Không thể nghi ngờ lời nói của Bạch Khởi làm cho Mã Tháp Sa rất tức giận, hơn nữa nói chuyện nãy giờ mà Bạch Khởi vẫn không đáp ứng làm cho cuộc nói chuyện không có kết quả nên Mã Tháp Sa nhìn Bạch Khởi cành thêm ghét, như là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, một ngày không diệt được là một ngày không hài lòng.
Trong lúc Mã Tháp Sa và Bạch Khởi nói chuyện không có kết quả thì bên kia Độc Cô Chiến Thiên vẫn ở trước cửa của Đỗ Tân gia tộc, bất kể là người hầu đi lại cũng không cho phép ra vào, bằng không thì phải chết, mới bắt đầu thì Đỗ Tân gia tộc còn phái người hầu thử đi ra ngoài xem sao, nhưng đáng tiếc chính là đều bị Độc Cô Chiến Thiên giết chết cũng có hơn mười người, rốt cục bọn họ cũng bỏ đi cái ý nghĩ giả tưởng đó.
Quân canh gác Vương đô cũng đã đến, cấm vệ quân cũng đã tới, thành vệ quân thậm chí hoàng gia quân cận vệ cũng đã tới, tất cả đều tới, dù sao Đỗ Tân gia tộc xảy ra chuyện lớn như vậy bọn họ không có lý do gì mà không biết, bất quá bọn họ cũng không tới hỗ trợ, mà để nhặt xác chết, khi nhìn thấy Độc Cô Chiến Thiên tất cả bọn hắn đều thấy trên mặt đất có nhiều các thi thể chết rất thê thảm, cả đám sau khi nhặt xong xác chết đều nhanh chóng rời khỏi, tất cả đều không dám ở lại lâu, có quỷ mới biết được Độc Cô Chiến Thiên có điên lên mà đem bọn họ toàn bộ đều chém không, như vậy bọn họ chết thật là oan uổng, vì dù sao tại Vương Đô khi bị Độc Cô Chiến Thiên giết thì thôi… Căn bản không có người nào quan tâm đến bọn họ.
Độc Cô Chiến vẫn cứ như thế mà ở trước cửa của Đỗ Tân gia tộc, Đỗ Tân gia tộc ở trong phủ đệ cũng đã rất lộn xộn còn Độc Cô Chiến Thiên suốt ngày cứ ở mãi chỗ đó, Đỗ Tân gia tộc tuy là về lương thực cũng không thành vấn đề tuy nhiên các loại thịt mới, rau cải mới thì không có, đã hai ngày trôi qua mà mọi người ở trong Đỗ Tân gia tộc đều phải cầm một chén cơm trắng mà ăn, không có thức ăn kèm theo, điều này làm cho mọi người ở trong Đỗ Tân gia tộc đã quen ăn sung mặc sướng rồi thì làm sao mà có thể chịu đựng được việc này?
“Choang”, “Chết tiệt... Ta thực sự chịu không nổi nữa rồi...” Mã Đặc Nhĩ cầm chén cơm trắng trong tay đập mạnh xuống đất rồi thở phì phì, quay sang phụ thân Đỗ Tân hầu tước có chút phiền muộn nói: “Phụ thân... Ta thật không hiểu rõ Độc Cô Chiến Thiên có thù gì với Đỗ Tân gia tộc của chúng ta mà đã hai ngày nay. Hắn vẫn chưa rời khỏi, đã vậy còn nghe nói hắn bây giờ còn làm một ngôi nhà tranh ở bên ngoài đối diện với cửa nhà của chúng ta nữa, đúng thật là không muốn cho cả nhà chúng ta có đường để sống mà?”
“Ài... cũng không có cách nào khác. Bạch Khởi, cái tên tên tiểu tử hỗn đản đó không chịu hợp tác, đã vậy còn dám đòi lợi ích từ chỗ Đỗ Tân gia tộc của chúng ta, tên tiểu tử hỗn đản này về sau nhất định phải giải quyết hắn, còn về phần Độc Cô Chiến Thiên vì sao lại làm như vậy? Hừm... Cũng bởi vì ngươi? Nghe nói hắn là bởi vì Tử Kinh Hoa thương hội mà ra mặt, ta mấy ngày hôm trước phái ra mấy cao thủ trong gia tộc bí mật ra ngoài để lấy tin tức, sau khi lấy xong thì biết Độc Cô Chiến Thiên tới nơi này dĩ nhiên chính là vì Tử Kinh Hoa thương hội, mà Tử Kinh Hoa thương hội chủ nhân ở phía sau lại chính là tên tiểu tử Bạch Khởi...” Đỗ Tân hầu tước có chút phiền muộn nói.
Nói thật ra là hiện tại hắn rất là phiền muộn... Phiền muộn vô cùng. Thật là phiền muộn, bởi vì đã hai ngày nay hắn đã không có đi vào triều, cũng không có quản lý công việc của mình nên bây giờ ở bên ngoài chắc là đã hỗn loạn lên hết rồi, thế nhưng lại không có cách nào khác, Độc Cô Chiến Thiên cứ như là một pho tượng hộ pháp giữ cửa, hắn cũng đã từng nghĩ qua sao không trèo qua tường? Nhưng cũng không có khả năng? Đã vậy nếu việc bị lộ ra còn không mất mặt hay sao... Huống chi khi bị Độc Cô Chiến Thiên phát hiện rồi ngay lập tức giết chết thì thật là oan uổng, bởi vì mấy lần trước cũng có mấy người hầu cố leo tường đi ra ngoài nhưng kết quả là bị Độc Cô Chiến Thiên phát hiện liền ngay lập tức chém thành hai nửa.
Đỗ Tân hầu tước cũng sẽ không ngây thơ cho rằng. Độc Cô Chiến Thiên sẽ rời khỏi cửa nhà hắn... Cái tên tiểu tử biến thái này thật đúng là không có chuyện gì mà hắn không dám làm.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy mà chờ? Cứ như vậy cũng không phải là cách.” Mã Đặc Nhĩ sau khi nghe xong thì nhíu mày hỏi, trong lòng đem tổ tông mười tám đời của Bạch Khởi ra mà nguyền rủa từng người.
“Đúng vậy... Hiện tại chúng ta xác thực cần phải lo lắng... Ừm... Đợi lát nữa. Đã hai ngày rồi, ta không tin là bệ hạ mặc kệ chúng ta... Nếu mà có bệ hạ đứng ra nói thì Bạch Khởi hắn không giúp cũng phải giúp...” Đỗ Tân hầu tước phiền muộn nói, hiện tại hắn muốn bắt Bạch Khởi giúp đỡ là không có khả năng vì vậy nếu đã không thể bắt Bạch Khởi giúp đỡ vậy chỉ có thể dựa vào chính mình... Tin tưởng rằng chỉ cần Lí Tự Minh mở miệng thì bất kể là Bạch Khởi hay là Bạch Kình Thiên cũng không có lá gan không đáp ứng…
Bất quá đáng tiếc là chuyện này không có đơn giản như vậy... Lí Tự Minh cứ như là chưa từng quản chuyện này, vị quốc vương bệ hạ này cứ như là không biết chuyện gì xảy ra, thậm chí ngay cả phái người đi an ủi cũng không có, thật là giống như cái gì cũng không biết. Cứ để Độc Cô Chiến Thiên ở này, mới chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
“Phụ thân... Ta nhận được tin tức, chết tiệt, vị cao thủ tại phủ đệ chúng ta đêm qua đã âm thầm đi ra ngoài và điều tra được tin tức mới nhất. Bối Tác Tư còn có Lí Tầm Hoan, hai tên này cùng với Tử Kinh Hoa thương hội liên kết lại với nhau, cùng nhau đối phó với chúng ta, bốn thương hội toàn bộ đều diệt... Hiện tại tài sản đều bị mất toàn bộ, ngay cả người cũng bị sung quân rồi đưa tới vùng đất Hỗn Loạn... Ài. Hiện tại lòng người đang rất hoảng sợ, người trong Đỗ Tân gia tộc chúng ta đang bắt đầu bị dao động, nếu như chúng không giải quyết chuyện này sớm thì sợ sẽ phát sinh rắc rối.” Ba ngày sau Mã Đặc Nhĩ mang vẻ mặt đau khổ nói chuyện với Đỗ Tân hầu tước, hiện ở bên ngoài tình hình quả thật rất là hỗn loạn, Đỗ Tân gia tộc bị Độc Cô Chiến Thiên chặn cửa, ngoại trừ này một cao thủ đã trên cấp đấu linh thì những người khác bao gồm cả Mã Đặc Nhĩ cùng với Đỗ Tân hầu tước đều không thể ra vào, mà bên này Bối Tác Tư cùng với Lí Tầm Hoan hai người liên thủ trắng trợn thu lấy sản nghiệp của những người trong Đỗ Tân gia tộc, tự nhiên tạo thành hiện tượng làm cho lòng người rất là hoảng sợ, tuy rằng còn chưa có xuất hiện nhiễu loạn gì lớn, nhưng bất quá nếu chuyện này xảy ra trong nhiều ngày thì sợ là sẽ tạo thành hỗn loạn, như thế đối với Đỗ Tân gia tộc sẽ tạo thành một đả kích rất nghiêm trọng.
“Bình” Đỗ Tân hầu tước bỗng nhiên vỗ bàn, sắc mặt âm trầm nói: “Tốt... Tốt, thật là tốt, Bạch Khởi, tên tiểu tử này, là ta đã xem thường hắn, thật là không nghĩ tới hắn cũng dám cùng Đỗ Tân gia tộc chúng ta đối nghịch... Tốt... Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, so với phụ thân hắn còn lợi hại hơn, phái ra cao thủ nói cho muội muội người biết, nói ta đã quyết định gặp mặt Bạch Khởi, hẹn gặp ngay tại Đỗ Tân gia tộc!”
Tin tức này rất nhanh được truyền đi, Mã Tháp Sa mặc dù không muốn gặp lại Bạch Khởi, tuy nhiên bởi vì gia tộc mà phải đi, bởi vì Mã Tháp Sa biết rằng sở dĩ chính mình ở Bạch gia có thể chỉ tay năm ngón mà ở bên ngoài còn nhận được sự kính trọng tất cả đều đến từ Đỗ tân gia tộc nằm ở phía sau lưng của mình, nếu như không có Đỗ tân gia tộc ở phía sau thì sợ là Bạch Kình Thiên đã bỏ mình ngay lập tức, nếu như đã không có Đỗ Tân gia tộc thì sợ là sau này muốn cho con của mình kế thừa Bạch Gia cũng sẽ thất bại, nếu như đã không có Đỗ Tân gia tộc thì ai cũng có thể leo lên trên đầu của mình.
Mã Tháp Sa tuy rằng không phải là một người phụ nữ thông minh nhưng bất quá Mã Tháp cũng biết những điều này... bởi vậy tuy rằng trong lòng cực độ không muốn, nhưng vẫn phải đi kiếm Bạch Khởi để nói rõ chuyện này cho Bạch Khởi nghe, nhưng bù lại Bạch Khởi chỉ trả lời nhàn nhạt: “Ta biết rồi, sẽ đi.”
Nói xong dĩ nhiên cũng không để ý tới Mã Tháp Sa mà hướng về phía phòng mà đi vào, làm cho Mã Tháp Sa tức giận đến thiếu chút nữa thì ngất xỉu, bộ ngực liên tục phập phồng, cứ như là sắp té xỉu vậy.
Khi Bạch Khởi nói câu “Ta đã biết, sẽ đi” nói xong lại cố kéo dài tiếp ba ngày nữa, không nhanh không chậm đi từ từ đến chỗ đang gấp đến độ như là kiến bò trên chảo nóng - Đỗ Tân gia, mấy ngày nay Mã Tháp Sa cứ một ngày tìm đến Bạch Khởi mấy lần, thế nhưng mỗi một lần Bạch Khởi đều mặt dày chỉ ứng phó mà thôi, đợi cho đến khi ba ngày đã trôi qua thì lúc này Bạch Khởi mới chậm rãi đi đến nhà của Đỗ Tân gia tộc.
Chậm rãi đi tới trước cửa của Đỗ tân gia tộc, Bạch Khởi trò chuyện cùng với Độc Cô Chiến Thiên rồi mới nghênh ngang tiêu sái đi vào bên trong Đỗ Tân gia tộc, mọi người nhìn thấy tình cảnh như vậy ở trước mắt nên trong thời gian ngắn đã truyền khắp cả Vương Đô, dù sao thì chuyện trước cửa của Đỗ Tân gia tộc bị Độc Cô Chiên Thiên chặn lại hầu như các thế lực lớn hoặc các đại gia tộc đều phái ra người theo dõi trước cửa nhà của Đỗ Tân gia tộc, mà việc khi Bạch Khởi đến nhà của Đỗ Tân gia tộc cũng đã được truyền tới tai của các thế lực lớn ở Vương Đô này.
Tất cả mọi người biết, Đỗ Tân gia tộc đã nhẫn nhịn không nổi nữa rồi nên phải cùng với Bạch Khởi thỏa hiệp...
Bạch khởi sau khi đi vào phủ của Đỗ tân gia tộc thì được một người hầu dẫn đi vào phía bên trong của nội viện, đi qua hoa viên có núi, có sông nhìn rất là đẹp mắt, đi qua những đình đài, lầu các rất trang nhã và tinh xảo, có cây cầu nhỏ làm bằng cây trúc, có hòn núi giả bằng ngọc bích, đi qua hồ sen đi về phía trung tâm của nội viện mà đi đến phòng khách.
Đỗ Tân gia tộc quả thật không hổ là một trong những nhà giàu nhất thiên hạ, những cái khác không cần nói tới, chỉ cần nói tới chỗ ngồi trong đình viện còn sang trọng hơn so với Bạch gia đến mấy lần, nội chỗ ngồi trong đình viện xa hoa này cũng đã làm hao tốn của cải ít nhất là cả trăm vạn kim tệ.
Đi tới phòng khách lúc này đối diện với Bạch Khởi có hai người, một ông già khoảng chừng sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, hình dáng mập mạp mang theo dáng vẻ tươi cười, còn kế bên là một người trung niên sắc mặt nghiêm túc khoảng bốn mươi tuổi, hai người một người ngồi còn một người đứng đang chờ đợi Bạch Khởi cho nên mọi ánh mắt đều tập trung ở trên người Bạch Khởi, người trung niên mắt nhìn bạch Khởi mà càng hận không thể ăn tươi nuốt sống Bạch Khởi, về phần ông già tuy rằng khuôn mặt đang tươi cười, nhưng bất quá đôi mắt cũng không tính là thân thiện gì.
Khi vừa thấy hai người thì Bạch Khởi đã biết được thân phận của cả hai, nếu muốn đối phó với Đỗ Tân gia tộc thì tất nhiên đối với một số chuyện của Đỗ Tân gia tộc phải biết, hai người kia chính là Đỗ Tân hầu tước cùng con trai hắn - Mã Đặc Nhĩ tử tước, một người thì âm hiểm giảo hoạt là một con cáo già cùng một người tính tình nóng nảy nhưng đầu óc thì rất là đơn giản.
“Ngươi chính là Bạch Khởi?” Đỗ Tân hầu tước nhìn thoáng qua Bạch Khởi rồi thản nhiên nói, nhìn Bạch Khởi đang đứng ở trước cửa nhưng cũng không có mời ngồi mà cứ như thế nói chuyện, không thể nghi ngờ đây là cách đối xử với khách không có lễ độ, hơn nữa còn dùng thái độ lên mặt khi khách đang ở trong nhà của mình.
Mặc kệ Đỗ Tân hầu tước lên mặt, Bạch Khởi tìm đại một chỗ tùy ý ngồi xuống rồi chẳng hề để ý nói rằng: “Các ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Hiện tại Đỗ Tân gia tộc đang thỉnh cầu giúp đỡ, Bạch Khởi cũng sẽ không nghĩ đến thân phận của bọn họ, hiện tại sốt ruột không phải chính là hắn mà chính là bọn họ... Nếu bọn họ muốn làm mình mất mặt để lập uy thì mình cũng không cần phải nể mặt bọn họ, dù sao thì mình cùng Đỗ Tân gia tộc sớm đã trở thành kẻ thù rồi.
Quyển 3: Sát phạt nhân sinh