- Bạch Khởi?
An Đức Lỗ nhìn Bạch Khởi trước mặt, mép nhếch lên điệu cười khinh thường. Đúng thế, là khinh thường. Bây giờ An Đức Lỗ rất tự phụ, cũng rất tự tin. Gã này là điển hình của loại người giàu lên nhanh chóng rồi không coi ai ra gì, làm như cả thiên hạ đều không bằng được gã vậy, huênh hoang hơi quá mức. Thực ra gã không biết gã chỉ thuộc vào loại ếch ngồi đáy giếng. So với Bạch Khởi, gã chỉ là con cóc thể tích to một chút, hoàn toàn chẳng có gì đáng sợ. Nhưng hình như gã không hiểu điều này.
Liếc nhìn gã một cái, Bạch Khởi chẳng buồn để ý tranh cãi với gã. Trong mắt Bạch Khởi, người anh em mắc bệnh bại liệt trẻ em bẩm sinh và tê liệt não này có chút vấn đề về chỉ số IQ, nói chuyện với người sắp chết chỉ tốn nước bọt thôi. Trong mắt Bạch Khởi, người anh em này chẳng qua chỉ là một đống điểm giao dịch và một viên đá quý nhiệm vụ cấp B, ngoài ra gã chẳng là gì cả.
- Bệ hạ… Thần muốn quyết đấu với vị An Đức Lỗ này… Song thần có một điều kiện, hi vọng Bệ hạ đồng ý…
Bạch Khởi quay người, hành lễ theo kiểu quân đội với Lý Tự Minh rồi nói hết sức cung kính.
- Ừm… Điều kiện gì, ngươi nói ra xem nào…
Lý Tự Minh có chút không vui, chau mày lại, song nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Bạch Khởi với đôi mắt như kiếm sắc, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Bạch Khởi muốn nói điều kiện gì.
Thực ra trong lòng Lý Tự Minh vốn rất vui sướng, nhưng câu nói của Bạch Khởi khiến Lý Tự Minh hơi không thoải mái. Chỉ là một bề tôi, khi Quốc Vương cần dùng đến ngươi, ngươi lại đòi điều kiện, Lý Tự Minh làm sao vui được chứ? Cho dù Bạch Khởi chiến thắng, Lý Tự Minh ban thưởng cho hắn, đồng ý điều kiện của hắn, sợ rằng cũng sẽ phải tính sổ. Vương Quốc không cần hạ thần kiểu đó, Lý Tự Minh cũng không cần thủ hạ kiểu đó, dù bản lĩnh của hắn cao hơn nữa cũng thế, thủ hạ không vâng lời giống như bom nổ chậm, có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Lý Tự Minh không thích điểm này…
Không chỉ Lý Tự Minh mà cả những người xung quanh đều xôn xao, chau mày, cả những vương công đại thần và quý tộc được hưởng quyền lực tuyệt đối ở Vương Quốc kia, ai cũng thế. Ở Ba Phạt Lợi Á – đất nước vương quyền tối thượng này, nghênh ngang đưa ra điều kiện giao dịch với Quốc vương Bệ hạ không được phép xảy ra. Ngay cả Bạch Kình Thiên đang ngồi đó cũng hơi mơ màng không hiểu, buồn phiền nhìn Bạch Khởi và nhủ thầm:
- Tiểu tử Bạch Khởi này bình thường rất thông minh, sao lại chỉ hồ đồ trong lúc này chứ? Lại dám ra điều kiện với Quốc vương Bệ hạ, lẽ nào hắn không biết việc này tuyệt đối không được phép xảy ra ở Ba Phạt Lợi Á sao?
Mọi người đều nín thở đợi câu tiếp theo của Bạch Khởi. Việc này Bạch Khởi không thèm để ý, không cảm thấy có gì không phù hợp. Thực ra Bạch Khởi là kẻ không toan tính gì, song hắn cũng sẽ không dại gì nhảy ra thương lượng điều kiện với Lý Tự Minh lúc này. Hắn nói như thế chẳng qua là để hắn hành sự thuận tiện hơn chút mà thôi.
- Bệ hạ… Thần hi vọng, nếu thần giết chết các hạ An Đức Lỗ này, thần sẽ không có tội.
Bạch Khởi cung kính nói.
- Ha ha… Ta tưởng là việc gì, hóa ra là việc này… Không sao, đao kiếm không có mắt, tử thương khó tránh khỏi, ta sẽ không trách ngươi…
Lý Tự Minh cười ha hả nói. Thực ra điều Lý Tự Minh muốn nói nhất bây giờ không phải là câu này, hắn muốn nói với Bạch Khởi nhất là: “Tiểu tử, ngươi hãy mau chém chết tên khốn kiếp này đi.”
Song với tư cách là một Quốc Vương, trong một số trường hợp cần phải giữ phong độ phù hợp. Tuy Lý Tự Minh mong muốn chém An Đức Lỗ thành tám mảnh rồi mang ra cho chó ăn, song nói năng vẫn phải đường hoàng chút. Dù thế nào cũng không được để mất phong độ chứ nhỉ?
- Giết ta? Ngươi nhào vô đi…
An Đức Lỗ cười khẩy, khinh thường nói. Người huynh đệ này tự bành trướng mình lên mức cực điểm, lời của Bạch Khởi đối với gã chỉ là trò cười. Nếu bây giờ có người nói với An Đức Lỗ rằng thực ra gã là thượng đế đầu thai, có lẽ gã cũng tin, vì theo gã, gã cực kì mạnh, cực kì hoàn mĩ rồi, không phải chư thần đầu thai thì là cái gì?.
- Ai cho ta mượn một thanh kiếm!
Bạch Khởi dõng dạc hét to, vừa nói vừa duỗi tay phải ra. Nói thực là có cánh tay A Tu La và Liệt Sơn Quyền, đảm bảo giết chết An Đức Lỗ không có gì sơ suất, song cái thứ đó dã man quá, nếu giết chết An Đức Lỗ như thế tuy không thành vấn đề nhưng không tránh khỏi quá tanh mùi máu, hơi tàn nhẫn. Cứ nghĩ cảnh cánh tay xuyên qua thân thể đối phương, đập tung tóe óc của đối phương, Bạch Khởi gạt bỏ ý nghĩ này. Nếu hắn làm như thế, e rằng sau này những người đang có mặt nhìn thấy hắn đều kính trọng nhưng phải tránh xa.
- Con trai… Cho ngươi mượn nè…
Câu nói của Bạch Khởi có vô vàn người phản ứng, không ít người chuẩn bị tháo kiếm ra, thậm chí Lý Tự Minh đã chuẩn bị gọi thái giám đi lấy bảo kiếm cho Bạch Khởi, có điều Bạch Kình Thiên phản ứng nhanh nhất, tung kiếm của mình cho Bạch Khởi.
Bạch Khởi đón lấy kiếm, sau đó rút trường kiếm ra chĩa thẳng vào An Đức Lỗ, cười khẩy một cái, không thèm nhiều lời, xông thẳng về phía đó, lướt một đường kiếm… trong nháy mắt đầu của An Đức Lỗ đã bị Bạch Khởi chặt văng đi chỗ khác, nét mặt ngỡ ngàng rơi phịch xuống đất.
Mọi người đều không dám tin mọi thứ trước mắt mình là thật. An Đức Lỗ vênh váo ngông cuồng lại sụp đổ dưới lưỡi kiếm của Bạch Khởi dễ dàng thế này sao? Họ vốn đang mong đợi một trận long hổ tranh hùng mà. Bây giờ xem ra mong đợi của khán giả tan vỡ rồi. Bạch Khởi ra tay quá dứt khoát, gọn gàng, không để cho người ta có cơ hội phản ứng, chỉ một đường kiếm giết chết An Đức Lỗ luôn.
Tất nhiên đây không phải là may mắn, mà là do thực lực dẫn đến. Thực lực của Cửu Tinh Đấu Tông gấp mười lần Cửu Tinh Đấu Linh thì An Đức Lỗ sao có thể là đối thủ của Bạch Khởi được chứ? Thực ra bản lĩnh càng cao Bạch Khởi càng hiểu ra một đạo lí: kỹ thuật chiến đấu nào, đấu khí nào, chiêu thức nào cũng đều là giả tạo… kiếm pháp nào, quyền pháp nào cũng đều là hư ảo… độ mạnh yếu của một cao thủ chỉ đánh giá ở ba phương diện… tốc độ, sức mạnh và phản ứng… chỉ cần nhìn vào ba mặt đó, tất cả những thứ khác đều là giả hết…
Cho dù Bạch Khởi đã quăng kiếm đi, không dùng chiêu thức kiếm nữa, song tốc độ của Bạch Khởi cực nhanh, sức mạnh cực lớn, chỉ trong nháy mắt, khi An Đức Lỗ còn chưa có phản ứng gì đã giết luôn đối phương, hoàn toàn không phải dùng những kỹ thuật kiếm hoành tráng gì để đọ sức với đối phương, tất cả chỉ là phát tấn công đơn giản, bình thường nhất…
Một cao thủ thực sự cần làm được là rèn luyện sức mạnh của mình, tăng nhanh tốc độ của mình, khiến phản ứng của mình đạt đến giới hạn cao nhất… Nếu làm được điều đó mới là cao thủ thực sự. Cứ dốc sức tu luyện kỹ thuật chiến đấu, đấu khí thì cuối cùng không thể có thành tựu gì.
Giải quyết xong An Đức Lỗ, khung cảnh xung quanh rất im lặng, mọi người ở đó đều sững sờ. Biểu hiện trước đó của An Đức Lỗ đã chứng tỏ gã có thực lực cấp Đấu Linh, cụ thể Đấu Linh mấy sao thì có lẽ mọi người không biết rõ, song có một điểm có thể khẳng định là An Đức Lỗ xứng đáng là một cường giả cấp Đấu Linh. Thế mà cường giả cấp Đấu Linh này lại bị Bạch Khởi giải quyết với một nhát kiếm… thì hắn ở trình độ nào?
- Lẽ nào là Đấu Tông?
Không ít người bắt đầu đoán vấn đề này. Song kết luận rút ra cuối cùng là Bạch Khởi ít nhất đã bước lên cấp Đấu Tông, nếu không, cùng là cường giả cấp Đấu Linh, dù là cường giả Cửu Tinh muốn giết cấp Nhất Tinh cũng không thể đơn giản như vậy. Cách giải thích duy nhất là Bạch Khởi đã tiến lên cấp bậc Đấu Tông…
Trời ơi… Đấu Tông 17 tuổi… Mọi người đều bắt đầu chóng mặt. Nhìn dọc khắp lịch sử ở đại lục Thiên n, số cường giả cấp Đấu Tông mười mấy tuổi đếm được trên đầu ngón tay, ai cũng là nhân vật kinh thiên động địa. Nghìn năm trở lại đây, cả đại lục Thiên n chỉ có đúng một người… đó là Bất Diệt Đại Đế Lý Tiêu Thiên, chỉ có người đó có cấp bậc Đấu Tông khi mười mấy tuổi…
Ánh mắt mọi người nhìn Bạch Khởi bỗng nhiên đều biến đổi. Không ít người đã bắt đầu ngẫm nghĩ xem sau này phải cư xử với Bạch Gia thế nào, vì có nhân vật số một như Bạch Khởi này dường như đã định trước rằng chỉ cần Bạch Khởi không chết, mấy chục năm sau thế mạnh của Bạch Gia sẽ phất lên, vì biểu hiện hiện tại của Bạch Khởi chứng tỏ trong tương lai Bạch Khởi ít nhất… ít nhất sẽ là một Đấu Hoàng… Đúng thế. Nếu Bạch Khởi có thể thăng tiến lên cấp Đấu Hoàng thì hầu như không phải thắc mắc, Bạch Gia sẽ tiến vào hàng ngũ gia tộc cấp cao nhất ở Ba Phạt Lợi Á.
Không ít người đã quyết định phải quan hệ thân thiết với Bạch Gia. Có một thế lực mạnh như thế tồn tại, có một Đấu Hoàng tương lai, thậm chí có thể là nhân vật cấp Đấu Đế, nếu còn đối đầu với họ thì quả thật là kẻ ngốc.
Lý Tự Minh cũng kinh hoàng, lập tức có phản ứng, nhìn xoáy vào Bạch Khởi rồi dõng dạc tuyên bố:
- Người đâu… tuyên chỉ… thưởng cho Bạch Khởi 3 vạn kim tệ, 3 vạn ngân tệ, 30 hầu gái, 300 hầu nam, 1 phủ đệ, 2 hạt ngọc trai, thăng cấp Tử Tước cấp một, phong làm Phó Sư đoàn trưởng Vương Đô Đặc Cảnh Ty kiêm chức Thống lãnh Binh Đoàn I!
- Tạ ơn Bệ hạ…
Bạch Khởi nghe xong lệnh ban thưởng vội vàng quỳ xuống nói. Nói thật là phần thưởng này rõ ràng vượt tiêu chuẩn, mà không phải vượt một chút, nhưng không có ai dám phản đối, vì nếu lúc này có người phản đối, có nghĩa là đắc tội với Bạch Gia, đắc tội với Bệ hạ, Bệ hạ làm như thế không phải chính là để lôi kéo Bạch Khởi sao? Nghĩ ra sau này còn nhiều phong thưởng nữa đang chờ đợi hắn, chút phong thưởng này đâu nhằm nhò gì? Vì việc này mà gây thù với một Đấu Hoàng tương lai, thậm chí là nhân vật cấp Đấu Đế, kết oán với Bệ hạ, chỉ có kẻ ngốc mới làm như thế. Cho dù là Hầu Tước Đỗ Tân vốn là kẻ địch của Bạch Khởi cũng không dám đứng ra nói dù là nửa câu.
Cùng lúc này, giọng của Cửu U cũng vang lên:
- Giết chết An Đức Lỗ, thưởng 2 vạn điểm giao dịch, một viên đá quý nhiệm vụ cấp B, nhiệm vụ mới… trong một năm giành được tước vị nhất đẳng Bá Tước Ba Phạt Lợi Á, nắm chức Quân Đoàn Trưởng, giết chết haivạn người sẽ giành được phần thưởng là tăng một tinh, ngoài ra còn một viên đá quý nhiệm vụ cấp C, thất bại sẽ bị trừ một tinh; ngoài ra kèm thêm nhiệm vụ… trong một năm tìm ra một tộc trong số sáu Hắc Ám Tộc thất lạc, thưởng 50 vạn điểm giao dịch, một viên đá quý nhiệm vụ cấp C, thất bại… trừ một tinh và 50 vạn điểm giao dịch.
Quyển 3: Sát phạt nhân sinh