Cửu U Long Giới

Chương 182: Chương 182: Nhập quân (1)




Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên. Vãn phong phất liễu địch thanh tàn, tịch dương sơn ngoại sơn thiên chi nhai, hải chi giác, tri giao bán linh lạc. Nhất hồ trọc tửu tẫn dư hoan, kim tiêu biệt mộng hàn.

Một bài thơ tiễn biệt rất kinh điển, tuy rằng không dám nói tất cả mọi người đều biết, nhưng Bạch Khởi cũng biết đến.

Bạch Khởi trước đây ly biệt không có sâu lắng như thế, nghĩ đến bài thơ này, cũng không cảm thấy có cảm giác đặc biệt gì, nhưng câu thơ này bây giờ chợt lóe lên trong đầu khiến Bạch Khởi cảm thấy có chút bi thương, hôm nay là một ngoại lệ, Thánh chỉ của Lý Tự Minh ngày thứ hai xuống đến chỗ Bạch Khởi, tin tức nhậm chức ba mươi mốt quân đoàn không nhẹ mà đi, rất nhanh truyền hết khắp Vương Đô.

Tất cả mọi người không cần nói cũng biết vị Đấu Tông này được Bệ hạ coi trọng, tiền đồ vô lường, sau này không chỉ trên tiền đồ tu luyện vô lường, tương lai quyền lực uy phong e rằng cũng không thể hạn lượng được, cho nên lúc nhận được tin tức Bạch Khởi nhậm chức, quý tộc lớn nhỏ trong Vương Đô, bọn quan lớn đến tặng hậu lễ, chúc mừng Bạch Khởi thăng chức đồng thời cũng đến tiễn biệt Bạch Khởi, trong mấy ngày ngắn này Vương Đô Bạch Gia có thể nói là quan khách ra vào tấp nập, kể cả Đỗ Tân gia cũng đem hậu lễ tới, Hầu Tước Đỗ Tân thậm chí đích thân tới, hoàn toàn không nhìn ra hắn và Bạch Khởi còn có Bạch Gia từng có ngăn cách gì.

Đương nhiên những người này Bạch Khởi cũng không có đích thân đón tiếp, tất cả đều là do phụ thân Bạch Kình Thiên làm chủ, bản thân Bạch Khởi bị Bối Tác Tư, Lý Tầm Hoan còn có Độc Cô Chiến Thiên giữ lấy, hôm đó không thiếu phần Lý Linh mới gia nhập vào, mọi người hầu như mọi ngày đều uống tới say mềm.

Cuối cùng chỉ có thể để Độc Cô Chiến Thiên đưa Bạch Khởi về, bọn họ có người hầu chăm sóc, đương nhiên Độc Cô Chiến Thiên không có ý muốn rời khỏi, bởi vì theo lời Độc Cô Chiến Thiên nói, đại chiến sắp xảy ra, thân là người hầu đương nhiên không thể rời khỏi Bạch Khởi, hắn luôn theo sát Bạch Khởi, đối với chuyện này Bạch Khởi cũng không có phản đối gì, sau khi suy nghĩ một chút thì nhận lời, dù sao Độc Cô Chiến Thiên tuy rằng tàn bạo, ngày thường đều tỏ ra băng lãnh, nhưng tuyệt đối có thể tín nhiệm, làm việc gọn gàng sạch sẽ thực lực kinh người, cho nên Bạch Khởi chọn để Độc Cô Chiến Thiên đi theo mình.

Tuy nói điều này khiến cho những người sau lưng Độc Cô Chiến Thiên bất mãn, nhưng Bạch Khởi không suy nghĩ nhiều như vậy, sự khủng bố của Độc Cô Gia không nói Bạch Khởi, kể cả Bạch Kình Thiên cũng không mấy gì biết, tên Bạch Ngọc Đường kia tuy biết chút ít, nhưng sẽ không nhiều lời, bởi vì hắn thấy rằng có một đại sát tinh Độc Cô Chiến Thiên đi theo Bạch Khởi, Bạch Khởi sẽ an toàn rất nhiều, người nào cũng có lòng tư lợi, Bạch Ngọc Đường đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn nghĩ rằng cho dù tên An Đức Liệt kia bởi vì Bạch Khởi thất thủ mà bắt được Bạch Khởi, có Độc Cô Chiến Thiên ở đấy… E rằng An Đức Liệt cũng không dám làm bừa.

Thời gian mấy ngày đã nhanh chóng trôi qua, Bạch Khởi dẫn theo năm mươi thân binh do mình chọn ra theo mình đến Thành Hoa Hồng, ở Trường Đình Cổ bên ngoài Thành Hoa Hồng, hơn trăm người tiễn đưa Bạch Khởi, Lý Tầm Hoan, Bối Tác Tư, Lý Linh, v.v. cũng thình lình xuất hiện trong số đó, ngoài ra còn có một số quan quân của Vương Đô Đặc Cảnh Ty và quan quân của Cấm Vệ Quân cũng trong số đó.

- Con… Lần này con đi nhất định phải bảo đảm… Đúng… Rồi, đây là một Thẻ ma tinh, trong đó có mười vạn kim tệ tiền tiết kiệm trong đại lục ngân hàng, lúc nào con cũng có thể lấy ra ở bất cứ tiền trang nào, đề phòng lúc cần đến, coi như là một chút lòng thành của ta đối với con.

Vỗ vỗ vai của con mình, Bạch Kình Thiên dường như có chút thương cảm nói, trong lúc nói câu này nhịn không được đôi mắt có chút đỏ.

Thân là phụ thân hắn mong rằng con của mình có thể kiến công lập nghiệp, công thành danh toại, nhưng lúc này lại chính tay hắn đưa Bạch Khởi ra chiến trường hắn có chút không nhẫn tâm, khóe mắt có chút đỏ, nói xong quay đầu lại.

- Hắc hắc… Đúng vậy. Bạch Khởi… Tiểu tử ngươi ta nên nói với ngươi… Lần này ra ngoài sẽ có đại chiến, tiểu tử ngươi nếu không nhân cơ hội cướp lấy chức Quân đoàn trưởng thì đừng có trở về nữa, về cũng chỉ làm mất mặt đám huynh đệ bọn ta… Hắc hắc… Nếu như ngươi không lên được một Quân đoàn trưởng cấp bậc, vậy Bối Tác Tư ta không nhận ngươi là huynh đệ nữa.

Bối Tác Tư cười hì hì đi ra sau khi vỗ vỗ vai Bạch Khởi nói như thế.

- Chậc chậc… Đúng vậy, phụ thân ta rất coi trọng ngươi, ngươi nên cố gắng nhiều hơn nữa, trận chiến ngươi an tâm mà đánh, về phần công lao, ta và Bối Tác Tư hai người tuy không phải quyền cao chức rộng gì, trong tay không binh cũng không tướng, nhưng vẫn có quyền nói chuyện ở Vương Đô, công của ngươi ai cũng không được lấy đi, ta đảm bảo công lao của ngươi không ai dám đụng vào, mọi thứ đều đã có bọn ta ở đây…

Lý Tầm Hoan bước qua ha ha cười một tiếng nói như thế.

Giữa lúc nói chuyện, Lý Tầm Hoan xoay đầu ghé vào tai Bạch Khởi nói nhỏ:

- Nhớ đấy… Nếu như ai dám giành quân công của ngươi trực tiếp chém chết hắn, xảy ra chuyện gì bọn ta chống đỡ cho, nếu như ngươi muốn mạo lĩnh quân công cũng không phải là không được, làm sạch sẽ một chút, bọn ta nói giúp ngươi… hắc hắc…

Lúc mới đầu nói chuyện khiến Bạch Khởi cảm thấy hai tên này rất có nghĩa khí, nhưng câu nói sau khiến Bạch Khởi cảm thấy hai tên này rất đen tối, lời như vậy mà có thể nói ra được, mình còn chưa đi nhậm chức, bọn họ đã xúi mình mạo lĩnh quân công, chém chết thượng cấp rồi… Không thể không nói rằng hai tên này rất bá đạo… rất vô sỉ.

- Ạch… Các ngươi yên tâm đi, ta sẽ không làm các ngươi thất vọng đâu, về chuyện mạo lĩnh quân công chém giết cấp trên… Quên đi…

Bạch Khởi cười hắc hắc nói nhỏ, vẻ mặt có chút ái ngại, cũng may lúc này xung quanh không ai nghe được đoạn đối thoại này, nếu không Bạch Khởi thật không biết nói gì mới tốt.

Nói xong Bạch Khởi không để ý hai người bọn họ nữa, nói thật ra là hai tên này bị Lý Linh nhỏ bé túm về phía sau, tuy rằng Bạch Khởi vẫn không hiểu sao hai tên kia lại sợ Lý Linh yếu mềm như thế, nhưng sự thật quả đúng như vậy, Lý Linh từ phía sau túm lấy người đẩy ra sau mình, sau đó bước đến trước mặt Bạch Khởi, mặt có chút đỏ mặt nhìn Bạch Khởi một cái, sau đó thấp giọng nói:

- Huynh… Huynh phải cẩn thận…

Bộ dạng này nói thật nếu không phải Bạch Khởi biết Lý Linh là một tên nam nhân, thật cảm thấy có cảm giác như nam nữ thường tình, nhưng chính bởi vì Bạch Khởi biết đối phương là một nam nhân, trong lòng Bạch Khởi đã không còn cảm giác không được tự nhiên đó nữa… Cảm giác đó… Rất ghê rợn.

Bạch Khởi cũng không biết nên nói gì, nhưng nói xong lại nói về, tình cảnh như vậy nam nhân trước mặt cũng không biết nói gì.

- Đúng rồi… Ta có một bộ đồ… Huynh đem theo đi, sắp đến mùa đông rồi, mặc vào sẽ ấm hơn.

Lý Linh thấp giọng nói. Nói xong đưa một bao đồ đến trước mặt Bạch Khởi, tuy rằng không có mở ra xem, nhưng Bạch Khởi cũng biết y phục trong đó rất là đắc giá, dù sao Lý Linh thân phận như vậy, đồ tặng đương nhiên cũng không thể kém cỏi.

- Uh… Ta biết rồi.

Bạch Khởi nghe xong gật gật đầu, mỉm cười nói, nói xong vỗ vỗ vai của Lý Linh, ôm đối phương một cái, sau đó vẫy tay từ biệt mọi người, hoàn toàn không để ý tới mặt Lý Linh đỏ lên đã xoay lưng rời khỏi rồi.

Bạch Khởi dẫn theo thủ hạ của mình cùng với những con ngựa đã được chọn lựa kỹ càng phi nhanh về nơi xa, đi thẳng một đường đến mục tiêu của mình, về phía quân doanh cách phía tây Vương Đô khoảng một trăm mấy dặm.

Nhưng chỉ hơn một ngày, mấy người Bạch Khởi đã cưỡi phi mã đến được mục tiêu mà Bạch Khởi muốn đến, khi Bạch Khởi bọn họ lên dốc, xuất hiện trước mặt Bạch Khởi là một thảo nguyên to lớn, trên thảo nguyên khắp nơi đều là lều quân doanh, có thể thấy rõ vô số quân sĩ đi tuần tứ phía và đội ngũ ngay ngắn đang thao luyện, trên thảo nguyên ít nhất có hơn mười vạn túp liều, kéo dài trăm dặm.

Ở nơi Bạch Khởi đi qua có vô số vật tư, được một cỗ một cỗ xe ngựa kéo đi, lần lượt đưa vào bên trong quân doanh… Chỉ là đội ngũ vận chuyển cũng có hơn vạn người, kéo hơn mười dặm, nối liền không dứt, dường như vĩnh viễn không có điểm dừng vậy.

Tình cảnh như thế khiến những thủ hạ bên cạnh Bạch Khởi ngây người, ai cũng không nghĩ tình huống sẽ là như vậy, tình cảnh chấn động như vậy thiết nghĩ trong đời bọn họ lần đầu tiên gặp phải, Bạch Khởi cũng là lần đầu tiên gặp, nhưng đã sớm có chuẩn bị để không kinh hoảng gì.

Dù sao… Đây cũng là mười quân đoàn a… Tròn mười quân đoàn, một quân đoàn hai mươi vạn người… Mười quân đoàn là hai trăm vạn… Cuộc sống sinh hoạt bình thường của hai trăm vạn quân cũng đủ kinh người rồi, lượng tiêu hao một buổi cơm của bọn họ đủ để tất cả mọi người trong trấn nhỏ ăn một tháng rồi, đội ngũ vận chuyển lương thực của bọn họ đương nhiên không thể thiếu rồi, huống hồ muốn huấn luyện ra binh mã tinh tráng, còn cần lượng lớn thịt và rau cải, những thứ này đều cần nhân công vận chuyển.

Quyển 3: Sát phạt nhân sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.