Cửu U Long Giới

Chương 30: Chương 30: Tế Tự và Dược sư




Mông lung, Bạch khởi từ thế giới u ám từ từ tỉnh lại, ngay lúc này hắn ta có thể cảm giác được sự đau đớn từ thể xác, hồi phục ý thức hắn ta có thể nghe rõ ràng được lời của mọi người xung quanh, nhưng đáng buồn là muốn cử động một chút nhưng dùng hết sức cũng không thể nhúc nhích được chút nào. Muốn mở mắt ra nhưng chợt phát hiện mí mắt nặng ngàn cân, dù thế nào cũng không thể hé mở mắt được. .

Bên tai truyền đến những âm thanh quen thuộc, là Bạch vân long đại trưởng lão. Có thể nghe thấy âm thanh lo lắng của Bạch Vân Long lúc này, trong phòng vang lên: “Sâm Cách dược sư…Thuốc của ngài rốt cuộc có tác dụng không vậy? làm sao bây giờ vẫn chưa thấy tỉnh lại? đã ba ngày trôi qua rồi….”

“Cái này…Ai....Ta cũng không biết được, hắn bị thương nặng như vậy, lại thêm mất nhiều máu nữa, ta đã cố hết sức rồi, ngài cũng biết cả Liễu thành này chỉ có ta là dược sư giỏi nhất, thế nhưng ta vẫn không thể khiến hắn tỉnh lại được. Nếu…nếu thực sự không được. Ta chỉ có thể chờ Tế Tự của quang minh thần điện tới đây thôi…Quang minh ma pháp của bọn họ, ta nghĩ là sẽ có công hiệu, dù sao ngài cũng biết đấy…Người của quang minh thần điện. Chữa trị ngoại thương tốt hơn ta nhiều…” một giọng nói đầy mệt mỏi cứ văng vẳng bên tai.

Nhưng lời của ông ta cứ vang lên trong lòng Bạch khởi! Quang minh thần điện? Trời, làm sao mà trên thế gian này lại có một thứ như vậy chứ? Quang minh ma pháp? lão Cửu U không phải nói đã nói rằng Thiên n đại lục chính là một đại lục lấy đấu khí là chính sao? Nguyên tố ma pháp sớm đã bị phong ấn cách đây mấy ngàn năm rồi sao, làm sao lại xuất hiện được chứ? Việc này…Rốt cuộc là thế nào? Lẽ nào lão già Cửu U lại lừa mình sao? Hay mình nghe nhầm?

Trong khoảng thời gian ngắn trong lòng bạch khởi bỗng rộn ràng hẳn lên, hắn cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, khổng hiểu rốt cuộc là chuyện gì, làm sao thế gian này lại xuất hiện ma pháp?

“Ờ..cũng chỉ có thể như vậy thôi…Đây là thiếu tộc trưởng của bạch gia chúng ta… là con con trai duy nhất của gia đình, nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn, chúng ta biết làm sao để duy trì hương hỏa, Hắc y kỵ sĩ đoàn đáng chết, sao lại nỡ hạ độc thủ với người kế thừa của bạch gia như vậy, tuy rằng chúng ta không được tính là cái gì nhưng dù gì hiện nay tộc trưởng chúng ta cũng là thống suất của vương đô cấm vệ quân, không nể mặt tăng cũng phải xem mặt phật chứ. Tên này sao dám làm thế chứ….xem gia An Đức Lỗ này càng ngày càng quá quắt…”Bạch Vân Long thở dài một tiếng, khi nói những lời này tràn đày mệt mỏi, mặc dù Bạch Khởi không nhìn thấy hình dáng, nhưng từ giọng điệu có thể tưởng tượng được thần sắc của ông ta mệt mỏi và bất lực bao nhiêu.

“Việc này, không phải là việc chúng ta thảo luận. Tự nhiên quốc vương bệ hạ và các quý tộc vương quốc quan tâm. Chúng ta đợi tế tự quang minh thần điện tới đi.” Dược sư nghe xong những lời này thở dài rồi nói. sau đó hai người liền rơi vào trầm lặng, nửa câu cũng không nói, mà Bạch khởi cũng cảm thấy mệt mỏi rồi lâm vào giấc ngủ say.

Không biết qua bao lâu, Bạch Khởi cảm giác thân thể của chính mình có chút ngứa, lần thứ hai tỉnh dậy, hắn cảm giác được thân thể của chính mình đang hồi phục với tốc độ nhanh chóng, những đau đớn trên cơ thể bắt đầu đỡ dần mà cảm thấy bản thân có năng lượng bao quanh, toàn thân cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu.

Khoảng chừng mấy phút sau. Bạch khởi từ từ mở mắt ra. Lúc này hắn mới phát hiện ra mọi người đều đang đứng ở đó. Các trưởng lão trong gia tộc, nô bộc A Bố, còn có hai lão già nữa,một người mặc áo vải thô, trên tay tràn đầy vết chai, mang theo một ít vị thuốc đông y, còn một người nhìn có vẻ còn trẻ, nước da đẹp, tuy rằng tóc đã hoa râm, nhưng khiến mọi người có một cảm giác rất bình dị. Mà hơn nữa người đó còn làm cho mọi rất thoải mái với bầu không khí ấm áp, khiến mọi người có cảm giác gần gũi, một thân mặc y phục bạch sắc tơ lụa, càng có vẻ cao quý không gì sánh được.

Sau khi đưa mắt nhìn qua Bạch khởi phán định thân phận của hai người, một là dược sư, còn một là tế tự. Bạch khởi biết chút ít về dược sư, là y giả của Thiên n đại lục, đại diện cho việc trị thương. Còn Tế Tự, Bạch khởi trước đây không hề biết, đối với ma pháp quang minh của đối phương thì đây là lần đầu bạch khởi nghe thấy. Gây cho Bạch khởi chấn động lớn cũng chính là vị tế tự này.

Bởi vì Bạch khởi phát hiện viết thương đã hồi phục lại toàn bộ, mặc dù cơ thể vẫn còn yếu ớt, thế nhưng đã bớt đau hơn rất nhiều, kỳ tích như vậy khiến Bạch Khởi kinh ngạc vô cùng.

“ Tỉnh rồi…tỉnh rồi. Thiếu gia cuối cùng cũng tỉnh rồi….ông trời phù hộ…thiếu gia cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, quang minh thần vĩ đại à, sự từ bi của ngài đã soi sáng khắp nơi.” Nô bộc A Bố là người đầu tiên kêu lên sau khi nhìn thấy Bạch khởi tỉnh dậy. Hắn lúc này cũng đã quên mất thân phận của mình, vui vẻ khoa chân múa tay.

Việc này cũng không thể trách tội hắn được. Dù sao bây giờ tâm trạng của mọi người cũng rất vui mừng, Bạch Vân Long vuốt đầu rồi cười ha ha, quay sang cám ơn Tế Tự và dược sư ở bên cạnh, sau đó an ủi Bạch Khởi hai câu rồi tiễn bước hai người.

“Tế tự…Tại sao lại vậy chứ? Tại sao cái thứ ma pháp đó vẫn còn tồn tại chứ? Cửu U không phải đã từng nói rằng không còn ma pháp nữa sao?nhưng….Mình rõ ràng vừa nghe thấy mà….” Sau khi mọi người đều đã đi ra, Bạch khởi nằm trên giường thì thào nói.

“Ha ha, Ta cũng không nói là ma pháp đã không còn nữa, ta chỉ nói là nguyên tố ma pháp đã bị phong ấn rồi thôi, ma pháp đã không chỉ bị thất truyền, mà nghề ma pháp sư cũng đã không còn nữa, thế giới này lấy đấu khí làm chính. Cửu U vĩ đại như ta làm sao có thể nói láo được chứ? Tất cả việc này đều là thật…” Bạch khởi vừa dứt lời, tiếng Cửu U vang lên.

“Vậy làm sao vẫn còn Ma pháp sư? Không phải, là Tế Tự. Cái mà Tế Tự sử dụng lại là ma pháp. Vì sao nó vẫn còn tồn tại?” Bạch Khởi lần thứ hai đặt câu hỏi.

“Không có gì mà vì sao hết, nguyên tố ma pháp bị phong ấn là thực, ma pháp sư tiêu vong, văn minh ma pháp cổ huy hoàng ngoài một chút vết tích bên ngoài ra thì những thứ khác đều bị tiêu vong đây cũng là thực tế. Nhưng ta không hề nói ma pháp tuyệt tích rồi, những Tế Tự này, đều thuộc Quang minh thần điện. Ma pháp của họ không phải từ họ mà ra, mà là từ quang minh thần, thông qua tín ngưỡng trung thành, từ quang minh thần đó có được lực lượng của quang minh thần. Đây được gọi là lực lượng quang minh thần cũng chính là cái mà được gọi là ma pháp. Nghiêm khắc mà nói bọn họ không phải là những pháp sư chân chính, bởi vì những pháp sư chân chính thì dựa vào sức mạnh của bản thân với nguyên tố ma pháp để điều khiển ma pháp. Không như bọn họ chỉ dựa vào Thần minh. nếu như đã không có thần minh chiếu cố, thì những tên Tế Tự quang minh này trong nháy mắt sẽ biến thành phế nhân. . . . . . bởi vậy ta nói thế giới này ma pháp văn minh đã bị hủy diệt, ma pháp nguyên tố bị phong ấn rồi. . . . . .” Cửu U Giải thích với Bạch khởi.

“Thật sự có thần thánh tồn tại sao?” Bạch khởi kinh ngạc hỏi

“Đương nhiên… Nhưng…” Nhưng câu trả lời mà Bạch khởi nhận được lại là câu trả lời không rõ ràng của Cửu U.

Cửu U Long

Quyển 1: Liễu Thành Bạch Gia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.