Cửu U Long Giới

Chương 296: Chương 296: Tạo phản (2)




Tể Tướng bỏ đi khiến mọi người thở dài bùi ngùi. Dù cảm quan cá nhân của họ đối với Tể Tướng có thế nào, nhưng trong lúc này nhìn thấy hình bóng Tể Tướng họ đều vô cùng xót xa. Không thể phủ nhận rằng vì Đế Quốc này, mấy chục năm nay Tể Tướng đại nhân tận tụy làm việc, lao tâm lao lực, đáng để mọi người khâm phục. Lúc này nhìn bóng hắn già nua, bơ vơ lạc lõng, trong lòng ai không thương cảm được chứ?

Thật ra, những người ở đây, ai chẳng có tình cảm đối với Đế Quốc Gia Lam? Họ đều là người Gia Lam thuần túy, họ sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Gia Lam này. Dù bình thường họ làm gì, nhưng những việc đó đều không ảnh hưởng đến tình cảm của họ dành cho Gia Lam. Thấy Đế Quốc sắp bị tiêu diệt trong tay mình thì có ai vui vẻ được chứ?

Có điều xót xa cứ xót xa, buồn đau cứ buồn đau thôi, nhất thời không thể thích ứng được cũng phải thích ứng, nhưng những người có thể đứng ở đây đều không phải người dân thường, họ nhanh chóng hồi phục tâm trạng, nhốn nháo nhìn về phía Hải Đế Tư đang mềm nhũn cả người trên mặt đất, rồi lại nhìn nhau. Một quý tộc dẫn đầu trong đó hô:

- Người đâu, trói tên khốn kiếp này lại cho ta… Chúng ta đi đầu hàng Bạch Khởi!

Những quý tộc này đã không muốn chống chọi vô ích. Trong tình hình hiện tại, họ hiểu mình hoàn toàn không thể cố thủ Đế Đô. Họ chỉ có vỏn vẹn hai mươi vạn người, dù có một số cao thủ nữa, có lẽ cũng không phải đối thủ của phía Bạch Khởi, vì đối phương có tận mấy trăm vạn người ngựa, ngoài ra đằng sau Bạch Khởi còn có Bất Diệt Hoàng Triều ủng hộ, quân viện trợ có thể ào ạt không ngừng đổ đến, còn họ thì sao… Hành vi của Sơn Bản Long Nhất đã nói với mọi người rõ ràng rằng hắn muốn phản bội Đế Quốc. Trong cả Đế Quốc không còn quân có thể dùng nữa. Nếu họ cố thủ cũng không thể có bất cứ quân viện trợ nào đến, trái lại còn chọc giận Bạch Khởi hết mức. Nếu như vậy, đến lúc thành bị phá vỡ, bọn họ đừng mong sống sót. Vì vậy họ quyết định không kháng cự nữa, lúc này đầu hàng là lựa chọn tốt nhất, tối thiểu có thể làm cho Đế Đô tránh được cảnh chiến tranh xâm lược, cũng có thể bảo toàn tính mạng của mình…

o0o

Mấy tiếng sau, trong quân doanh đóng ngoài Đế Đô, Bạch Khởi ngồi ngay ngắn trong lều trại, nhìn đám thủ hạ trước mặt rồi lặng lẽ trầm tư suy nghĩ nên chọn phương pháp thế nào để tấn công thành Gia Lam, vì đây không phải là việc đơn giản. Tuy có thể xác định kết quả cuối cùng là thắng lợi thuộc về Bất Diệt Hoàng Triều, nhưng số người phải hy sinh là bao nhiêu, bao nhiêu người phải mất mạng, chỉ có quỷ mới biết. Vì vậy, là một thống soái, Bạch Khởi phải cân nhắc rất nhiều vấn đề. Hắn phải nghĩ cách để giải quyết việc này. Đương nhiên việc chủ yếu vẫn đang là đợi bộ đội tiếp sau tới. Sáng nay đã có hai Quân đoàn đến nơi, binh mã của Bạch Khởi đã có sáu mươi vạn quân, tấn công vào thành tuy vẫn hơi căng, nhưng đã có thể ra tay rồi, vì vẫn còn quân đội phía sau đang liên tục kéo tới, không sợ xảy ra vấn đề gì.

- Nguyên Soái… Nguyên Soái… Khởi bẩm Nguyên Soái… thành Gia Lam… cửa thành Gia Lam mở rồi!

Lúc này bỗng một tân binh luống cuống chạy vào, vừa vào đến nơi lập tức quỳ xuống, hết sức cung kính nói với Bạch Khởi. Có điều có thể là do mệt nhọc, hắn thở dốc, khi nói hơi thở bị đứt quãng nên nói đứt đoạn, không rõ ràng, khiến người ta sốt ruột.

- Cái gì! Cổng thành Gia Lam mở rồi á? Lẽ nào người Gia Lam điên rồi sao? Họ có người ra khỏi thành không?

Bạch Khởi nghe xong đứng phắt dậy, chau mày hỏi. Hắn không thể hiểu nổi tại sao cửa thành Gia Lam lại dám mở ra lúc này, lẽ nào bọn họ điên rồi? Phải biết, tuy quân đội chưa đến hết song Bạch Khởi đã có sáu mươi vạn quân rồi, trong sáu mươi vạn quân đó còn có một Quân đoàn kiên dũng. Tuy Gia Lam Hoàng Gia Cận Vệ Quân cực kỳ tinh nhuệ nhưng Bạch Khởi muốn tiêu diệt họ có lẽ không thành vấn đề gì? Họ lại dám mở cổng thành, chẳng khác nào đang tìm chỗ chết. Lẽ nào họ không biết nếu sáu mươi vạn quân của hắn ồ ạt vào được trong thành thì họ chết chắc sao?

- Việc này… Họ chẳng có mấy người ra, ba trăm khinh kỵ binh, ngoài ra phần lớn là quý tộc ăn mặc không có vẻ gì là quân đội, hiện đang đi về phía quân doanh của chúng ta…

Tân binh đó nghe hỏi lập tức cung kính trả lời.

Nghe câu trả lời này, Bạch Khởi sửng sốt, lập tức nhìn tân binh trước mặt một cái, đứng thẳng người, rồi hắng giọng nói:

- Đi, chúng ta ra ngoài xem…

Vừa nói hắn vừa bước đi trước. Sau khi ra khỏi lều, hắn dẫn theo Độc Cô Chiến Thiên và hai mươi mấy tân binh nhảy lên ngựa, quất roi, phóng ra vòng ngoài quân doanh. Khi Bạch Khởi đến đó thì thấy mấy nghìn binh sĩ đã cầm vũ khí lên sẵn sàng trận địa hướng về đối phương, tất cả đều phòng bị, còn đối phương thì không hề có ý muốn tấn công, mà chỉ đứng đó lặng lẽ chờ đợi gì đó. Một người đàn ông dẫn đầu, trạc tuổi sáu mươi, dáng điệu có vẻ quý phái, hắng giọng nói với các binh sĩ trước mặt:

- Ta là Công Tước Sách La Tư của Đế Quốc Gia Lam. Ta dẫn đầu các quý tộc trong thành cầu kiến Nguyên Soái Bạch Khởi, có việc quan trọng!

Nghe câu này, Bạch Khởi cưỡi ngựa tiến lên. Các binh sĩ xung quanh sau khi nhìn thấy bóng của Bạch Khởi thì rối rít nhanh chóng nhường đường để đoàn người của Bạch Khởi tiến đến phía trước trận địa. Sau khi đến nơi Bạch Khởi ghìm chặt dây cương, nhìn Công Tước Sách La Tư trước mặt và mấy trăm quý tộc lẻ tẻ phía sau hắn, có chút sửng sốt rồi lập tức lên tiếng:

- Ta chính là Bạch Khởi… Không biết Công Tước Sách La Tư muốn làm gì?

Đây là quý tộc Đế Quốc, hơn nữa đều là Đại quý tộc. Sau khi bắt được họ sẽ có rất nhiều cái lợi, một chiến công lớn!! Có điều tục ngữ có câu, hai nước giao binh, không chém sứ giả. Đoàn người của Công Tước Sách La Tư đã đến đây nghĩa là khách, người ta đến tìm mình đã thể hiện đủ thành ý, hơn nữa chắc chắn có việc gì đó. Bạch Khởi không vô sỉ đến mức nhân cơ hội này bắt hết bọn họ lại.

- Tham kiến Nguyên Soái… Quý tộc chúng tôi đã trói Hải Đế Tư đến giao cho Nguyên Soái, ngoài ra đã thương lượng và quyết định dẫn Hoàng Gia Cận Vệ Quân và tất cả quý tộc nắm quân trong thành đến đầu hàng Nguyên Soái. Mong ngài chấp nhận…

Thấy Bạch Khởi, Công Tước Sách La Tư xuống ngựa, dẫn các quý tộc phía sau đến trước Bạch Khởi hành lễ và nói. Vừa nói vừa vẫy tay gọi mấy hộ vệ đưa Hoàng Đế Gia Lam Hải Đế Tư đã bị trói gô tới.

- Ồ? Hoàng Đế Gia Lam Hải Đế Tư? Các ngươi trói hắn ta đến đầu hàng ta? Ừm… Tại sao?

Sự việc bỗng nhiên xảy ra khiến Bạch Khởi hơi khó chấp nhận, vì dù sao chiến tranh còn chưa bắt đầu, binh lực của hắn còn chưa chiếm ưu thế tuyệt đối, mà đối phương có thành Gia Lam kiên cố hùng vĩ như thế làm căn cứ, chắc sẽ không vội vã đầu hàng chứ. Nhưng không ngờ họ lại đến thế này, đến đầu hàng. Nhất thời Bạch Khởi có chút nghi ngờ.

- Cái này… Đây cũng vì không còn cách nào khác. Thành Gia Lam không thể chịu đựng nổi nữa. Sơn Bản Long Nhất ở phương Bắc đã phản bội Đế Quốc Gia Lam. Chúng tôi không có quân viện trợ, tuyệt đối không thể cố thủ được thành Gia Lam. Nếu cố thủ thì sẽ chỉ tăng thêm thương vong mà thôi, chẳng có tác dụng gì, hơn nữa… Hải Đế Tư hoàn toàn không phải một Hoàng Đế tốt. Trong thành Gia Lam, không ai không oán hận hắn đến tận xương tủy, chúng tôi cũng vậy. Nếu không phải do Hải Đế Tư thì nói thật là Gia Lam và Thiên Long hoàn toàn không thể nổ ra chiến tranh, cũng không thể bị chết nhiều người như thế. Nếu không phải do Hải Đế Tư thì Gia Lam chắc chắn cường thịnh hơn ngày nay rất rất nhiều. Nếu không phải do hắn, không chừng Gia Lam đã chiến thắng Thiên Long từ lâu rồi. Tất cả đều vì hắn, tên Hoàng Đế háo sắc, bỉ ổi, vô sỉ này… Thực sự chúng tôi không chịu được nữa… Không giấu ngài, trước đó chúng tôi không định làm thế này đâu, nhưng biểu hiện của hắn khiến chúng tôi quá thất vọng, chúng tôi chỉ có thể bất lực làm một loạn thần tặc tử.

Công Tước Sách La Tư không cần Bạch Khởi nhiều lời, thành thật kể lại toàn bộ sự việc Bạch Khởi cần biết cho Bạch Khởi nghe mà không giấu giếm gì.

Có điều việc đã đến nước này, hắn không thành thật trình bày lại cũng không được. Nếu còn giấu giếm điều gì, cuối cùng người gặp đen đủi sẽ vẫn là bọn họ.

- Thế này nhé… Vậy các ngươi có điều kiện gì không? Các ngươi đã giúp ta nhiều thế này, chắc chắn phải có một số điều kiện chứ. Và ta cũng phải cho các ngươi một số cái lợi. Yên tâm, cứ nói ra đi… Ta sẽ cân nhắc.

Bạch Khởi ngồi trên lưng ngựa mỉm cười nói.

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.