Người thanh niên thân đầy thương tích dìu cô gái bị ngã đứng dậy, rồi bước đến bên cạnh Bạch Khởi nhìn Bạch Khởi rồi cười khổ, cúi đầu thấp giọng nói. Có lẽ bộ dạng vừa rồi của mình trong mắt đích thực là mất mặt, hắn ngượng ngùng đối mặt với Bạch Khởi.
- Không có gì, ta cứu ngươi chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, hơn nữa ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện, cứ xem như là chi phí để ta cứu ngươi đi.
Bạch Khởi nhẹ nhàng nói. Đến với đẳng cấp của Bạch Khởi, đối với chuyện như vậy thì tiện tay cũng có thể làm xong chuyện, đồng thời cũng không coi trọng nó.
- Có chuyện gì xin ngài cứ nói. Ngài đã cứu Hàn Tố Thiên ta một mạng, đừng nói chỉ là một câu hỏi, dù muốn ta nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không từ.
Người thanh niên tên Hàn Tố Thiên ấy nghe xong lời này liền chính sắc nói.
- Không có gì, ta muốn hỏi thăm ngươi đến Thiên Kiếm Sơn đi thế nào.
Bạch Khởi nghe xong câu này chỉ mỉm cười, rồi nhàn nhạt nói.
Có điều câu nói của hắn lại khiến cho Hàn Tố Thiên sững sờ. Hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng Bạch Khởi lại hỏi câu này. Vị trí của Thiên Kiếm Sơn ai ai cũng biết, nhưng cơ hồ không có ai có thể đi lên đó, lời nói của Bạch Khởi tràn đầy ý chứng tỏ Bạch Khởi là người từ nơi khác đến, nếu không thổ dân nơi này tuyệt đối sẽ không hỏi điều này.
Nhìn lại Bạch Khởi một lần, Hàn Tố Thiên thần sắc trở lên phức tạp, do dự một lát rồi nói:
- Từ đây đi về phía Tây 800 dặm, có một đỉnh núi cao vút trong mây, nhìn từ trên xuống trông giống như một thanh trường kiếm. Ngọn núi ấy chính là Thiên Kiếm Sơn. Có điều ta khuyên ngài đừng nên đi đến đó. Thiên Kiếm Sơn không cho phép người ngoài vào, bất cứ người nào xâm nhập Thiên Kiếm Sơn đều phải chết. Cho dù là Hoàng Đế của Đế Quốc Băng Tuyết cũng không ngoại lệ.
- Bước vào Thiên Kiếm Sơn sẽ chết? Ha ha ha, cũng bá đạo thật, có khí phách. Ta thích… Có điều ngươi yên tâm, ta được mời đến, sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì đâu.
Bạch Khởi cười ha hả rồi xoay người rời khỏi nơi đó, cũng không để ý đến Hàn Tố Thiên sắc mặt đang kinh ngạc tột cùng.
Lời của Bạch Khởi giống như sấm nổ ngang tai của Hàn Tố Thiên. Được mời đến? Bao nhiêu năm nay rồi chưa từng nghe thấy việc Thiên Kiếm Sơn mời khách đến. Cho dù là những cao thủ danh chấn một phương, mỗi lần có người đến đều là chấn động cả nước. Bởi vì người đến đều là những đại nhân vật siêu quần. Nghe nói chín năm trước, trước khi Hoàng Đế Đế Quốc Băng Tuyết đời trước kế vị đã đến một lần, Hắc Ám Giáo Hoàng sáu trăm năm trước cũng đến một lần, Hội Trưởng đời trước của Đấu Giả Công Hội một nghìn năm trước cũng được mời một lần. Mỗi người đều là những nhân vật đỉnh thiên lập địa, không ngờ Bạch Khởi trẻ như vậy mà được Thiên Kiếm Sơn mời đến. Chuyện này… chuyện này thật sự đúng là không thể tưởng tượng.
Trấn an người thiếu nữ bên cạnh, rồi tiễn nàng đi rồi, Hàn Tố Thiên vẫn ở trong cơn chấn động, thần sắc phức tạp đứng giữa phố, ngay cả vết thương trên người cũng quên đi xử lý. Lúc này chỉ sững sờ đứng ở đó, chợt một giọng nói vang lên bên tai của Hàn Tố Thiên:
- Thiếu gia, người này thật không đơn giản a. Chắc chắn là một cao thủ, vừa rồi hắn ra tay, đến bóng ảnh của hắn ta cũng không nhìn thấy.
- Cái gì. Cửu thúc người xác định chứ?
Hàn Tố Thiên nghe xong lời này cả người sửng sốt, vẻ mặt kinh hãi nói. Bản thân mình không thể nhìn ra thì không đáng gì, nhưng ngay cả Cửu thúc cũng không nhìn ra? Đó là cảnh giới gì? Phải biết rằng Cửu thúc đã là Đấu Vương đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa là có thể bước vào cánh cửa của Đấu Hoàng. Một Đấu Hoàng bình thường cũng chỉ mạnh hơn ông một chút, động tác của Đấu Hoàng cao cấp tuy rằng ông không thể phản kháng, nhưng chí ít vẫn còn có thể quan sát được. Nhưng khi người này động thủ, Cửu thúc lại nói ngay cả bóng của hắn cũng không thể nhìn thấy, điều này có nghĩa gì? Điều này có nghĩa đối phương chí ít cũng là cấp bậc Đấu Hoàng cao cấp, thậm chí có thể là một Đấu Đế cường giả. Nghĩ tới Đấu Đế cường giả, Hàn Tố Thiên trong lòng chợt lung lay dao động.
Vị cao thủ ấy của Thiên Kiếm Sơn hắn không thể nào mơ mộng đến, có nghĩ đến cũng vô dụng. Bản thân mình có mấy cân mấy lạng, Hàn Tố Thiên cũng có thể tự biết, muốn mời vị cao thủ ấy trên Thiên Kiếm Sơn giúp mình cơ hồ là nằm mơ giữa ban ngày, chẳng bằng mình tự dựa vào bản thân. Đế Quốc Băng Tuyết không có người nào có thể diện lớn đủ để mời vị cao thủ ấy ra tay. Nhưng Bạch Khởi lại mang đến cho hắn hy vọng. Một Đấu Đế cường giả a, một Đấu Đế cường giả hoàn toàn có thể giúp mình báo thù. Chỉ cần hắn bằng lòng, chỉ cần hắn muốn làm thì đó là hoàn toàn có thể, chỉ cần hắn giúp mình giết người đó thì được rồi, bản thân mình sẽ tình nguyện trả bất cứ giá nào.
- Uhm. Ta xác định, chí ít cũng là một Đấu Hoàng cao cấp. Thậm chí có thể là một Đấu Đế cường giả.
Cửu thúc nói một cách chắc chắn, sắc mặt cũng trở lên khác lạ. Những điều mà Hàn Tố Thiên nghĩ cũng chính là những thứ mà ông nghĩ, hai người này đã nghĩ đến việc cùng đi.
- Cửu thúc. Chúng ta đi tìm hắn, nhờ hắn giúp sức.
Hàn Tố Thiên nghe xong lời này liền trầm giọng nói, sự phấn chấn lộ ra trong lời nói của hắn.
- Chờ một chút. Thiếu chủ chúng ta cần phải thương lượng một chút.
Chưa đợi Hàn Tố Thiên có động tác nào thì Cửu thúc bên cạnh sắc mặt đã trở lên căng thẳng nói, ngăn chặn lại hành động của hắn.
- Sao vậy? Cửu thúc sao người lại ngăn ta lại làm gì? Chúng ta hiện tại không đi tìm hắn đợi lát nữa hắn sẽ đi mất đấy!
Hàn Tố Thiên thần sắc gấp gáp nói, lúc nói sắc mặt cũng thay đổi. Khi nói chuyện với Cửu thúc còn thoáng lộ sự tức giận, có thể nhìn ra hắn đã muốn báo thù đến cực điểm. E rằng tất cả những chướng ngại ngăn cản lại việc hắn báo thù, ở lúc cần thiết hắn cũng sẽ diệt gọn không lưu tình.
- Thiếu chủ. Không phải ta ngăn ngài, chỉ là chúng ta lẽ nào cứ công nhiên đi như vậy sao? Phải biết rằng chúng ta và người đó không hề có bất cứ giao tình nào. Hắn không có lý do nào để giúp chúng ta. Ngài muốn hắn giúp chúng ta, chí ít cũng phải cho hắn một lý do để hắn giúp chúng ta. Chí ít chúng ta phải nghĩ xem làm thế nào mới có thể lay động được đối phương. Có điều…
Cửu thúc nhìn Hàn Tố Thiên phía trước mặt, dừng lại không tiếp tục nói thêm điều gì.
- Có điều cái gì?
Dù gì lòng báo thù của người thiếu niên này đã khiến Hàn Tố Thiên không lo được nhiều như vậy, nhưng khi nghe thấy lời nói của Cửu thúc, vội vàng hỏi Cửu thúc.
- Có điều cho dù chúng ta nghĩ ra cách cũng khó có thể lay động được hắn, Đấu Đế cường giả đã vượt qua mọi giới hạn, thân phận cao quý như thế nào? Hơn nữa kẻ địch của chúng ta lại không dễ đối phó, muốn hắn giúp chúng ta chỉ sợ là không phải chuyện dễ dàng gì, ta chỉ sợ điều kiện của chúng ta vốn không thể lay động được đối phương, người ta thực chất sẽ không giúp chúng ta.
Cửu thúc cười khổ nói.
Lời nói này đã thức tỉnh Hàn Tố Thiên. Hàn Tố Thiên ngây người tại chỗ, nhất thời vẻ mặt không ngừng thay đổi, thù hận đã tích đầy bao năm vẫn luôn đè nén tâm lý của hắn, giống như một ngọn núi vô hình đè lên hắn, khiến hắn không thể nào thở nổi. Hắn muốn báo thù nhưng sức mình lại không đủ. Hiện nay khó khăn lắm mới gặp được một người có thể giúp mình, một Đấu Đế cường giả dĩ nhiên hắn không muốn bỏ qua. Nhưng hắn cũng biết rằng những gì mà Cửu thúc nói không sai. Đấu Đế cường giả đã vượt qua mọi giới hạn, những điều kiện bình thường không phải là những thứ có thể lay động được hắn, muốn lay động họ tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, thậm chí không dễ hơn với việc mình đích thân đi báo thù.
Nhưng có thù tất phải báo, người đó cần phải chết. Do dự một hồi lâu, Hàn Tố Thiên cuối cùng đã có một sự quyết đoán trong lòng, nghiến răng thật chặt, vẻ mặt kiên định nói:
- Cửu thúc người không cần nói nữa, chúng ta đi tìm hắn thôi. Ta đã quyết định rồi, chỉ cần hắn báo thù cho chúng ta, tất cả mọi thứ đều là của hắn, sau khi báo thù những thứ có được ta đều cho hắn, bản thân ta cũng sẽ không tiếc làm nô bộc cả đời cho hắn.
- Cái gì! Nhưng mà Thiếu chủ, ngài là…
Cửu thúc nghe thấy lời này cả người rúng động, vẻ mặt không dám tin nhìn Hàn Tố Thiên trước mặt mình, hoang mang nói.
- Là cái gì? Không báo được thù, thân phận trước đây thì cũng chẳng là gì. Chỉ cần có thể báo thù ta không tiếc thứ gì. Đấu Đế cao quý, nhưng hắn cũng phải có dự định cho con cháu hắn sau này chứ, ta tin rằng nếu như ta làm như vậy có lẽ có thể lay động hắn!
Hàn Tố Thiên trầm giọng nói, sau khi nói xong không lên tiếng mà mặt âm trầm đi về bên ngoài.
Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh