Cửu U Long Giới

Chương 342: Chương 342: Ma tung (1)




Tộc Trưởng Hắc Ám Tứ Tộc từ bên ngoài chạy vào, đi tới chỗ Bạch Khởi đang ở. Nơi này là ở bên trong một cung điện nguy nga tráng lệ của thành Hắc Ám Tinh Linh. Đây là nơi Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh tộc sắp xếp cho Bạch Khởi nghỉ ngơi. Dù sao thân phận Bạch Khởi đặc thù, thật ra sắp xếp chỗ tráng lệ nhất trong thành Hắc Ám Tinh Linh cho Bạch Khởi nghỉ ngơi cũng không có gì quá đáng cả.

Bốn người đồng loạt bước vào, Khiếu Thiên đang nằm đột nhiên đứng thẳng người dậy nhìn về phía cửa, tròng mắt đỏ tươi chằm chằm nhìn vào cửa, lông gáy toàn thân cũng dựng đứng lên, lộ ra chiếc răng nanh dữ tợn. Khiếu Thiên nhạy cảm vô cùng, bốn cao thủ vừa bước vào là nó đã phát hiện ra rồi.

- Đừng căng thẳng, họ không phải địch nhân đâu.

Bạch Khởi nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Khiếu Thiên, vuốt ve bộ lông màu bạc rồi nói, vừa nói vừa đứng lên nhìn về phía cửa. Nhìn vẻ mặt thần thái chậm rãi bước vào của bốn người chậm rãi từ ngoài cửa bước vào, sau đó thản nhiên nói:

- Các người đến rồi à? Nghĩ thông suốt chưa?

Bốn vị Tộc Trưởng nghe xong lời này trên mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng, ngay sau đó liếc mắt nhìn nhau, đi những bước chỉnh tề ngay ngắn tiến về phía Bạch Khởi. Khi đứng cách Bạch Khởi khoảng ba thước, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, sau đó nhìn thoáng qua Bạch Khởi nói:

- Tham kiến chủ nhân.

Hai bên chẳng nói nhiều, nhưng tất cả đều đã gói gọn trong một câu nói rồi. Mọi người nghĩ gì, trong lòng cũng rất rõ ràng, câu nói gọn lỏn ‘tham kiến chủ nhân’ của bốn vị Tộc Trưởng đã trả lời cho Bạch Khởi.

- Uhm, nếu đã quyết định vậy, thế thì các ngươi sắp xếp một chút, chuẩn bị rời khỏi đây thôi. Triệu tập tất cả tộc nhân, chuẩn bị thật tốt theo ta tiến về phương Bắc, ở đó ta có một vùng lãnh địa rộng lớn cấp cho các ngươi. Các ngươi có thể sống êm đềm ở đó, hơn nữa còn một lần nữa được trở lại cuộc sống phồn vinh trên Đại Lục. Có điều, trước đó ta có hai câu hỏi muốn hỏi các ngươi.

Bạch Khởi gật gật đầu trực tiếp hạ mệnh lệnh, không hề có chút do dự.

- Có gì xin chủ nhân cứ nói, chúng tôi sẽ thành khẩn trả lời.

Vị Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ đang quỳ rạp dưới đất cung kính vạn phần đáp lại, nàng thay mặt cho ba vị Tộc Trưởng kia ở một mức độ nào đó, ba người kia như một, coi nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Điều này… trước đây cũng vậy, sau này cũng thế. Không phải là vì thân phận của nàng mà thay đổi. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là bởi vì nàng có trí tuệ và thực lực khiến những kẻ khác tin phục.

- Thứ nhất, lần này ngoài việc ta đến tìm các ngươi, còn muốn tìm cả Phong Ma nhất tộc, các ngươi có biết chúng ở đâu không?

Bạch Khởi điềm đạm nói. Phong Ma nhất tộc có quan hệ tới vấn đề Phong ấn ở Cuồng Phong Sơn Cốc, đồng thời cũng quan hệ tới mười vạn Ma Pháp Sư, Bạch Khởi vô cùng coi trọng.

- Phong Ma nhất tộc? Cái này, Phong Ma nhất tộc ở chỗ sâu nhất trong Vạn Tượng Sâm Lâm, nhưng chúng rất ít tiếp xúc với chúng tôi. Bọn chúng thuộc chủng tộc trung lập, từ khi Văn minh Ma pháp bị tiêu diệt, bọn chúng càng ẩn dật hơn, sống ở nơi sâu nhất trong Vạn Tượng Sâm Lâm. Chủ nhân nếu muốn tìm bọn chúng, bọn tôi có thể phái người đi thăm dò. Hắc Ám Kỵ Sĩ chúng tôi từng giúp đỡ Phong Ma nhất tộc, mặc dù đó là chuyện rất lâu về trước rồi. Nhưng Phong Ma nhất tộc nợ chúng tôi một mối nhân tình lớn, nếu như không có chúng tôi thì chúng đã bị diệt tộc rồi. Do vậy tiền bối của Phong Ma nhất tộc đã phát lời thề, nếu như chúng tôi cần, bọn chúng sẽ dốc toàn lực trợ giúp.

Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ nghe xong lúc đầu hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã nói như vậy.

Câu trả lời đó Bạch Khởi không nghĩ tới. Nếu đúng vậy thì Bạch Khởi đã giảm được rất nhiều phiền toái, cũng không phải động tay động chân vào việc này. Dù sao bản thân cũng không cần thứ gì khác, chẳng qua chỉ là muốn mượn Định Phong Châu để dùng mà thôi. Dùng xong sẽ trả lại ngay, cũng không đòi hỏi gì thêm nữa. Tộc Hắc Ám Kỵ Sĩ đã có giao tình tốt với chúng như vậy thì còn gì tốt hơn nữa.

- Được, ngươi giúp ta mượn họ Định Phong Châu để ta đi vào Cuồng Phong Sơn Cốc. Đợi khi dùng xong lập tức trả lại. Câu hỏi thứ hai, tại sao các ngươi lại bàn lâu như vậy? Các ngươi bằng lòng đến, còn gọi ta là chủ nhân, chứng tỏ lòng trung thành tuyệt đối của các ngươi với Ma Thần Đại Hắc Thiên. Nếu đã trung thành như vậy, tại sao các ngươi còn phải bàn bạc lâu đến thế? Ta tò mò muốn biết.

Bạch Khởi hỏi tiếp.

Câu hỏi này Bạch Khởi rất nghi ngờ, muốn biết tường tận. Nếu đối phương đã tiếp đãi mình với thái độ như vậy, thì nhất định phải có nguyên nhân. Bọn họ trao đổi cùng nhau, vậy tức là trong lòng họ đã có chút dao động. Bọn họ hẳn phải có điều băn khoăn. Cứ coi như họ bàn luận xong cũng không nên có biểu hiện như vậy. Vào cửa nhìn thấy mình thì lập tức quỳ xuống xưng tụng chủ nhân. Có gì đó không bình thường, ít nhất thì chúng cũng phải cò kè mặc cả. Nhưng đã không xảy ra tình huống như vậy, khiến Bạch Khởi có đôi chút khó hiểu, cho nên mới đặt ra câu hỏi như thế. Bạch Khởi chắc chắn trong chuyện này nhất định có điều uẩn khúc mà bản thân không biết.

Bốn người lúc này đều chần chừ, không biết nên nói gì cả. Nhìn nhau do dự một lúc trong chốc lát rồi lại như cũ là vị Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ đầu tiên lên tiếng cất lời. Nàng trầm ngâm một chút rồi nói:

- Chủ nhân, sở dĩ chúng tôi không thể đến ngay sau khi nghe tin ngài tới đó là bởi vì…

- Là bởi vì ta!

Lời còn chưa nói hết, bỗng một âm thanh to lớn từ ngoài vọng vào. Một nam nhân đeo mặt nạ từ ngoài cửa bước vào, phía trên mình là những hoa văn kỳ dị màu đỏ như máu, bên dưới là chiếc quần dài màu đen thẫm bó sát, đang lẳng lặng đứng nhìn.

Tiếng hét hướng về phía Bạch Khởi cùng bốn vị Tộc Trưởng. Mọi người cũng không rõ diện mạo của hắn. Vì mặt hắn mang một chiếc mặt nạ ác ma màu đen.

m thanh này dội tới, Khiếu Thiên lập tức đứng dậy, toàn lông tơ trên người cũng dựng đứng lên, ánh mắt híp lại, hai móng khẽ nghiêng về phía trước, nhe răng nhếch miệng dường như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu. Bạch Khởi cũng chậm rãi cử động cổ tay của mình, đề phòng nhìn người đứng trước mặt. Còn bốn vị Tộc Trưởng bỗng chấn động vô cùng hoảng sợ đứng hết cả lên, vẻ mặt đề phòng nhìn người trước mặt rồi đồng thanh hô:

- Đại Thống Lĩnh!? Sao ngươi lại ở đây!?

- Sao ta ở đây? Sao ta không thể đến? Các ngươi tưởng động tĩnh lớn như vậy mà ta lại không biết sao? Các ngươi tưởng nội bộ của các ngươi là bền chắc như thép sao? Ha ha, nói các ngươi biết, hành tung của các ngươi, lòng dạ của các ngươi ta đều rõ như lòng bàn tay. Bất kỳ động tĩnh nào của các ngươi ta cũng đều biết tường tận cả.

Hắc Ám Đại Thống Lĩnh cười lạnh một tiếng rồi nói vậy, lời nói đầy vẻ khinh thường.

- Thế nào? Sợ rồi hả? Ha ha, các ngươi dám phản bội ta đi theo kẻ khác, tức là không biết sợ. Các ngươi dám đi theo kẻ khác, vậy chắc cũng nghĩ tới việc bị ta phát hiện, đương nhiên cũng biết hậu quả. Lúc này dù có hối hận e là cũng không kịp nữa đâu.

Kẻ được xưng là Đại Thống Lĩnh cười lạnh một tiếng bất trí khả phủ nói.

- Ngươi định làm gì? Tín ngưỡng của chúng ta với Ma Thần Đại Hắc Thiên trước nay đều không hề thay đổi. Điều này ngươi cũng biết, cho nên bọn ta không phản bội ngươi. Bọn ta chẳng qua chỉ theo ý chỉ của Ma Thần Đại Hắc Thiên mà làm thôi. Còn ngươi, dù trước kia làm việc theo sự chỉ dạy của ngươi, nhưng ngươi cũng biết là chúng ta chỉ thần phục Ma Thần Đại Hắc Thiên thôi.

Cuồng Bạo Dã Man Nhân nghe xong thì lập tức trả lời, đứng trước mặt Bạch Khởi, bảo vệ cẩn mật Bạch Khởi như bảo vệ chính mình vậy. Bốn người kia cũng như vậy, đứng chắn trước mặt Bạch Khởi, hơn nữa đã dựng thẳng vũ khí của mình. Không khó nhận ra, bốn người này đều mang một ý nghĩ, họ sợ. Bọn họ đều rất sợ hãi kẻ đang đứng trước mặt, nếu không đã không mang vẻ mặt như vậy.

Từ trong mắt của bốn vị Đấu Hoàng cường giả, không khó để nhận ra vị Đại Thống Lĩnh trước mặt là một kẻ đáng sợ như thế nào. Chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã làm cho bốn vị Đấu Hoàng cường giả căng thẳng đến vậy. Còn Bạch Khởi có lẽ cũng nhận ra tại sao bốn vị này sau khi nghe tin mình đến đã không lập tức đến hội kiến, không thần phục mình ngay. Không phải vì tín ngưỡng của họ không đủ kiên định, cũng không phải vì họ không muốn thần phục mình. Chủ yếu là vì, kẻ đeo mặt nạ đang đứng trước mắt mới chính là lý do để họ do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.