Cửu U Long Giới

Chương 278: Chương 278: Hợp tác với Đại La Phái (2)




Sau khi Bạch Khởi nghe xong liền nói như vậy, đây là điều kiện mà Bạch Khởi muốn có. Bây giờ Đại La Phái có thể cung cấp cho Bạch Khởi những điều này, cho nên Bạch Khởi cũng không nhượng bộ, đã nói ra thì nhất định cần, nếu đối phương không đồng ý thì hai bên xem như không hợp tác gì.

- Như vậy à… Nguyên Soái không thể thay đổi yêu cầu này sao?

n Thiên Cừu có ít nhiều không đồng ý lắm với yêu cầu này. Nếu như vậy Đại La Phái phải cải trang thành tư binh của Bạch Khởi, không phải toàn bộ Đại La Phái nhưng ít nhất các thành viên ở trong Bất Diệt Hoàng Triều phải trở thành thủ hạ của Bạch Khởi, mặc dù nói là vẫn còn tự do nhất định, nhưng như vậy rõ ràng không phải là điều mà Đại La Phái muốn, nhưng nghĩ kĩ muốn Bạch Khởi giúp thì đương nhiên phải trả giá một chút, điều này hắn rất rõ, nhưng yêu cầu này trong khoảng thời gian ngắn hắn không có cách nào tiếp nhận được.

- Chuyện này không cần phải thương lượng, những người quen biết Bạch Khởi ta đều biết Bạch Khởi ta không nói hai lời, nếu Trưởng Lão đồng ý thì chúng ta hợp tác, nếu không đồng thì coi như xong.

Bạch Khởi đến lúc này rất thẳng thắn, nghe xong lời này thì dứt khoát nói một câu như vậy, quả nhiên không hề có ý thay đổi chút nào.

- Như vậy à… nói thật với Nguyên Soái chuyện này vô cùng trọng đại, tôi không thể tự quyết định được, tôi phải dùng bồ câu truyền thư cho môn nội, nhờ Chưởng Môn của chúng tôi quyết định chứ tôi không dám cũng không thể tùy ý đồng ý với ngài, xin Nguyên Soái lượng thứ.

Nhìn thấy Bạch Khởi kiên quyết như vậy, n Thiên Cừu đầu tiên sửng sốt, sau đó nói như vậy. Điều kiện của Bạch Khởi đã không phải là chuyện mà ông ta có thể tùy tiện đồng ý, mặc dù ở Đại La Phái địa vị của ông ta không thấp, là một trong Thập Đại Hộ Pháp Trưởng Lão, nhưng trên ông ta còn có mấy nhân vật nữa, ví dụ như Tứ Vương của Đại La Phái, các Tả Hữu Sứ Giả và các Môn Chủ của họ. Chuyện mà Hộ Pháp Trưởng Lão như ông ta có thể quyết định thật ra không nhiều, những chuyện trọng đại, liên quan đến tất cả sức mạnh sau này của Đại La Phái ở Bất Diệt Hoàng Triều và phương Đông, tuyệt đối không phải là chuyện mà ông ta dám tùy ý quyết định, cho nên phải mời các vị Chưởng Môn làm chủ, có chuyện gì vẫn phải báo lên trên để họ quyết định, nói như vậy để sau này có xảy ra chuyện gì bản thân mình cũng không phải chịu họa.

Chuyện này Bạch Khởi có thể hiểu được, Bạch Khởi căn bản không hy vọng n Thiên Cừu có thể ngay lập tức mà đồng ý với mình, cho dù cấp bậc của ông ta không thấp nhưng chuyện như vậy e là tạm thời ông ta không thể làm chủ, dù sao chuyện này cũng hoàn toàn không phải là chuyện nhỏ cho nên Bạch Khởi chỉ là muốn nhờ cái miệng của n Thiên Cừu để truyền chuyện này về mà thôi, không ép ông ta phải lập tức cho mình câu trả lời, vì hắn biết n Thiên Cừu không có quyền lực đó.

- Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề… ta chấp nhận, ngươi hãy truyền tin về đi, thời gian này e là ta sẽ phải ở Giang Nam không rời đi được, các ngươi có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào…

Bạch Khởi mỉm cười nói như vậy.

- Như vậy là tốt nhất, vậy thì chuyện hôm nay cứ quyết định vậy đi, tôi có tin gì sẽ lập tức thông báo cho Nguyên Soái. Đúng rồi Phong Lâm Tổng Đốc vì mượn cớ Nguyên Soái vi hành nên đã phong tỏa Phong Lâm Thành, bất cứ người nào ra vào đều phải bị kiểm tra nghiêm ngặt, cho nên e là khi các ngài vào sẽ có chút phiền phức. Mặc dù tôi biết Nguyên Soái không sợ nhưng tôi nghĩ ngài vẫn hy vọng không muốn tìm phiền phức cho mình. Nếu Nguyên Soái không ngại thì Đại La Phái chúng tôi muốn hộ tống các ngài vào thành, nghĩ ra thì người của Phong Lâm Tổng Đốc sẽ không kiểm tra chúng tôi.

Sau khi biểu lộ thành ý, đồng ý chuyện của Bạch Khởi, n Thiên Cừu chủ động đưa ra chuyện này.

- Vậy à… vậy tình cảm tốt của ngươi cũng sẽ tiết kiệm không ít phiền phức cho ta, nhưng gần đây nhất ta cũng không có liên hệ gì với người của mình, ngươi biết thời gian này ta cũng không có thời gian đi tìm hiểu, người của ta đến đâu rồi?

Bạch Khởi nghe xong thì mỉm cười hỏi như vậy.

Thật sự trong khoảng thời gian này Bạch Khởi cũng không có thời gian đi tìm hiểu về hành trình của bọn Độc Cô Chiến Thiên, dù sao đường đi của hai người cũng hoàn toàn không giống nhau, Bạch Khởi dường như bị ngăn cách với bọn họ. Đối với những chuyện bên ngoài cũng không rõ lắm, cho nên người của mình rút cục đang ở đâu, đã đến nơi nào Bạch Khởi cũng không biết. Sở dĩ hắn có câu hỏi này là vì Bạch Khởi muốn biết nhân mã của mình đã đến đâu rồi, nếu nhân mã của mình chưa đến thì Bạch Khởi sẽ không vào thành, vì như vậy sẽ khiến mình có chút bị động.

- Chuyện này à… chúng tôi xuất phát từ Phong Lâm Thành ba ngày trước, lúc đó lẽ ra đã phải đến rồi, vì họ chỉ đi trong mấy ngày thôi, nhưng tôi nghĩ bây giờ có lẽ đã đến rồi, cho dù chưa đến, tôi nghĩ khi chúng ta tới Phong Lâm Thành thủ hạ của ngài tuyệt đối đã đến rồi, bây giờ không cần phải lo lắng gì cả.

n Thiên Cừu có gì nói nấy, huống hồ chuyện này cũng không có gì phải giấu, cho nên Bạch Khởi hỏi, trực tiếp nói ra.

- Vậy à… vậy thì tốt, được rồi, đã tối rồi mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta phải đi gấp tới Phong Lâm Thành. Mặc dù Phong Lâm Tổng Đốc hình như không hoan nghênh ta lắm nhưng ta không thể không đi, sau khi đi cũng đã đến lúc nên bắt hắn đem về rồi.

Bạch Khởi mỉm cười đứng thẳng người, sau đó theo hướng bên ngoài mà đi, đi thẳng đến phòng ngoài.

Khi Bạch Khởi đi ra ngoài thì phát hiện không thấy ông chủ và người giúp việc của lữ điếm, trên đất vẫn còn vương lại chút máu, người của Đại La Phái đang xử lý. Những người của La Đan đi theo Bạch Khởi vẫn chăm chú đứng một chỗ, đề phòng nhìn bốn phía, chuyện này Bạch Khởi cũng không nói gì. Hắn biết có một số bí mật không thể để người ngoài biết được, ông chủ đó và mấy người giúp việc vừa rồi đã biết quá nhiều cho nên bọn họ nhất định phải chết. Thật ra người của Đại La Phái không làm như vậy thì bản thân mình cũng sẽ làm, mình ngược lại nên cám ơn họ mới phải vì đã giúp mình giải quyết một chút phiền phức.

- Được rồi, chuyện đã giải quyết xong, mọi người đi tìm phòng ngủ đi… ngày mai chúng ta và cao thủ của Đại La Phái sẽ cùng đi.

Bạch Khởi nhìn mấy người đi theo mình, mười mấy tên hộ vệ của Đa La và năm tên dong binh còn lại nói như vậy, mặc dù ngữ khí bình thản nhưng lại tràn đầy mệnh lệnh, với loại ngữ khí đó phảng phất như không thể cự tuyệt.

Nhưng tất cả bọn họ lại không có cảm giác có gì đó không hợp. Dù sao Bạch Khởi cũng đã không phải là con tửu quỷ trong ấn tượng của bọn họ lúc trước. Vị Bắc phương Nguyên Soái của Đế Quốc, Giang Nam Tuần Sát Sứ, Đế Quốc Nhất Đẳng Thế Tập Hầu Tước, một Cửu Tinh Đấu Vương thật sự. Nói thật khi bọn họ vừa mới biết thân phận của Bạch Khởi, ngoại trừ La Đan đã sớm biết Bạch Khởi là ai thì những người khác đều ngơ ngẩn. Bạch Khởi… nhân vật trong truyền thuyết có ai ngờ là hắn lại đồng hành với bọn họ lâu như vậy, đặc biệt là Lô Bố lại càng hối hận vô cùng. Bạch Khởi là thần tượng trong lòng mình, là người mà mình sùng bái, vậy mà trước đó, khi mình đối mặt với thần tượng của mình, với vị Nguyên Soái trẻ nhất của Đế Quốc vĩ đại, với Cửu Tinh Đấu Vương trẻ tuổi nhất, mà mình lại chửi ầm lên, điều này khiến cho bản thân Lô Bố có cảm giác đắc tội, chỉ hận không thể chết ngay lập tức.

Nói thật mọi người đều bị chấn động hồi lâu sau đó mới hồi phục lại được, cho đến khi người của Đại La Phái ra tay với ông chủ quán và mấy kẻ giúp việc ở xung quanh thì tất cả mọi người vì chấn động với vết máu trước mắt mới hồi phục lại.

- Ngươi định… sau này sẽ xử lý chúng tôi thế nào? Hay là cũng giống như ông chủ và mấy tên giúp việc ở đây?

Độc Hoa Hồng vốn không nói nhiều, đột nhiên giữa lúc đó đứng dậy, sau khi liếc nhìn Bạch Khởi liền dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nói như vậy. Mặc dù trong lòng nàng rất căng thẳng, dù sao chất vấn một đại nhân vật như Bạch Khởi là ai thì cũng có chút lo lắng, nhưng tình hình như vậy khiến nàng không thể không đứng dậy hỏi. Nếu là như vậy thì ít ra nếu mình phải chết cũng phải chết minh bạch, cũng có sự chuẩn bị tâm lý, tránh bị chết một cách không rõ ràng.

Dùng ánh mắt thật sâu liếc nhìn Độc Hoa Hồng, Bạch Khởi nói:

- Ta có ba ngàn thân binh, hơn các người cũng không nhiều, mà ít hơn các người cũng không ít. Nếu các ngươi muốn theo ta thì tốt, nếu không muốn thì đừng ăn nói linh tinh, Bạch Khởi ta cũng không phải là người tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, đã tiếp xúc lâu như vậy, chỉ cần các ngươi không nói lung tung thì vẫn có thể tự do rời đi.

Nói xong cũng không nói gì thêm nữa, đẩy cửa bước vào trong một căn phòng ở lầu hai, cũng không để ý đến mọi người đang đứng sững sờ ở đó.

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.