nam trước mặt hắn xem như thiên lôi, sai đâu đánh đó. Hơn nữa có một trăm hai mươi vạn quân đội bí mật của toàn bộ sáu Quân đoàn, nếu xử lý không tốt sợ là sẽ khiến thiên hạ đại loạn. Cho nên ngài vẫn nên xử lý cẩn thận một chút. Lần này Phong Lâm Tổng Đốc mời ngài, cũng mời luôn không ít quý tộc phú hào. Thật ra những người này cũng không phải là những nhân vật gì quan trọng cả nhưng một ngày nào đấy, khi tin này được truyền đi thì sợ là sẽ ảnh hưởng rất lớn. Đồng thời mười vị Tổng Đốc khác nếu biết nhất định sẽ lập tức mưu phản, đến lúc đó Bệ Hạ trách tội sợ là ngài sẽ tiếp nhận không nổi. Nhưng những quý tộc phú hào đó chúng ta cũng không thể giết toàn bộ được… Chuyện này muốn xử lý xem ra có chút phiền phức, cho nên tôi nghĩ có nên bàn bạc kỹ hơn? Hoặc là dùng một vài cách bí mật một chút?
Lưu Dịch Tư đầu tiên rất ngạc nhiên, sau đó nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt thấp giọng nói, khi nói ông ta đã biểu lộ một vài suy nghĩ của mình.
Hiển nhiên Lưu Dịch Tư vốn là người tương đối bảo thủ, là người không thích nói nhiều, bình thường cũng không thích phát biểu ý kiến của mình, nhưng lúc này ông ta lại nói ra suy nghĩ của mình? Hiển nhiên là vì ông ta đang nghĩ cho Bạch Khởi. Dù sao Lưu Dịch Tư cũng không phải là một người cấp tiến, cách làm của Bạch Khởi ông ta ít nhiều có chút không tiếp nhận được. Dù sao ông ta sống cũng lâu rồi, nghĩ cũng nhiều rồi, cho nên có lúc có một số chuyện, cách làm không trực tiếp kích động như vậy, càng không có hành động như Bạch Khởi.
Lời này khiến Bạch Khởi đầu tiên rất sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười, sau khi liếc nhìn Lưu Dịch Tư, liền mỉm cười với Lưu Dịch Tư đang ở trước mặt:
- Lưu Lão, cám ơn sự quan tâm của ông, sự lo lắng của ông ta cũng biết, nhưng ta cũng không nói là phải động thủ với những người đó, những chuyện đó ta đã tính toán hết rồi, ông cứ yên tâm. Ta đương nhiên sẽ có cách xử lý thỏa đáng, ta bảo đảm sẽ không có nguy hiểm, hơn nữa chuyện này nếu không xảy ra sai sót gì thì tuyệt đối sẽ hoàn toàn an toàn…
- Đã như vậy thì lão nô cũng yên tâm, chủ nhân ngài cứ làm hết sức là được, nếu cần lão nô thì cứ giao phó, lão nô nhất định sẽ tận tâm tận lực, cho dù là thịt nát xương tan cũng không tiếc.
Lưu Dịch Tư mỉm cười gật đầu, sau đó uyển chuyển nói. Nói xong cũng không nói gì thêm, lại khép hai mắt lại, thu tinh quang vào trong mắt mình, dựa vào cửa sổ xe, phảng phất giống như trước đó không có chuyện gì xảy ra vậy, giống như ông ta vừa rồi không hề nói gì vậy.
- À… nếu có chuyện ta nhất định sẽ thông báo cho Lưu Lão, ông cứ yên tâm, chuyện này đương nhiên vẫn phải cần sự giúp sức của ông… còn về những cái khác thì ông không cần phải lo lắng
Bạch Khởi khẽ mỉm cười nói như vậy, nói xong cũng khép mắt, không nói gì thêm.
Đoàn người của Bạch Khởi rất nhanh đã xuyên qua con đường cái âm u không một bóng người tới phủ đệ của Phong Lâm Tổng Đốc. Trên đường vì chuyện Bạch Khởi sẽ tới dự tiệc đêm nay mà bị giới nghiêm hoàn toàn, cấm đi lại ban đêm, tất cả mọi người đều bị cấm ra ngoài, cấm người đi trên đường, trên đường không có một bóng người. Nhưng hoàn toàn tương phản với vẻ âm u vắng vẻ trên đường cái là phủ đệ của Phong Lâm Tổng Đốc lúc này. Lúc này ở đây đang giăng đèn kết hoa, toàn bộ phủ đệ đều được đốt đèn sáng trưng, thậm chí ngay cả trên đường cái xung quanh cũng được treo đèn đỏ sáng trưng. Mấy ngàn binh sĩ cầm vũ khí cứ mười bước lập thành một tốp, năm bước một trạm, canh phòng nghiêm mật. Phong Lâm Tổng Đốc còn tự mình dẫn đầu các vị Đại quý tộc và các quan viên, cùng các phú thương xếp thành đội ngũ chỉnh tề, cùng chờ đợi Bạch Khởi đến.
Tất cả những thứ này cũng đủ thấy sự coi trọng của Tổng Đốc với Bạch Khởi, dù sao Bạch Khởi lúc này cũng không phải là Bạch Khởi mấy năm trước nữa, tu vi cao thâm, vị cao quyền trọng, hơn nữa sát phạt quyết đoán, nắm trong tay đại quyền sinh sát. Bọn họ không thể không kính trọng, mặc dù theo cấp bậc mà nói Phong Lâm Tổng Đốc cũng chỉ kém Bạch Khởi một hai cấp, nhưng chỉ cần một hai cấp cũng đủ để tạo ra sự khác biệt rồi. Hắn không thể không biểu thị sự cung kính của mình, nếu không Bạch Khởi tức giận sẽ rất phiền phức, dù sao mọi người làm quan ai cũng không trong sạch, Bạch Khởi muốn tìm phiền phức của họ thật sự là quá dễ dàng, huống hồ lần này Bạch Khởi tới đây ai cũng rõ là không phải chuyện tốt, càng không thể để Bạch Khởi nắm được nhược điểm.
Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh