Cửu U Long Giới

Chương 67: Chương 67: Thượng thiện nhược thuỷ




Thoáng nhìn qua Bạch Khởi một cái, Bạch Ngọc Đường ngồi ở đó, trầm ngâm một lát, lấy ra một phong thư màu xanh từ trong ngực giao cho Bạch Khởi, trong ánh mắt ngạc nhiên của Bạch Khởi giải thích rằng: “Có điều…… dù sao ngươi cũng là hi vọng của Bạch gia ta, hơn nữa còn là đệ tử của ta, ngươi bây giờ tuy rất giỏi nhưng vẫn còn một đoạn đường rất xa phải đi, ta không thể đi cùng ngươi, lúc nào cũng cần có người chỉ đạo việc tu luyện của ngươi, Kình Thiên xem ra cũng bận rộn việc quân, không có thời gian dạy dỗ ngươi, huống hồ ông ta chẳng qua cũng chỉ là cửu tinh đấu linh, tuy dạy dỗ ngươi không thành vấn đề nhưng dù sao với tu vi đó thì tầm nhìn vẫn có hạn, không thể bồi dưỡng ngươi lâu dài…… mà ta, tại vương đô may mà có một lão bằng hữu, tuy ông ấy đã nhiều năm không lộ diện, nhưng xem ra vẫn còn sống, ở đây có bức thư do đích thân ta viết, ngươi hãy giao cho ông ta, ông ta tự nhiên sẽ chỉ dạy ngươi.”

Bạch Khởi nghe xong những lời này trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn cũng biết lão bằng hữu của Bạch Ngọc Đường là cấp bậc như thế nào, tuy chưa từng gặp, nhưng trong lòng Bạch Khởi đã có sự đánh giá, xét cho cùng người có thể được gọi là bằng hữu của Bạch Ngọc Đường đương nhiên cũng không kém, cho dù không phải cao thủ cấp đấu vương, thì cũng là sự tồn tại phi thường, xem ra lão tổ tông này rất quan tâm tới việc của hắn .

Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Khởi có chút chua xót, nỗi buồn ly biệt trào lên trong lòng, khóe mắt hơi đỏ, gật gật đầu để che dấu tâm trạng của mình, sau khi bình tĩnh trở lại mới cung kính nói với Bạch Ngọc Đường: “Lão tổ tông, vậy ta nên đi tìm vị tiền bối này như thế nào?”

“Điều này…… ưm….. ngươi hãy cầm lá thư này đến một hiệu rèn tên là “Bách luyện” trên đường lớn số bảy ở Mai Côi thành tại vương đô, tại đó tìm một người tên Lão u và đưa bức thư này cho ông ta là được rồi.” Nghe Bạch Khởi nói Bạch Ngọc Đường nhíu mày suy nghĩ một chút, ngữ khí nhẹ nhàng nói.

“Lão u?”

“Ừm…… ”

“Đã như vậy, ta nhất định sẽ đi tìm người đó, lão tổ tông, vậy thì ta xin cáo lui, ta đã nói với bọn họ rồi, ngày mai sẽ lên đường.” Sau khi Bạch Khởi nghe xong những lời đó gật đầu cung kính nói.

“Ừm……trên đường hãy cẩn thận~ ai…… Vương đô…… vương đô gần đây cũng không thái bình, tuy thân già này đã lâu không ra khỏi cửa nhưng vẫn có chút thông tin, vương đô gần đây không thái bình…… tóm lại, lần này ngươi đi cần phải cẩn thận một chút…… tất cả do ngươi tự lo liệu……” Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi, thần sắc phức tạp nói, nói xong liền nhắm nghiền hai mắt lại.

Nhìn dáng vẻ này của Bạch Ngọc Đường, Bạch Khởi biết đã đến lúc mình nên rời khỏi, chắp tay cung kính với Bạch Ngọc Đường, rồi nhẹ nhàng lùi về phía sau vài bước, sau đó quay người rời khỏi, khi Bạch Khởi sắp bước ra khỏi cửa, giọng nói thâm trầm sắc sảo của Bạch Ngọc Đường lại một lần nữa truyền đến: “Bạch Khởi tiểu tử, cuối cùng ta tặng ngươi một câu nói nữa, nhân vô hoàn thân (không có người nào là người hoàn hảo), thiết vật phong mang tất lộ (chớ bộc lộ tài năng), cương tắc dịch chiết (khiến cho kẻ khác đố kị), thượng thiện nhược thủy(không tranh trấp với đời).”

“Nhân vô hoàn nhân, thiết vật phong mang tất lộ, cương tắc dịch chiết, thượng thiện nhược thủy?” Bạch Khởi dừng bước, đứng lại từ từ thưởng thức câu nói đó, sau một lát trong mắt lóe lên một tia sáng, sau đó quay người về phía Bạch Ngọc Đường, chắp tay nói: “ Lão tổ tông yên tâm, ta biết rồi.”

Nói xong không quay đầu lại rồi rời khỏi nơi này, khi Bạch Khởi bước ra khỏi cổng của giảng võ đường, khi cánh cổng nặng được làm từ sắt đó đóng lại, tại giảng võ đường âm u đó, Bạch Ngọc Đường lại lần nữa mở to mắt, thần sắc phức tạp nhìn về phía Bạch Khởi rời đi, ngồi đó thì thào tự nói rằng: “ Ba Phạt Lợi Á đã đủ loạn rồi, cái thân già này an phận ở lại Liễu Thành lại có thể bảo vệ Bạch gia yên ổn một đời, một khi cái thân già này đi khỏi đây, e rằng Bạch gia sẽ bị diệt vong ngay, bất luận là Ti Kiêu Kiệt ở tây bắc hay lão già ở vương đô đó, e đều không muốn ta lúc này xuất hiện đứng về phía đối phương…… một khi ta ra đi, sự diệt vong của Bạch gia sẽ xảy ra ngay….. ôi……. tiểu tử, lão phu không giúp được ngươi, tất cả đều dựa vào bản thân ngươi……”

Nói xong Bạch Ngọc Đường đứng thẳng dậy, đi lên lầu, lại khôi phục tác phong vốn có đó, vẻ mặt băng lãnh, giống như không có chút tâm tình nào đối với tất cả mọi thứ trên thế gian.

Nếu như Bạch Khởi ở đây nhất định có thể hiểu được nỗi lòng của Bạch Ngọc Đường, mặc dù có đại cao thủ Bạch Ngọc Đường này, nhưng hai bên đều muốn mượn hơi ông ấy, nhất định sẽ đối tốt với Bạch gia, nhưng điều này chỉ dừng lại ở tình trạng Bạch Ngọc Đường thậm chí Bạch gia luôn giữ vị trị trung lập, nếu một khi Bạch Ngọc Đường ra mặt, sẽ phải có sự lựa chọn, mà bất luận là lựa chọn bên nào đối với Bạch gia mà nói đều là chuyện không tốt, điều mà Bạch gia sắp phải đối mặt chính là tai họa diệt vong, dù sao hai bên, bên nào cũng không phải kẻ yếu mà Bạch gia có thể chống lại, tuy còn có Bạch Ngọc Đường, nhưng một khi đối phương ra tay giành lấy Bạch Ngọc Đường, thì Bạch gia sẽ chết không còn khi ngờ gì, dù sao Bạch gia cũng quá yếu.

Mà việc Bạch Ngọc Đường xa lánh với đời lại khiến cho người ta nảy sinh nỗi kinh sợ với Bạch gia, không dám ra tay với Bạch gia, bởi vì một khi ra tay với Bạch gia nhất định phải tiêu diệt Bạch ngọc Đường, nếu không sự báo thú của cường giả cấp đấu vương thật là kinh khủng, cho dù là hai nhà tây bắc và vương đô cũng sẽ vì điều này mà phải gánh chịu những tổn thất to lớn, điều mà bọn họ không hi vọng sẽ nhìn thấy, vì thế trong tình hình đó, Bạch Ngọc Đường tốt nhất là lựa chọn xa lánh với đời, trốn ở Liễu thành, làm như vậy sẽ mang lại sự yên ổn cho Bạch gia, bởi vì như vậy cho dù hai bên đều bất mãn với ông cũng không dám tùy ý ra tay với Bạch gia……

Sau khi ra khỏi giảng võ đường Bạch gia, Bạch Khởi đi về phía phòng của mình, một tay cầm phong thư màu xanh lam mà Bạch Ngọc Đường trao cho mình, không ngừng quan sát tỉ mỉ, một phong thư rất bình thường, bên trong không biết viết nội dung gì, Bạch Khởi cũng không xem, dù sao Bạch Khởi cũng không thích xem đồ của người khác, chỉ có điều rất tò mò về thứ ở trong phong thư này, đứng trong hoa viên của Bạch gia, nhìn kĩ một lúc lâu mới đi về phía phòng của mình, tiện tay để phong thư màu xanh lam đó vào trong áo.

Vừa đi Bạch Khởi vừa ngẫm nghĩ lời nói của Bạch Ngọc Đường: “Nhân vô hoàn nhân, thiết vật phong mang tất lộ, cương tắc dịch chiết, thượng thiện nhược thủy?...... Ưm…… Cương tắc dịch chiết, thượng thiện nhược thủy...... Thượng thiện nhược thủy? Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh, xử chúng nhân chi sở ác, cố kỉ vu đạo: cư, thiện địa; tâm, thiện uyên; dữ, thiện nhân; ngôn, thiện tín; chánh, thiện trì; sự, thiện năng; động, thiện thì; phu duy bất tranh, cố vô vưu, “

“Ưm…….theo như cách giải thích của thế giới này của ta, đó chính là người hoàn mĩ nhất giống như nước vậy. Nước có thể làm ướt vạn vật mà không tranh chấp cùng vạn vật, dừng lại nơi mọi người đều không thích, vì vậy gần nhất với “Đạo”, người giỏi nhất, chỗ ở giỏi nhất về lựa chọn địa điểm, lòng dạ giỏi về giữ bình tĩnh mà khó có thể phát hiện ra, đối xử với người khác giỏi về chân thành, hữu ái và vô tư, ăn nói giỏi về tuân thủ nghiêm ngặt, làm chính trị giỏi về xử lý đơn giản, có thể trị vì tốt quốc gia, làm việc có thể giỏi về phát huy sở trường, hành động giỏi về nắm bắt cơ hội, người giỏi nhất làm và hành động chính vì có đạo đức không tranh chấp, vì vậy không có mất mát, cũng không có oán hận.”

“Có điều……ta nghĩ lão tổ tông chắc chắn sẽ không có ý này…… ông ấy nhất định không nghĩ như vậy…… vậy có lẽ là…… lão tổ tông muốn ta không được quá cứng rắn, không nên bộc lộ tài năng giống như nước, nước chảy bèo trôi, ý muốn nói để ta có thể giống như nước, không gì phá nổi, cần chịu thua thì chịu thua, giống như nước lũ gặp đê, lúc nên mạnh thì phải mạnh, không được do dự, giống như nước lũ, triệt để nhấn chìm đối phương? Ừm……nhất định là như vậy……”

“Nhưng……vậy nhân vô hoàn nhân có ý nghĩa gì? Lão tổ tông, lời nào cũng quá mơ hồ…..” không biết Bạch Ngọc Đường nói những lời này là có ý gì, dù sao chăng nữa Bạch Khởi cũng lý giải như vậy, sau khi lý giải được câu nói “cương tắc dịch triết, thượng thiện nhược thủy”, Bạch Khởi bắt đầu nghiên cứu câu đầu tiên “nhân vô hoàn nhân, thiết vật phong mang tất lộ”, trong thời gian ngắn Bạch Khởi cũng không có cách nào lý giải được ý nghĩa của câu nói này.

Quyển 2: Sóng gió Mân Côi thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.