Thật không dễ mới thoát ra từ trong tay bọn họ, Bạch Khởi đi theo Bạch Ngọc Đường trên con đường lớn, trực tiếp đi về phía Bạch Gia phủ. Trên đường đi, hai người không nói gì. Không khí cuối thu có chút mát mẻ, gió hàn thổi qua lạnh thấu xương, áo rộng thùng thình trên hai người Bạch Khởi và Bạch Ngọc Đường kêu vù vù, đi qua đất rơi đầy lá vàng, cuối cùng Bạch Khởi nhịn không được hỏi:
- Lão tổ tông, lời vừa nãy người nói là thật?
- Lời gì?
Bạch Ngọc Đường nhìn Bạch Khởi một cái vẻ mặt mờ mịt…
- Oạch… là cái kia đó… chuyện hôn sự của ta… có thật là để ta làm chủ? Cái kia, không cần cưới cháu gái của vị bằng hữu kia của người nữa.
Nói thật Bạch Khởi không phản đối ép duyên, chuyện ép duyên kì thực không là gì cả, đừng quên ở đây là dị giới, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, nam nhân có quyền có có thế, có mười hai người phụ nữ quả thật là rất bình thường, giống như Bạch Kình Thiên tuy rằng phu nhân của hắn chỉ có một người, tuy rằng không phải là người trăng hoa, nhưng vẫn có năm sáu thê thiếp, không thể không nói ở Thiên n đại lục thế giới cường giả vi tôn này, địa vị con gái tương đối thấp.
Nhưng Bạch Khởi không phản đối chuyện ép duyên, nhưng cũng phải do trưởng bối nhắc đến trước mới được a, ở trong ấn tượng Bạch Khởi, người phụ nữ kia mà Bạch Ngọc Đường ép hôn cho mình quả thật là hình người bạo long, chuyện hai năm trước này, Bạch Khởi đã dần dần quên, nhưng bây giờ Bạch Ngọc Đường đột ngột nhắc tới khiến Bạch Khởi lại nghĩ đến, hôn ước với hình người bạo long, giống như một cây gai độc đâm trong lòng Bạch Khởi không cách nào tháo ra được.
- Đương nhiên… Nhưng… hắc hắc, cháu gái kia của bạn ta ngươi đừng hòng từ chối, nếu không đừng tưởng tiểu tử nhà ngươi là Cửu Tinh Đấu Tông hắn sẽ không làm gì được ngươi, tên kia vẫn có thể chạy tới Vương Đô chém ngươi. Trừ phi, tiểu tử ngươi có thể gia nhập vào Đấu Vương cấp… còn nói nữa… thật là, đàn ông mà tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, cho dù ngươi không thích lấy về cũng không có gì a…
Bạch Ngọc Đường nở nụ cười vỗ vỗ vai Bạch Khởi sau đó nói như thế, sau khi nói xong bước hai bước rất nhanh rời khỏi chỗ này.
- Oạch…
Bạch Khởi mở miệng không biết nên nói gì, nhưng trong lòng đã quyết định, nếu như cô gái đó giống như mình nghĩ, mình tuyệt đối thà chết chứ không chịu khuất phục, thề chết bảo vệ trinh tiết của mình tuyệt đối không để khổng long muội đạt thành.
o0o
Sáng sớm ngày thứ hai Bạch Khởi đã chạy kịp về trong quân doanh, Bạch Khởi thân là Đấu Tông, tin tức thiên tài vạn năm không gặp đã nhanh chóng truyền đến trong Thành Hoa Hồng, trong quân doanh đương nhiên cũng nhận được tin tức này, danh tiếng của Bạch Khởi trong Quân Đoàn I nhanh chóng được tăng lên, người nào người nấy trong Quân Đoàn I đều lấy Bạch Khởi làm vinh hạnh, mệnh lệnh của Bạch Khởi, quả thật là kỷ luật nghiêm minh, thông suốt không gì trở ngại, không ai dám kháng lại mệnh lệnh của Bạch Khởi.
Bạch Khởi đến quân doanh sau khi hoàn thành huấn luyện thường ngày, thì một mình thay áo đi về phía trong thành, hắn muốn thư giãn thư giãn, thuận tiện suy nghĩ một chút sao có thể có dẹp yên bọn Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn kia.
Nói câu thực sự, bọn Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn kia quả thật không dễ đối phó, một là, tuy rằng bọn họ mất đi Ti Kiêu Kiệt và An Đức Lỗ hai trụ cột này, nhưng còn có người của sứ đoàn và thống lĩnh của bọn họ có thể ngồi yên ở đó, lực chiến đấu không giảm, tuy rằng tổn thất hơn trăm người, nhưng vẫn rất khó đối phó… hai là Quốc vương Bệ hạ đã nói rồi, muốn quang minh chính đại, thuận lý thành chương để người khác biết rằng quốc gia có tâm diệt bọn họ nhưng vẫn không có lý do chỉ trích, không cần nghi ngờ đây tương đối khó khăn, cho nên mới muốn đi thư giãn thư giãn, xem xem có thể nghĩ ra cách gì tốt không.
Trên đường đi Bạch Khởi không nghĩ ra chủ ý gì, nỗi buồn bất giác lên đến đỉnh đầu, Quốc vương tuy rằng không có quy định rõ ràng chừng nào giải quyết ổn thỏa chuyện này, nhưng chuyện này đương nhiên là càng nhanh càng tốt, chỉ có như thế mới thể hiện được năng lực của mình, mới có thể để Quốc vương ngày càng xem trọng mình, nếu chuyện nhỏ như vậy mà lo không xong, sau này mình dựa vào cái gì để Quốc vương xem trọng mình? dựa vào cái gì mà mình có thể đạt được quyền lợi và phú quý?
- A! ngươi không có mắt sao…
Một âm thanh trong trẻo vang lên trước mặt Bạch Khởi, âm thanh có chút điêu ngoa ngang bướng, nhưng có thể nghe ra người nói ra lời này là một người phụ nữ, và tuổi không lớn.
Nhìn theo âm thanh, Bạch Khởi phát hiện có một người thân hình tương đối thấp, một thanh niên cao khoảng một mét sáu năm, vẻ mặt xấu hổ đứng nhìn mình ở nơi xa. Người thanh niên này da trắng nõn, tướng mạo anh tuấn, đôi mắt to to cho người ta cảm giác như nước trong veo, nếu không phải Bạch Khởi thấy được yết hầu của hắn, nếu nhìn như vậy Bạch Khởi e rằng mình thật sự gặp một người con gái…
Đương nhiên giọng trong trẻo kia không phải của hắn mà là của một thiếu nữ, nói là thiếu nữ… Ạch… thật ra chỉ có giọng nói giống, thân hình kia, thân cao đừng nói là tám thước, bảy thước là có thể có, không khác Bạch Khởi là mấy, vóc người khôi ngô, nếu không phải từ âm thanh nhận ra đối phương là con gái, Bạch Khởi xém chút tưởng đây là một anh chàng rồi…
Theo sau người con gái này có bảy tám nô bộc tháp tùng, xem dáng dấp chắc là người xuất thân trong quý tộc, nhưng đây cũng không kì lạ, trong Vương Đô này, tùy tiện từ một góc lấy ra cũng là thân phận quý tộc, hoặc là huyết thống quý tộc, phú thương, quý tộc nhiều không kể hết, người đem theo bảy tám nô bộc trên phố như thế này khắp ngỏ đường đều có, nhưng… như tướng mạo của vị tiểu thư đây thì thật là hiếm gặp…
- Xin lỗi… Xin lỗi… Ta… ta không phải là cố ý đụng nàng… lúc nãy ta rõ ràng đã tránh ra, không biết tại sao tại đụng nàng… thật là xin lỗi…
Người thanh niên kia mặt ửng đỏ nói với cô gái trước mặt, âm thanh có chút khúm núm, tuy rằng có giọng khan khan phát ra, nhưng nghe vẫn giống như giọng con gái.
Nói câu thật lòng… nếu không phải ngực của anh chàng kia xẹp lép, trên cổ họng có yết hầu, chỉ xem mặt của hắn và bóng lưng của hắn, đó tuyệt đối là một tuyệt sắc giai nhân,… nhưng sau khi phát hiện hắn là một người con trai, Bạch Khởi luôn có cảm giác rất kì lạ.
- Cái gì! Xin lỗi là xong sao? Ngươi đạp trúng bổn cô nương, chẳng lẽ chỉ xin lỗi là xong sao? Ta nói cho ngươi biết, bổn cô nương còn rất trong trắng, từ trước chưa cho đàn ông nào đụng tới thân thể, bây giờ ngươi đụng đến thân thể ta, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ đi cho xong chuyện? Thế giới này làm gì có chuyện đơn giản như thế?!
Khiến người ta không nghĩ tới rằng vị tiểu thư giống tinh tinh này không muốn kết thúc ở đây, ngược lại nói ra lời nói này…
Nói câu thật lòng, ở trong xã hội Vương Đô này, căn bản là xã hội người ăn người, chuyện ức hiếp người khác là chuyện thường thấy, quý tộc ức hiếp dân thường, dân thường ức hiếp nô lệ, người mạnh ức hiếp người yếu, đạo lý sinh tồn cá lớn nuốt cá bé ở đây diễn ra tinh tế sâu sắc, Bạch Khởi cũng không phải là người nhiệt tình gì, không có sức lo những chuyện này, chỉ là xem sơ qua chuẩn bị rời khỏi, tuy rằng Vương Đô Đặc Cảnh Ty chủ quản trị an của Vương Đô, nhưng… đây không phải là khu Tây của Quân Đoàn I, và còn Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn phiền phức lớn kia ở đó, Bạch Khởi không muốn lo chuyện nhỏ nhặt này, nhưng sau khi nghe xong lời của tinh tinh kia, sắc mặt Bạch Khởi có chút cổ quái, khóe miệng nở một nụ cười, dường như phát hiện ra vật gì lý thú vậy.
- Vậy… Vậy ngươi muốn như thế nào? Bồi thường tiền sao? Được… ta đưa tiền cho ngươi… ngươi muốn bao nhiêu?
Vị thiếu niên kia nghe lời này sắc mặt đỏ bừng, đứng ở đó tay chân luống cuống không biết nên nói những gì, cuối cùng dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên sau đó vội vàng nói như thế.
Nói xong vội vàng lấy ra túi tiền của mình, túi tiền có thiêu hoa văn màu bạch kim, vừa nhìn thấy là biết đấy được làm ra từ bàn tay phụ nữ, cũng không biết có phải là người tình của hắn tặng cho hắn không… nhưng từ động tác này cho thấy tiểu tử này là một người thành thật, nếu không sẽ không như vậy, thì… rõ ràng là vào đời chưa lâu.
Nhưng xem dáng dấp của hắn, cẩm y hoa phục, cẩm tú trường bào màu tuyết trắng kia, người khác nhận không ra nhưng Bạch Khởi nhận ra, vật này nhất định xuất xứ từ Tuyết Tàm Ti của Vương Đô Nam Cương, trong Vương Đô vô cùng hiếm hoi, không phải người đại phú đại quý rất ít người có thể sử dụng vật như thế này.
Chỉ từ y phục đã có thể khẳng định lai lịch của tên tiểu tử này quả thật không đơn gản, tuyệt đối là xuất thân từ gia đình đại phú đại quý, xem tiếp túi tiền, mở túi tiền ra thì thấy hơn mười kim tệ còn có mấy hột Tử Tinh Tệ, chẳng khác nào nói huynh đệ này là đại gia rồi, một Tử Tinh Tệ đổi ra một trăm kim tệ, trong Vương Đô rất ít có con cháu quý tộc ra đường đem theo nhiều tiền như vậy, ngoài trừ gia đình thật sự rất giàu.
- Bộp.
Nữ tinh tinh hung hãn kia thấy tình cảnh như vậy quơ tay một cái khiến túi tiền trong tay thiếu gia kia rơi xuống hết xuống đất, sau đó hung hãn nói:
- Ta khinh… Sự trong trắng của bổn tiểu thư những đồng tiền thúi của ngươi đủ mua sao? Nói cho ngươi biết… cha ta đường đường là Nhất Đẳng thế tập Tử Tước của Vương Đô, nhà ta có là tiền, ai tiếc nuối gì chút tiền của ngươi!
Nghe long lời này sắc mặt Bạch Khởi trở nên cổ quái, nhịn không được hội ý trong lòng:
- Người như ngươi mà còn trinh tiết… Trong trắng? Đùa à, bộ dạng này của ngươi, trinh tiết kia của ngươi, trong trắng kia của ngươi, muốn tặng cũng không ai thèm lấy…
- Vậy… vậy ngươi muốn như thế nào?
Không biết anh chàng kia sao tệ như vậy có thể tính cách quá ư là yếu đuối, nghe xong những lời đầu hơi rụt xuống, lùi lại hai bước, có chút run rẩy nói. Trong lúc nói chuyện, ánh mắt ngưng lệ đủ để mê hoặc bất kì người phụ nữ nào, tụ lại thành một tầng hơi nước.
- Thế nào? Vậy còn phải hỏi? Ngươi đụng bổn tiểu thư, hủy hoại sự trong trắng và trinh tiết của bổn tiểu thư, đương nhiên phải bồi thường cho ta rồi? Ngươi đương nhiên là phải chịu trách nhiệm đến cùng, chẳng lẽ ngươi muốn rủ bỏ trách nhiệm?
Lông mi tiểu thư tinh tinh kia giương lên, túm lấy cổ áo của vị thiếu niên kia, sau đó tàn bạo quát như thế, trong lúc nói chuyện quả thật có thể xưng là hung thần ác sát, mẫu dạ xoa chuyển thế, bộ dạng kia muốn hung dữ như thế nào thì có thế đó… Bạch Khởi đứng xem không ngừng nuốt từng ngụm nước bọt, trong lòng thay vị nhân huynh này mặc niệm…
Quyển 3: Sát phạt nhân sinh