“Đến đây, đến đây, Khởi nhi, con ngồi….. ngồi xuống, để cha ngắm con một chút…..” Bạch Kình Thiên rõ ràng rất thương yêu đứa con trai này cuả mình, bất luận đứa con trai này có phải là kẻ ngốc hay không, ông ấy đều yêu thương như cũ, bởi vì đây là cốt nhục duy nhất của ông, là mạng sống của Bạch Kình Thiên.
Vừa nói, Bạch Kình Thiên vừa ấn Bạch Khởi ngồi xuống, đứng đối diện với Bạch Khởi, vẻ mặt tươi cười nhìn Bạch Khởi, nhìn một hồi lâu. Bạch Khởi bị nhìn trong lòng có chút sợ hãi.
“Được rồi, người cha riêng này của ta cũng không phải là một kẻ đồng tính a……” Cái tên Bạch Khởi có ý nghĩ dơ bẩn này trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ cổ quái.
Không…… không….. không thể nói như vậy, theo cách nói của Bạch Khởi, mình là điển hình thanh niên thế kỉ hai mốt, thần tượng trong lòng sinh viên ba tốt, là bạch mã hoàng tử cao quý trong mắt vô số thiếu nữ, tâm hồn thuần khiết như hoa Bách Hợp, hai chữ dơ bẩn không hề phù hợp với mình, nhưng sự thật thì…… Uhm….. Mọi người đều biết…..
“Được được, không hổ là con trai ta, được rồi, đừng nói đến chuyện khác chỉ nhìn dáng vẻ này, tương lai đến đế đô, con tuyệt đối sẽ là đối tượng để các tiểu thư quý tộc tranh đoạt cùng nhau……” Bạch Kình Thiên rõ ràng rất hài lòng với ngoại hình của con trai mình, đương nhiên dáng vẻ của Bạch Khởi thật sự không tệ.
Đúng lúc này các nô bộc rất nhanh đã đưa rượu và thức ăn lên, sau đó từ từ bày lên mặt bàn, sau đó lui xuống, lúc đi đóng kín cửa lại, ẩm thực của Thiên n Đại Lục so với thế giới Bạch Khởi sống trước đây không hề thua kém, ngoài vài món ăn tinh xảo còn có một hũ rượu lâu năm, hai cha con ngồi đối diện nhau lại càng có ý vị.
Sau khi tất cả mọi người đều đi ra, Bạch Kình thiên cầm hũ rượu rót cho Bạch Khởi một chén đầy, và cũng rót cho mình một chén, sau đó nhìn Bạch Khởi, thở dài một hơi nói với Bạch Khởi: “Con trai…… những năm qua con rất hận cha phải không? Ta xuất chinh bên ngoài mười năm không trở về, khiến con phải chịu đủ ấm ức …… Ài……”
Vừa nói vừa thở dài một hơi, uống cạn chén rượu nhạt.
“ Hận? Không….. Không hận, ta biết phụ thân những năm qua ở bên ngoài dốc sức đánh trận cũng là vì ta, muốn cho ta sau này không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, dù sao ta trước đây……” Bạch Khởi chưa nói hết lời rồi dừng lại một chút, có điều tuy chưa nói ra nhưng ý tứ trong đó xem ra Bạch Kình Thiên cũng đã hiểu.
Sau khi dừng một chút, Bạch Khởi tiếp tục nói: “Sở dĩ con không hận phụ thân là vì con biết phụ thân đều muốn tốt cho con, còn về mấy năm qua, tuy phải sống có chút chờ đợi lo lắng, nhưng con cảm thấy đây chưa chắc không phải là một việc tốt.”
“Hả? Việc tốt? Sao lại nói như vậy?” Bạch Kình Thiên nghe câu trước của Bạch Khởi rõ ràng thở dài một hơi, nhưng nghe câu sau bất giác lại nhíu mày, hiển nhiên vị tướng quân chinh chiến bên ngoài này vẫn chưa hiểu ý mà Bạch Khởi nói.
“Hài nhi nếu không trải qua nhiều cực khổ như vậy, nếu như không phải sống trong hoàn cảnh cả ngày chờ đợi lo lắng, sao có thể học được cách che dấu bản thân? Sao có thể hiểu đạo lý không trải qua mưa gió làm sao thấy cầu vồng? Có những lúc chịu khổ một chút cũng chưa chắc đều là chuyện xấu……” Bạch Khởi ngồi đó nhẹ nhàng cười một tiếng nói như vậy.
Trầm ngâm một lát, Bạch Kình Thiên đột nhiên nở nụ cười, nhìn Bạch Khởi trước mặt nói: “Hay….. Hay lắm….. Không trải qua mưa gió làm sao thấy cầu vồng? Hay! Không hổ là con trai ta.”
Sau khi cười, giọng nói Bạch Kình Thiên thay đổi: “Khởi nhi, con cũng biết cha đã được phong thống lĩnh đế đô cấm vệ quân, quốc vương bệ hạ ân chuẩn cho cha nghỉ ngơi một tháng, vì vậy đích thân cha về nhà xem một chút, mấy ngày nữa sẽ phải rời khỏi đây…… A….. Con…..hay là theo cha cùng đi?”
“Điều này…. Phụ Thân, ta thấy hay để hai năm nữa thì tốt hơn, ta bây giờ văn không thành võ không xong, hơn nữa tuổi ta còn trẻ, thân thể yếu nhược, thực sự không thích hợp đi xa tới đế đô, chi bằng…… đợi năm sau sau khi ta trưởng thành mười sáu tuổi hãy vào đế đô, cha thấy như vậy có được không?” Bạch Khởi trầm ngâm một lát, sau khi suy nghĩ đã trả lời như vậy.
Nói thật Bạch Khởi cũng muốn tìm hiểu một chút Thiên n Đại Lục rộng lớn này, tìm hiểu một chút thủ đô Mân Côi thành của vương quốc Ba Phạt Lợi Á đẹp như nhân gian tiên cảnh theo lời các nô bộc thường ngày vẫn nói, nhưng Bạch Khởi biết bây giờ chưa phải lúc, dù sao Bạch Khởi còn có nhiệm vụ trong người mà tên Cửu U biến thái giao cho mình, khiến cho Bạch Khởi không thể có chút thư giãn, không để lỡ một giây phút nào, viễn hành đế đô ít nhiều cũng có vẻ không hiện thực lắm.
Huống chi, Bạch Khởi cũng là người có biết mình biết người, Thiên n Đại Lục này lấy võ làm gốc, tuy rằng giết người bừa bãi là bị cấm, người có thân phận quý tộc càng giống như có thêm một cái ô dù bảo vệ, không thể giết chết, bằng không chính là khiêu chiến quốc gia, sẽ phải chịu sự truy sát của quốc gia……
Có điều thế giới này kẻ mạnh vô số, một số kẻ mạnh cơ bản vượt xa pháp luật, hơn nữa thế giới này không cấm những loại như quyết đấu, bề ngoài có thể nói là nguy hiểm vô cùng, Bạch Khởi có lẽ không muốn ra đi khi không hề có chút năng lực tự bảo vệ mình, ngộ nhỡ có sơ xuất không phải là điều mà Bạch Khởi muốn thấy.
“A….. Như vậy hả, vậy cũng được, cha bây giờ cũng là bá tước rồi, hơn nữa vẫn là cha truyền con nối, dựa theo pháp luật vương đô, sang năm khi con tròn mười sáu tuổi sẽ có thể đi vào đế đô, sau đó nhận phongtước vị huân tước, đợi cha bách niên chung lão sẽ kế thừa tước vị của cha, năm sau hãy đi cũng không muộn….. Có điều…… Ở nhà con phải biết tự chăm sóc bản thân, vài ngày nữa sau khi cha đi, cha sẽ để lại một đội vệ binh nghe con sai bảo, những người này đều là những tinh nhuệ trong quân đã theo cha thân chinh bách trận, mỗi một người đều là cấp đấu sĩ, trong đó có hai đấu sư, giữ lại cho con sau này có lúc dùng đến.” Bạch Kình Thiên sau khi ngồi đó trầm ngâm một lúc rồi nói như vậy.
Lập tức giao cho Bạch Khởi một đội nhân mã, hai mươi đấu sĩ, hai đấu sư, tuy chẳng phải cao thủ gì nhưng hàng ngày bảo vệ Bạch Khởi cũng là dư sức quá rồi.
“Vậy….. đa tạ phụ thân.” Bạch Khởi cũng không từ chối ý tốt của Bạch Kình Thiên, đứng lên chắp tay nói, vừa nói vừa nâng chén rượu giơ lên kính ý với Bạch Kình Thiên, sau đó uống một hơi cạn hết.
“ Ha ha ha….. Tốt… Tốt…… nào nào nào.…. hai cha con ta hôm nay thức trắng đêm nói chuyện.” Bạch Kình Thiên nhìn thấy bộ dáng của Bạch Khởi vui mừng nói như vậy, thầm nghĩ trong lòng con trai mình cuối cùng đã trưởng thành rồi, sau đó kéo Bạch Khởi nói chuyện suốt đêm, khi biết Bạch Khởi mệt rã rời mới tràn ngập niềm hân hoan trong lòng rời khỏi đó.
Quyển 1: Liễu Thành Bạch Gia