- Điều kiện? Ngươi nói đi ta nghe đây!
Tiếu Thiên Vũ là người thế nào, Bạch Khởi đã biết không ít thông tin về hắn từ Lộ Đức, đối với con người này hắn đã có chút hiểu biết. Thẳng thắn mà nói Bạch Khởi rất cần một người như Tiếu Thiên Vũ, đặc biệt là lúc này trong tay của Bạch Khởi không có đại tướng lại càng như vậy. Mặc dù Quân đoàn trưởng của bảy Quân đoàn trong tay của Bạch Khởi đều là các lão tướng trong quân, nhưng nói thật Bạch Khởi không xem trọng bọn họ. Những người này bình thường trong chiến tranh thì có thể ứng phó được, nhưng không biết những cái khác, không biết dùng binh, chỉ có thể giao chiến chính diện, nói là sa Trưởng lão tướng nhưng kì thật là không dùng được. Cho dù là Mạt La Sâm người xuất sắc nhất, đã từng có nhiều chiến tích, khi so với La Đức Chi Hổ truyền kỳ thì cũng thất sắc, vì vậy Bạch Khởi rất muốn có được con người như Tiếu Thiên Vũ.
Nhưng… cho dù đối phương đưa ra điều kiện, Bạch Khởi vẫn muốn sau khi nghe xong suy nghĩ một chút, không thể mở miệng đồng ý ngay lập tức. Mặc dù nói thật ra trong lòng Bạch Khởi đã muốn đáp ứng đối phương, cho dù hắn vẫn không biết điều kiện của đối phương là gì, nhưng nhân tài như vậy, danh tướng như vậy, có trả cái giá lớn bao nhiêu cũng đáng.
- Thứ nhất… ta muốn độc lập, một ngày nào đó khi ta lĩnh binh thì không thể chịu sự quấy rầy, bất cứ người nào cũng không thể ngăn cản ta lĩnh binh tác chiến.
Bạch Khởi nhìn Tiếu Thiên Vũ đang đứng trước mặt nói một câu như vậy.
- Có thể…
Bạch Khởi cũng là người lĩnh binh, nên hiểu rõ ý của Tiếu Thiên Vũ, vì vậy đối với điều này không có gì phải do dự mà lập tức đồng ý.
- Thứ hai… hiện tại ta tiến vào trong quân, vì ngươi mà hiệp lực, vì vậy ta phải nhanh chóng được đề bạt để tránh bị người khác khinh thường. Nếu như sau này có cơ hội ta muốn tự mình thành lập một Quân đoàn, bất cứ người nào cũng không được can thiệp, không được hỏi nhiều, vật tư phải chuẩn bị đầy đủ, không thể thiếu, quân phí cũng không thể cắt xén.
Sau khi Bạch Khởi đồng ý điều kiện thứ nhất, Tiếu Thiên Vũ nói ra điều kiện thứ hai của mình.
Điều kiện này khiến cho lông mày của Bạch Khởi bất giác nhíu lại, nhưng vừa nhíu lại đã giãn ra ngay. Sau khi nhìn chăm chú Tiếu Thiên Vũ đứng trước mắt, gật gật đầu thấp giọng nói:
- Được, không có vấn đề gì… ta cũng đồng ý.
- Điều kiện thứ ba… ta phải được tín nhiệm tuyệt đối, bất kể dưới tình huống nào, bất cứ thời gian nào cũng không thể nghi ngờ ta. Khi đó ta cũng sẽ dùng sự trung thành tuyệt đối của mình để hồi đáp ngươi. Đây là điều kiện cuối cùng của ta, phải nhớ rõ là tuyệt đối tín nhiệm… nếu ngài không thể làm được như vậy, vậy thì ta sẽ lập tức rời đi, xin ngài hãy suy nghĩ cho kĩ.
Sau khi nhìn thấy Bạch Khởi đồng ý hai điều kiện của mình, Tiếu Thiên Vũ quả nhiên có chút thay đổi cái nhìn với Bạch Khởi, cách xưng hô cũng thay đổi, nhưng vẫn nói điều kiện thứ ba của mình cũng là điều kiện quan trọng nhất. Tiếu Thiên Vũ không hy vọng chuyện mình không được tín nhiệm xảy ra lần thứ hai.
- Chuyện này… được rồi… ta đồng ý…
Sau khi nghe xong lời này Bạch Khởi trầm ngâm một lát, mở mắt ra nhìn Tiếu Thiên Vũ đang đứng trước mặt, chân thành gật đầu nói như vậy.
Nghe xong lời này trong mắt của Tiếu Thiên Vũ bỗng lóe lên một tia sáng, nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt rồi vội vàng quỳ rạp xuống đất, vô cùng cung kính nói với Bạch Khởi đang đứng trước mặt:
- Chủ công cao quý, Tiếu Thiên Vũ xin bái kiến chủ nhân, từ nay về sau tiểu nhân xin sống chết trung thành với ngài, trời đất làm chứng, Chư thần làm chứng.
Câu nói này mặc dù không dài, có thể nói là một câu nói rất ngắn gọn, nhưng chỉ cần một câu nói là đủ rồi. Con người như Tiếu Thiên Vũ tuyệt đối là loại người nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói ra, cho dù là nói ra với ai chỉ cần một câu như vậy của hắn là đã đủ rồi… Bạch Khởi cảm thấy có thể tín nhiệm đối phương như bản thân mình vậy… Đương nhiên chuyện này nói thì dễ, làm mới khó. Tín nhiệm tuyệt đối… nói dễ vậy sao? Nhưng Bạch Khởi tin… mình có thể làm được.
- Mau… mau đứng lên… không cần như vậy… đều là người một nhà… hà tất phải như vậy?
Sau khi Bạch Khởi nhận lễ vội đỡ Tiếu Thiên Vũ đứng dậy, sau đó kéo Tiếu Thiên Vũ ngồi xuống, hai người bắt đầu đàm đạo.
Đến tận buổi trưa, cuộc đàm đạo của hai người mới tạm kết thúc. Bạch Khởi đối với Tiếu Thiên Vũ bội phục vô cùng, bội phục vì cách hiểu biết dụng binh của đối phương, còn cả cách nghĩ về huấn luyện binh sĩ, và trình độ thành thục với các loại chiến dịch. Còn về Tiếu Thiên Vũ thì bái phục về binh pháp và kế sách xuất quỷ nhập thần của Bạch Khởi. Đương nhiên những cái đó không phải là công lao của Bạch Khởi, tất cả những điều đó đều là chỗ tinh túy trong binh pháp của Lão tổ tông Tôn Tử, Bạch Khởi chỉ là bắt chước mà thôi, nhưng mặc dù chỉ là rập khuôn theo, nhưng vẫn khiến Tiếu Thiên Vũ mở rộng tầm mắt, một câu Binh bất yếm trá cũng suýt chút nữa làm Tiếu Thiên Vũ ngã rạp xuống đất vì bái phục…
Trong mắt Bạch Khởi, Tiếu Thiên Vũ là danh tướng quý giá đương thời, xứng đáng với danh hiệu La Đức Chi Hổ. Còn trong mắt của Tiếu Thiên Vũ, bản thân mình đúng là đã tìm được một đối tượng để trung thành rất tốt, một tiền đồ vô lượng, am hiểu sâu rộng binh pháp, hơn nữa còn có thể lĩnh hội chủ ý của mình. Chuyện này đối với hai người mà nói chắc chắn đều là chuyện tốt, một chuyện vô cùng tốt, hai người đều cảm thấy may mắn vì tìm thấy nhau.
Cuối cùng Tiếu Thiên Vũ đã được Bạch Khởi sắp xếp đến làm một Thượng Giáo Binh đoàn trưởng của Binh đoàn 3 của Sư đoàn 1 Quân đoàn 1. Làm Bắc phương Nguyên soái thật ra Bạch Khởi có quyền trực tiếp bổ nhiệm Sư đoàn trưởng, dù cho đối phương không hề có nền tảng, thời chiến thậm chí có thể thăng giáng, thay Quân đoàn trưởng, đối với quân đội có quyền khống chế tuyệt đối, quyền bính to lớn khó có thể tưởng tượng.
Nhưng Bạch Khởi không bổ nhiệm Tiếu Thiên Vũ làm Sư đoàn trưởng bây giờ, không phải vì Bạch Khởi không có quyền, cũng không phải Bạch Khởi không tin Tiếu Thiên Vũ, chỉ là chính Tiếu Thiên Vũ không muốn mới lần đầu mà đã trèo lên quá cao. Thứ nhất sẽ bị người ta đố kỵ, thứ hai Bạch Khởi bây giờ cũng không có hoàn toàn nắm giữ quân đội của khu vực phương Bắc. Bây giờ nếu như mới bắt đầu mà đã trắng trợn xếp người của mình vào thì khó tránh khỏi tạo nên cục diện mọi người bàn tán, đối với Bạch Khởi mà nói thì vô cùng bất lợi. Cho nên Tiếu Thiên Vũ không đồng ý đảm nhiệm chức Sư đoàn trưởng của Bạch Khởi, mà lùi xuống nhận chức Binh đoàn trưởng. Đương nhiên quyền lợi của một Binh đoàn trưởng cũng không nhỏ, chí ít… cũng thống lãnh một vạn quân tinh nhuệ, hơn nữa lại là kỵ binh… điều đó đã không dễ dàng gì. Có một số người cố gắng cả đời cũng không thể được như vậy, đương nhiên con người như Tiếu Thiên Vũ là một ngoai lệ, chỉ cần có chiến tranh, Bạch Khởi có thể bảo đảm tốc độ thăng chức của Tiếu Thiên Vũ còn nhanh hơn hỏa tiễn. Không phải Bạch Khởi vì tình riêng mà làm trái quy định, chỉ là trong chiến tranh rất dễ đạt được chiến công đột phá, đương nhiên tiền đề mà Bạch Khởi dành cho hắn cũng đủ để cổ vũ rồi…
Sự khiêm tốn của Tiếu Thiên Vũ càng khiến cho mong ước có được nhân tài của Bạch Khởi gia tăng, nhưng đáng tiếc những người là nhân tài, không phải nói muốn là có, chính vì vậy nó đòi hỏi Bạch Khởi phải từ từ phát hiện, từ từ tìm kiếm, không phải nói có là có.
Nhưng rất nhanh Bạch Khởi đã nhớ tới một người, chính là người đó chứ không phải người khác, chính là người mà Bạch Khởi đã gặp khi tới La Đức Thành lần trước… Thần Quỷ Chi Trí Vạn Lý Vân… Danh tiếng của hắn vang vọng khắp cả La Đức, kéo dài qua cả lưỡng đại Đế Quốc. Hắn tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, huống hồ chuyện của hắn lại huyền diệu khó giải thích. Bạch Khởi cũng đã từng tận mắt thấy qua một lần cái gọi là thịnh danh chi hạ vô hư sĩ. Bây giờ Bạch Khởi rất cần một người như vậy giúp mình, Bạch Khởi muốn để Vạn Lý Vân giúp mình quản lý toàn bộ La Đức hành tỉnh, phong địa của mình. Một là Bạch Khởi không thể quản lý những chuyện vụn vặt, hai là Bạch Khởi không tín nhiệm con người của Thôi La. Trong mắt Bạch Khởi, Thôi La rất giảo hoạt, hơn nữa khiến người ta rất không tin tưởng. Vì vậy Bạch Khởi muốn thay hắn, sở dĩ mãi vẫn chưa động thủ, chính là vì Bạch Khởi chưa tìm được người thích hợp để thay thế Thôi La. Thật ra Lộ Đức cũng là một người có thể chọn… nhưng đáng tiếc là Lộ Đức đã định trước là chỉ có thể ẩn giấu trong bóng tối, Lộ Đức bây giờ không có cách nào xuất hiện đàng hoàng để làm người quản lý của một tỉnh, là Thành chủ của La Đức Thành… Lộ Đức không có khả năng xuất hiện mà cả ngày không che mặt, như vậy thì khó tránh khỏi làm người khác nghi kị. Thời gian mà lâu thì sợ là sẽ xảy ra chuyện, vì vậy Bạch Khởi mới không thay thế Lộ Đức, nhưng Bạch Khởi vẫn đợi thời cơ, đợi chọn được người mà thôi.
Còn Vạn Lý Vân lại là người được chọn thích hợp trong mắt của Bạch Khởi. Mặc dù không biết hắn sau khi chính thức nhậm chức thì sẽ có bộ dạng thế nào, nhưng ít nhất Bạch Khởi biết rõ một chuyện đó chính là nếu Vạn Lý Vân không được thì mình vẫn có thể đổi người khác, nhưng nếu không thử thì sẽ mãi mãi không bao giờ có kết quả.
Quyển 3: Sát phạt nhân sinh