Bạch Khởi chỉnh đốn quân bị. Phần lớn binh mã dưới sự điều động của Bạch Khởi đã tiếp nhận sự chỉ huy của Tiêu Thiên Vũ, ngàn vạn đại quân dũng mãnh tiến vào trong lãnh thổ Thiên Long, triển khai đại chiến với Thiên Long. Cùng lúc đó bốn trăm vạn đại quân của Đế Quốc Băng Tuyết vốn đã đứng ngoài quan sát từ lâu cũng ào ào tiến vào trong cảnh giới Thiên Long. Cộng thêm Đế Quốc Đức Lan vốn đã đối địch với Thiên Long từ lâu. Trong nháy mắt toàn bộ Thiên Long đã lâm vào thế cục vô cùng nguy hiểm, giống như ba đại Đế Quốc đã liên thủ tiêu diệt Thiên Long. Đế Quốc Thiên Long trong thời gian ngắn không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể không ngừng co rút lại trận địa, vứt bỏ mười mấy hành tỉnh bên ngoài, đem binh lực tập trung ở phụ cận trung tâm Thiên Long mới ngăn cản được quân đội của tam đại Đế Quốc. Ở đó triển khai công kích, phòng thủ mãnh liệt, trong nháy mắt bên trong Thiên Long đã máu chảy thành sông, xác chất khắp nơi.
Hơn nữa cảm giác được quân lực cường đại tới từ Bất Diệt Hoàng Triều. Đế Quốc Băng Tuyết lại trưng binh thêm hai trăm vạn, điều tới Thiên Long, nâng binh lực của mình lên sáu trăm vạn. Còn Đế Quốc Đức Lan cũng tăng binh thêm mấy trăm vạn, binh lực nâng cao lên khoảng năm trăm vạn. Bất Diệt Hoàng Triều binh mã ngàn vạn. Đế Quốc Thiên Long lại chỉ có sáu trăm vạn. Lấy sáu trăm vạn người để ngăn cản hai ngàn một trăm vạn binh mã, thiết nghĩ không cần nghĩ cũng biết kết quả như thế nào.
Hôm nay toàn bộ Thiên Long đã phải chịu áp lực cực đại, ở tiền tuyến ngày nào cũng có người chết. Ở hậu phương các quý tộc đại thần hoảng sợ không chịu nổi một ngày, giống như đã nhìn thấy được Đế Quốc khổng lồ này sắp rơi vào sụp đổ. Bọn họ bắt đầu thương lượng tìm đường rút lui cho mình. Thiên Long Thành to lớn như vậy, mặc dù không phải chịu cảnh chiến hỏa, chiến hỏa chỉ bạo phát ở vùng giáp ranh mà thôi, lộ trình vẫn cách xa Thiên Long Thành mấy trăm dặm, nhưng trong Thiên Long Thành lại đã bạo loạn. Vật giá tăng cao, tích trữ lương thảo, mua bán vô số gia sản, có một số thương nhân muốn bỏ trốn đã thu dọn hành trang, sắp xếp cho người nhà theo hướng Quang Minh Đế Quốc sau lưng Trung Tâm Đại Lục mà đi.
- Bệ Hạ, trong thành thương nhân đang ra sức nâng giá, lòng dân đại loạn, kẻ địch ba đường tiếp cận, đại quân ta khó có thể ngăn cản, xin Bệ Hạ hãy sớm ra quyết định!
Trong Hoàng cung của Thiên Long, các Đại quý tộc của Thiên Long và các đại thần tề tụ đông đúc, sắc mặt của ai cũng u sầu đứng ở đó. Tể Tướng của Thiên Long đứng ở vị trí chính giữa, đầu tiên mang vẻ ưu sầu nói như vậy.
- Chuyện này ta cũng biết. Không ngờ Thiên Long ta vẫn được gọi là Đệ Nhất Phương Đông, Đệ Nhị Đại Lục, ngàn năm qua chưa từng gặp địch thủ nào, không ngờ đến hôm nay lại rơi vào tình cảnh như vậy. Lãnh thổ rộng lớn của Thiên Long bị người ta xâm chiếm, trăm vạn binh sĩ chết tha hương, đây đều là lỗi lầm của ta. Triệu Hưng Long ta sao còn dám đối diện với các vị liệt tổ liệt tông. Lẽ nào Thiên Long hùng mạnh lại bị tiêu diệt trong tay ta sao? Các vị đại thần, ta tự hỏi hàng ngày ta đối đãi với các ngươi cũng không bạc, bây giờ quốc gia nguy nan ai có cách gì thì nói ra đi. Chỉ cần có thể cứu nước cứu dân, Triệu Hưng Long ta sẽ ban thưởng Vương vị, sắc phong thành Thân Vương.
Triệu Hưng Long ngồi ở đó sắc mặt khổ sở nói, đưa ra một lời hứa cực lớn, đó là ban cho danh xưng Thân Vương.
Phong hiệu này thật sự khiến người ta phải rung động, nhưng vẫn không có ai đứng ra. Tình cảnh bây giờ như vậy, nếu muốn xoay chuyển tình thế, mấy người bọn họ không phải chỉ nói mấy câu là có thể giải quyết được. Danh hiệu Thân Vương quả thật rất hấp dẫn, nhưng vấn đề là bọn họ cũng không có bản lĩnh để có được phong hiệu này. Những người xung quanh đều để tay lên ngực tự hỏi, bản thân mình có cách gì để ngăn chặn được quân đội hơn hai ngàn vạn kia.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong đại điện đều chần chừ. Cả đám nhìn nhau, người này nhìn người kia, nhưng một hồi lâu vẫn không có ai dám nói ra nửa câu, trong đại điện rộng lớn như vậy chỉ còn lại những tiếng thở gấp gáp.
Tình cảnh như vậy khiến Triệu Hưng Long nhìn mà đau lòng, sau đó thở ra một hơi bất đắc dĩ. Hắn đã quyết định, nếu thật sự không được, bản thân chỉ có thể mặt dày làm một tử tôn bất hiếu mời Lão tổ tông xuất hiện để chủ trì đại cục. Mặc dù như vậy có thể sẽ khiến bản thân mất đi Hoàng vị, nhưng ít ra… ít ra Thiên Long vĩ đại có thể được bảo vệ.
- Bệ Hạ, vi thần có một lời không biết có nên nói ra hay không.
Đột nhiên đúng lúc Triệu Hưng Long đang thất vọng, có một người đứng lên. Người này không phải là ai khác mà chính là Binh Bộ Thương Thư của Thiên Long, Lý Tiêu Vân, Thiên Long danh tướng Nguyên Soái của Đế Quốc.
- Tiêu Vân, ngươi có cách gì? Mau nói! Lẽ nào ngươi nghĩ được cách gì khắc địch sao?
Triệu Hưng Long giống như đã tìm được thuốc quý cứu mạng, sắc mặt trong nháy mắt đã hoan hỉ, đứng lên vội vàng nói. Một câu nói cũng thu hút ánh mắt của tất cả các Vương công Đại thần, nhìn về hướng Lý Tiêu Vân, chờ đợi Lý Tiêu Vân nói tiếp. Bọn họ muốn xem xem danh tướng Đế Quốc bây giờ có thể nói ra những lời như thế nào.
- Chuyện này… cách đương nhiên là có. Mặc dù cách này không phải tốt lắm, nhưng trước mắt vi thần cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này.
Lý Tiêu Vân trước ánh mắt chú ý của mọi người ít nhiều có chút xấu hổ, bởi vì cách của hắn không phải phá địch chi sách gì cả, mà là một cách chèo chống trong cơn nguy nan mà thôi.
- Cách gì, cứ nói đi đừng ngại!
Cứu mệnh đạo thảo bây giờ chính là một cái hạt hy vọng, Triệu Hưng Long bây giờ không thể từ bỏ. Bất luận là cách gì, còn hơn là ngồi đây chờ đợi, đợi binh mã ba nước với hơn hai ngàn vạn người sắp tới cửa giết mình.
- Chuyện này… chúng ta có thể nhờ Giáo Đình hỗ trợ, xác lập Giáo Đình thành Quốc Giáo, cho phép Giáo Đình tự do truyền bá tín ngưỡng, cho phép Giáo Đình tự do chiêu mộ hộ vệ quân đội, đồng thời lấy ra một phần quốc thuế cho Giáo Đình làm tài chính để đổi lấy việc Giáo Đình xuất binh. Thần nghĩ có thể đẩy lùi được binh mã ba nước, bảo vệ được cơ nghiệp của Thiên Long chúng ta.
Lý Tiêu Vân sắc mặt có chút ửng đỏ, thân là Nguyên Soái Đế Quốc, Binh Bộ Thượng Thư, nhưng lúc này lại không nghĩ ra sách lược nào đẩy lùi đối phương, ngược lại còn đưa ra một kế sách như vậy, có chút hơi mất mặt.
Đế Quốc Thiên Long từ trước đến nay luôn tôn trọng Hoàng Đế, Hoàng quyền có vị trí tối cao, nhưng bây giờ lại nhờ Giáo Đình giúp đỡ, quả thật có thể giúp giải vây nhưng hậu quả sau này thế nào không cần nghĩ cũng biết. Rất có khả năng hậu quả sẽ diễn biến thành Đế Quốc bị Giáo Đình khống chế, sau này cùng với Trung Tâm Đại Lục và Tây phương Đại Lục trở thành một thể, Quân quyền Thần thụ, Thần quyền cao hơn tất cả. Đế Quốc sẽ trở thành sản vật bị tôn giáo lãnh đạo, sự uy nghiêm của Hoàng Đế không còn lại gì. Đây tuyệt đối không phải là cách gì tốt.
- Hồ đồ! Sao có thể như vậy được? Với những điều kiện dẫn dụ Giáo Đình vào như vậy sợ là trước cửa đuổi hổ, sau lưng rước sói. Binh mã ba nước quả thật có thể lui nhưng sau mặt chúng ta phải đối phó với một kẻ khó chơi hơn là Quang Minh Thần Điện. Đây mà là cách sao? Đến lúc đó bọn chúng giở trò, thôn tính luôn Thiên Long thì ai chịu trách nhiệm? Đến lúc đó là Bệ Hạ lớn hay là Giáo Hoàng của bọn chúng lớn? Sau này Hoàng Đế thoái vị có phải cũng cần Giáo Hoàng sắc phong không? Lý Tiêu Vân ngươi đang muốn cứu nước hay là bán nước?
Chưa đợi những người khác phát biểu ý kiến, mấy lão cựu thần cố chấp vội nhảy ra, chỉ vào mũi Lý Tiêu Vân mắng lớn.
Đối với chuyện này Lý Tiêu Vân chỉ cười đau khổ, không biết trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể cười đau khổ lắp bắp nói một câu:
- Trừ cách đó ra không còn cách nào khác. Binh mã của Thiên Long chúng ta không đủ sáu trăm vạn, còn liên quân ba nước lại vượt quá hai ngàn một trăm vạn. Hơn nữa trong đó không thiếu quân tinh nhuệ thành thạo chiến tranh. Bất Diệt Hoàng Triều lại có cường giả hộ vệ và số lượng lớn Ma Pháp Sư có uy lực có thể nói là kinh thiên động địa. Chúng ta khó có thể giành được thắng lợi, nếu không nhờ Giáo Đình xuất binh thì thật ra thần không nghĩ ra cách nào để có thể đối phó với bọn chúng.
Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều trầm mặc, nguy nan đã đã đe dọa ngay trước mắt đất nước nhưng lại không có cách nào khác. Nhưng nếu là có những cách gì khác thì Lý Tiêu Vân hắn cũng không nói ra chuyện nhờ Giáo Đình giúp đỡ như vậy. Nhưng Giáo Đình chính là con hổ ăn thịt người, về điều này tất cả mọi người đều hiểu rất rõ. Mời bọn chúng tiến vào e là tương lai hậu hoạn sẽ vô cùng.
- Đúng vậy, trừ cách đó ra cũng không còn cách nào khác. Nhưng Lý Nguyên Soái, làm sao ngươi dám khẳng định Giáo Đình nhất định sẽ giúp chúng ta? Phải biết rằng liên quân ba nước có tới hơn hai ngàn vạn, binh mã Giáo Đình bao gồm cả Quang Minh Đế Quốc cũng chỉ có hơn hai ngàn vạn mà thôi. Vì chúng ta, Giáo Đình có đồng ý dốc hết lực lượng để quyết đấu một trận tử chiến với đối phương không?
.
Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh