“Điều này thì…Tiểu nhân chỉ có bấy nhiêu tiền thôi. Đại nhân à, ngài biết nhà tiểu nhân nhìn bề ngoài thì có vẻ giàu có chứ thực ra mấy năm nay buôn bán ế ẩm, tiểu nhân cũng chẳng có bao nhiêu tiền…” . Phàm Nhĩ Đề đảo mắt, bộ dạng đáng thương cầu khẩn Bạch Khởi
“Vậy sao? Xem ra ta đành phải nhẫn tâm một lần vậy”. Bạch Khởi nghe xong nheo mắt lại, hàn quang từ trong mắt bắn ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn Phàm Nhĩ Đề. Một luồng sát khí bức người tràn ngập khắp căn phòng.
“Đại nhân, tôi thật sự không có…xin ngài hãy tin tôi…” Tuy rằng cảm nhận được sát khí của Bạch Khởi, Phàm Nhĩ Đề vẫn một mực như cũ, khuôn mặt sầu não nói với Bạch Khởi. Đối với một thương nhân, nhất là một thương nhân nổi tiếng keo kiệt mà nói, tiền bạc đôi khi còn quan trọng hơn sinh mạng.
“Vậy sao? Nếu ngươi không thành thật thì đừng trách ta. Ta sẽ chặt từng ngón tay của ngươi, đến lúc đó xem ngươi có nói không… Hừ. Người hầu và vệ sĩ của ngươi đều ở ngoài sân, khoảng cách xa như vậy bọn chúng không thể nghe thấy đâu. Rốt cục ngươi có muốn chịu sự thống khổ này hay không, tự mình xem xét đi”
Trước khi đến, Bạch Khởi đã thu thập một vài thông tin về tên hội trưởng thương hội của Liễu Thành - Phàm Nhĩ Đề này. Hắn cũng là một nhân vật có máu mặt ở Liễu Thành. Hắn chẳng có thực lực gì, nhưng lại là một cao thủ trong giới kinh doanh. Ở Liễu Thành hắn có đến vài trăm cửa hiệu, còn có quan hệ làm ăn mật thiết với nhiều thương nhân ở các nơi, có thể nói là phú hào một phương. Hắn còn chiêu mộ rất nhiều cao thủ giang hồ, lợi hại nhất là hai vệ sĩ- hai đấu sư cửu tinh. Ở Liễu Thành , ngoài Bạch gia và phủ thành chủ thì thế lực của Phàm Nhĩ Đề là lớn nhất. hắn thuộc loại điển hình của việc vì tiền không từ thủ đoạn. Mấy năm nay không biết bao nhiêu gia đình đã vì hắn mà tan cửa nát nhà. Vì thế Bạch Khởi chằng có chút thiện cảm nào với loại người này. Lần này đến cướp của nhà hắn, thậm chí làm hại hắn hay giết chết hắn, Bạch Khởi cũng chẳng cảm thấy có chút tội lỗi nào.
“ Ta…Ta….” Nghe những lời của Bạch Khởi , Phàm Nhĩ Đề có chút do dự, nhìn Bạch Khởi miệng nói không ngừng, hắn càng thấy hối hận. Nếu không phải vì không để cho thủ hạ nghe thấy âm thanh hắn và tiểu thiếp ân ái mà đuối chúng ra ngoài thì đâu đến nỗi lâm vào hoàn cảnh này.
Phàm Nhĩ Đề lúc này vô cùng hối hận, nhưng hối hận cũng chằng được gì, trên đời làm gì có thuốc chữa hối hận.
Trong lúc Phàm Nhĩ Đề đang chần chừ thì có tiếng của Cửu U vang lên bên tai: “ Tiểu tử, phí lời với hắn làm gì, giết hắn đi rồi ta sẽ chỉ chỗ giấu tiền cho ngươi”.
Bạch Khởi nghe xong lặng người một lúc, rồi ngay lập tức rút thanh đoản đao đeo ở thắt lưng. Không nói nhiều lời, Bạch Khời tiến về phía trước vài bước, vung một tay lên. Tiếp đó là một tiếng kêu thảm thiết. May mà Bạch Khởi sớm đã nhét vật gì đó vào miệng Phàm Nhĩ Đề, nếu không thì tiếng kêu đó chắc chắn sẽ có người nghe thấy.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, Bạch Khởi giết chết Phàm Nhĩ Đề xong, trong nháy mắt liền chạy đến trước mặt tiểu thiếp của hắn, bịt miệng cô ta lại, sau đó một đao giết chết nữ tử mỹ lệ mới hai mươi tuổi xuân.
Thật ra cô gái này chẳng làm gì sai, nhưng vì không để người khác tìm ra dấu vết nào, Bạch Khởi đành phải động thủ. Tuy đây không phải là ý định ban đầu của Bạch Khởi nhưng dù sao cũng đã làm rồi, có trách thì chỉ trách cô ta xui xẻo mà thôi.
“Ha ha, tiểu tử làm tốt lắm, ngươi có tiền đồ đấy. Quả nhiên không uổng công theo ta lâu như vậy, ta rất thích…” Cửu U phấn khích nói trong lúc mặt Bạch Khởi sắc mặt có chút trắng bệch vì một lúc đã giết chết hai mạng người.
Thật ra, đây là lần đầu tiên Bạch Khởi giết người, cảm giác thật khó diễn tả. Tuy rằng đối phương là kẻ đáng chết nhưng trong lòng Bạch Khởi vẫn có gì đó phức tạp khó nói. Nếu như không phải lời của Cửu U làm Bạch Khởi giật mình tỉnh lại, không biết hắn còn lặng người đến lúc nào.
Bạch Khởi trong lòng thầm khinh thường Cửu U, quát khẽ: “Đừng phí lời nữa, đồ ở đâu?”
“Này, đừng kích động thế, giữ sức đi, dùng Liệt Sơn quyền đi, đồ ở ngay dưới cái giường này” Cửu U không hề chần chừ, khác với bình thường hay lắm lời. Hắn cũng hiểu lúc này không phải lúc tán gẫu. Hắn chỉ ngay nơi mà Phàm Nhĩ Đề hay giấu bảo vật- chiếc giường trông như giường của người Đông Bắc
Nghe xong Bạch Khởi cũng không chút do dự, lùi ra sau nửa bước, tập trung khí lực vào tay, trong nháy mắt tung ra Liệt Sơn quyền, nắm đấm lóe ra hỏa hồng quang sắc, một quyền đấm vào bức vách đá của chiếc giường.
“Ầm ầm”. Sau âm thanh chấn động đó bức vách đổ sập xuống. Trong nháy mắt, một đống kim tệ và đá quý lấp lánh hiện lên trước mắt Bạch Khởi, đầy 2 hòm to sụ, chưa hết còn có hàng trăm bảo vật, một thanh bảo kiếm treo ở trên hòm, bên trên còn giắt đầy ngọc quý.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Bạch Khởi lặng người, suýt chút nữa chảy nước miếng. Chí ít chỗ này cũng có đến trên vạn đồng vàng, lại còn bao nhiêu thứ quý giá thế này, giá trị ít nhất cũng phải đến hơn hai vạn kim tệ. Nghĩ đến đây mắt Bạch Khởi sáng rực lên.
Tất nhiên Bạch Khởi không phải là kẻ hám tiền. Cùng lúc nhìn thấy những đồng tiền vàng này, hắn cũng thấy được vô vàn những cơ hội mua bán, nhìn thấy thực lực của mình sẽ không ngừng lớn mạnh, đó mới là thứ Bạch Khởi muốn có.
Nhưng Bạch Khởi lại có chút lo lắng, lí do rất đơn giản, vì nhiều thứ như vậy, hắn làm sao có thể mang đi. Lẽ nào mang từng chút từng chút một, hay là lấy một ít, còn lại thì bỏ hết. Tất nhiên Bạch Khởi không bao giờ muốn thế.
Cũng may Cửu U dường như đọc được tâm sự của Bạch Khởi: “Tiểu tử, đừng có đờ người ra đấy nữa. Lão tử còn có một chức năng nữa là nhẫn không gian, chỉ cần người niệm chú, trừ những phế phẩm, cò lại tất cả đều có thể nhét vào. Đừng ngẩn người ra đấy nữa, nếu không có người tới ta cũng chẳng cứu nổi ngươi đâu”
“Ồ” Bạch Khởi ngay lập tức bỏ hết bảo vật và kim tệ vào trong chiếc nhẫn, sau đó rời khỏi phòng, tung mình một cái đã không còn dấu tích trong nhà của Phàm Nhĩ Đề, hòa mình vào màn đêm đen dày đặc.
Lúc Bạch Khởi rời khỏi nhà của Phàm Nhĩ Đề thì nghe thấy tiếng gào thét trong nhà hắn, sau đó là đèn đuốc sáng rực, tất cả mọi người đều hoảng hốt thét lên: “Không hay rồi…không hay rồi…Lão gia bị giết rồi”
Cửu U Long
Quyển 1: Liễu Thành Bạch Gia