Nhưng vì đảm bảo an toàn, Bạch Khởi cho người cưỡi phi mã ra ngoài, thông báo cho Lưu Dịch Tư và Độc Cô Chiến Thiên. Dù sao có một Thất Tinh Đấu Hoàng bên cạnh mình, Bạch Khởi làm chuyện gì cũng cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh, về phần Độc Cô Danh Dương, vị đại ca này sở dĩ gọi tới là hoàn toàn vì chấn áp mọi người, cũng không định để hắn làm việc gì, chắc là vị đại ca này sẽ nể mặt. Dù sao cũng là người của mình mà phải không? Huống hồ chi Bạch Khởi thấy vị đại thúc này là người rất thích trấn áp, trường hợp như vậy, để hắn trấn áp hắn nhất định đồng ý.
Chỉ trong chốc lát Bạch Khởi đã đến Ngự hoa viên, về đến vị trí của mình. Ca vũ vẫn tiếp tục, Lý Tự Minh và Triệu Vô Cực vẻ mặt tươi cười cùng tán ngẫu với nhau, Thái Tử Lý Dũng cũng kề vai sát cánh với Triệu Vô Cực, dường như là rất thân mật, điều này càng khiến Bạch Khởi chướng mắt, lạnh cười một tiếng không nói thêm gì nữa, ngồi vào vị trí của mình, sau đó lạnh lẽ nhìn mọi thứ trước mặt, cũng không nói thêm gì. Chỉ là một mình một người ngồi đó uống rượu, thỉnh thoảng tán ngẫu vài ba câu với người xung quanh.
Sau nửa canh giờ, Độc Cô Danh Dương tùy tiện nghênh ngang dẫn theo Độc Cô Chiến Thiên, thân mặc một bộ võ phục màu đen, hạo hạo đãng đãng từ bên ngoài đi vào. Lưu Dịch Tư ở bên cạnh bọn họ, giữa lúc nói chuyện, ba người đã đi vào trong Hoàng cung. Một tổ quái dị như thế tập hợp lại, những người xung quanh thoáng chốc im lặng, ca hát cũng dừng lại. Tất cả mọi người đều nhìn hướng về cha con Độc Cô Chiến Thiên, nhưng những người ở đó không ai quen biết Lưu Dịch Tư, người quen biết Độc Cô Danh Dương cũng rất ít, chỉ có Độc Cô Chiến Thiên, danh tiếng lẫy lừng, những người xung quanh đều biết. Thấy Độc Cô Chiến Thiên tới như thế, còn dẫn theo hai người kì dị, trong đó có một người khá giống hắn, trong thoáng chốc mọi người đều căng thẳng hẳn lên. Quỷ mới biết thằng điên này lúc này đến đây sẽ làm ra chuyện gì. Độc Cô Chiến Thiên… không nể mặt ai cả… trừ phi Bạch Khởi ra mặt…
- Ha ha… Múa hát hay ghê nhỉ? Sao không nghe nữa… Tiếp tục… Tiếp tục… Lý Tự Minh, lão tiểu tử này lâu rồi không gặp ha… Khi nào rảnh mời ta uống rượu… Nhưng hôm này ta không phải đến tìm ngươi… Ta đến tìm tiểu tử Bạch Khởi này… Các ngươi tiếp tục… tiếp tục… có chuyện gì cứ tiếp tục, coi như không nhìn thấy ta…
Độc Cô Danh Dương tùy tiện nói, nói xong đến bên cạnh Bạch Khởi, sau đó trong phút chốc ngồi xuống. Độc Cô Chiến Thiên cũng đi qua, cùng Lưu Dịch Tư đứng ở bên trái và phải Bạch Khởi. Nguyên Soái Kham Tát Tư và Nguyên Soái La Bá Tì bên cạnh cùng đưa mắt nhìn nhau, sau khi thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương, đều lần lượt rời khỏi. Người khác không quen biết Độc Cô Danh Dương, nhưng hai người bọn họ đã đến từng tuổi này rồi, đương nhiên biết Độc Cô Danh Dương là ai. Nếu như Độc Cô Chiến Thiên khiến người khác không làm gì được, Độc Cô Danh Dương tuyệt đối khiến người khác sợ hãi. Bọn họ đã sống đến từng tuổi này rồi nhưng vẫn cảm thấy chưa sống đủ, cho nên đều lần lượt rời khỏi…
Bọn họ đã quyết định, sau này sẽ thiết lập mối quan hệ tốt với Bạch Khởi, dù sao bọn họ ai cũng không nghĩ tới, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Bạch Khởi không những thu phục Độc Cô Chiến Thiên mà còn thiết lập được quan hệ với Độc Cô Gia…
- Oạch… Khụ khụ… Tiếp tục… Tiếp tục…
Sự xuất hiện của Độc Cô Danh Dương khiến Lý Tự Minh không biết làm gì, sau khi ho khan hai tiếng, không chú ý đến tên kia nữa. Lý Tự Minh có chút khó xử kêu lên, dù sao vừa nãy Độc Cô Danh Dương đã khiến Lý Tự Minh rất mất mặt, nhưng đối với chuyện như thế, Độc Cô Danh Dương hết lần này đến lần khác vẫn là người không thể đụng đến, điều này khiến cho Lý Tự Minh triệt để không biết làm gì.
Triệu Vô Cực ngồi ở bên cạnh thấy tình cảnh như thế, vẻ mặt quái dị, bất giác nhìn Lý Dũng bên cạnh một cái, thấp giọng hỏi:
- Ta nói… Thái Tử Điện hạ. Người vừa nãy là ai vậy? Sao dám vô lễ như thế? Nếu là ở Thiên Long chúng tôi người như vậy đã sớm bị xử tội chết rồi…
- Hanh hanh… Người của Độc Cô Gia, cũng không biết phụ thân ta nghĩ thế nào, một mình Độc Cô Chiến Thiên của Độc Cô Gia đã khiến cho Đế Đô không ai được yên, bây giờ còn thêm một người như thế, quả thật là vô lễ cực kỳ, nhưng Phụ hoàng ta lại không trừng phạt hắn… Hanh hanh, nếu là ta, nhất định sẽ tiêu diệt bọn chúng…
Thái Tử Lý Dũng hừ lạnh một tiếng, nói như thế.
- Độc Cô Gia? Ô… Thì ra là vậy…
Triệu Vô Cực sau khi nghe nói đến Độc Cô Gia trước là sững người, sau đó lập tức gật gật đầu nói như thế. Cuối cùng hắn cũng hiểu, tại sao Lý Tự Minh đối với hành vi của tên này xem như không nhìn thấy. Độc Cô Gia a, gia tộc này tuy rằng Triệu Vô Cực hắn biết không nhiều, nhưng cũng biết chút ít, sự khủng bố của bọn chúng, tuyệt đối khiến người khác kinh sợ. Có một gia tộc như thế tồn tại trong Bất Diệt Hoàng Triều, chẳng trách Lý Tự Minh phải nhẫn nại rồi. Đổi lại là mình, e rằng cũng sẽ như vậy… Đồng thời trong lòng hắn xem thường Thái Tử Lý Dũng… Một tên cái gì cũng không biết mà âm mưu đòi tiêu diệt Độc Cô Gia? Nếu thật có thể làm như vậy, ngươi tưởng Lý Tự Minh sẽ nhẫn nại đến bây giờ sao?
Triệu Vô Cực bên này còn chưa suy nghĩ xong, Bạch Khởi bên kia sau khi thấy nhân mã của mình đã tới đủ, thì bắt đầu làm khó rồi. Ngồi ở đó sau khi thanh thanh giọng của mình nhàn nhạt nói:
- Tứ Hoàng tử… Ta nghe nói Thiên Long các người có rất nhiều cao thủ, Bạch Khởi ta bất tài, cũng muốn khiêu chiến với Thiên Long cao thủ của ngươi, thử xem rốt cuộc Thiên Long cao thủ lợi hại cỡ nào… Ta nghĩ ngươi thân là Tứ Hoàng tử, bên cạnh chắc là có không ít cao thủ… Vừa đúng lúc lấy ra thử, xem cao thủ của Bất Diệt Hoàng Triều của ta lợi hại hay cao thủ của Thiên Long các ngươi lợi hại…
Nghe xong lời này, mí mắt của Triệu Vô Cực nhảy lên vài cái, nhìn Lưu Dịch Tư một cái, lại nhìn Độc Cô Danh Dương một cái, sau đó nhẫn nại không kích động, khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Cái này a… Nói thật, Thiên Long ta cao thủ vô số, thân là Đệ Nhất Cường Quốc của đại lục, cao thủ của bọn ta cũng như cá diếc bơi qua sông lớn, nhiều không kể xiết… Nhưng đáng tiếc, bên cạnh Triệu Vô Cực ta không có cao thủ như thế, nếu Nguyên Soái thích tỷ thí, không ngại đến Thiên Long thử một chuyến, ta nghĩ Nguyên Soái nhất định sẽ vừa ý.
- Vậy sao? Ha ha… Ngươi đường đường là Thiên Long Tứ Hoàng tử a, nghe nói ngươi là vị Hoàng tử mà Hoàng Đế Thiên Long sủng ái nhất, bên cạnh sao lại không có cao thủ được? Tứ Hoàng tử khiêm tốn quá, hay là ngài sợ? Vừa nãy không phải ngươi nói cao thủ Thiên Long vô số sao? Sao bây giờ cả một người tỷ thí với Bạch Khởi ta cũng tìm không ra? Chẳng lẽ người của Thiên Long các người chỉ biết nói khoác? Người nào người nấy chỉ biết biết mạnh miệng, gặp chuyện lại trở lên co đầu rụt trán?
Bạch Khởi lạnh cười một tiếng, nói như thế. Bạch Khởi bây giờ, điển hình là đang gây phiền phức, mọi người đều có thể thấy rõ. Triệu Vô Cực tuy rằng nói đã rất khiêm tốn rồi, nhưng Bạch Khởi hiển nhiên không tính bỏ qua cho hắn.
Lời này khiến những người ở đó đều nhìn về phía Bạch Khởi, không biết Bạch Khởi đây là ý gì, đang tốt lành sao tự nhiên lại nói những lời như thế. Thái Tử Lý Dũng vẻ mặt tức giận, sớm đã thấy Bạch Khởi không vừa mắt, hắn thấy hành vi bây giờ của Bạch Khởi cực kỳ vô lễ, quả thật là vô liêm sỉ. Nếu không phải là Lý Tự Minh ở đó, hắn đã nói lời răn dạy rồi. Lý Tự Minh tuy rằng có chút nghi hoặc, cau mày nhìn Bạch Khởi một cái… nhưng không nói gì nhiều. Bởi vì hắn tin Bạch Khởi làm như vậy nhất định có nguyên nhân của hắn, cho nên hắn không hỏi nhiều, chỉ là nhìn Bạch Khởi một cái thật sâu, không nói gì cả.
- Nguyên Soái… Ngươi làm vậy là quá ức hiếp người rồi? Nếu đã như vậy, ta sẽ để người lên tỷ thí một chút với ngươi…
Triệu Vô Cực nghe xong lời này, ngồi đó mà vẻ mặt mặt xuống. Hắn không hiểu Bạch Khởi đây là ý gì, mình đã rất khiêm nhường rồi, nhưng đối phương lại không buông tha mình. Cho nên Triệu Vô Cực quyết định cho đối phương một bài học, nói xong nhìn vị Đấu Tông cao thủ khoảng sáu mươi tuổi bên cạnh mình một cái, gật gật đầu để hắn ra đánh. Hắn nghĩ kẻ kia là một Đấu Tông, đủ để giải quyết Bạch Khởi, cái tên không biết trời cao đất dày này. Đương nhiên… nếu như đối phương đưa ra tên biến thái Độc Cô Danh Dương của Độc Cô Gia, như vậy bên cạnh mình vẫn còn con át chủ bài.
Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh