Cửu U Long Giới

Chương 299: Chương 299: Trận chiến tranh đoạt (1)




Quần thần mặc dù cũng rất muốn nói, nhưng không biết phải nói như thế nào. Chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn im lặng mà thôi, bây giờ tình huống đã như thế thì ngoài việc bọn họ im lặng thì không còn cách nào khác để giải quyết vấn đề này. Lý Tự Minh trong lòng đã quyết định còn bọn họ chỉ là thần tử nên cho dù có ý kiến thì sự việc cũng sẽ không thay đổi. Chẳng qua là trong lòng có chút đố kỵ về phần thưởng của Bạch Khởi, quả thực phần thưởng này của Bạch Khởi là quá lớn, quá hấp dẫn để cho bọn họ đố kỵ, nên bọn họ không biết phải nên làm gì cho đúng.

Trong số những người đố kỵ thì Thái Tử Lý Dũng là người tức giận nhất, hắn rất muốn quan hệ giữa Bạch Khởi và những người này không tốt. Đương nhiên Hầu Tước Đỗ Tân cùng Bạch Khởi cũng có mối thù không hề nhỏ, nhưng trong lúc này thì không tới lượt hắn nói chuyện, Bạch Khởi quyền thế ngày càng hùng mạnh, đã không phải là một Hầu Tước nho nhỏ như hắn có thể chống lại. Hiện hôm nay cũng chỉ có Thái Tử, Tể Tướng những nhân vật này mới có thể đối phó được, còn những người khác vốn không có tư cách để mà lên tiếng phản đối Bạch Khởi được.

- Phụ hoàng… Ngài phong Vương cho Bạch Khởi cũng được đi… Thế sao còn đem toàn bộ binh lực của Bắc phương giao cho hắn? Hơn nữa còn cho hắn thêm mười Quân đoàn, còn cho thêm năm tỉnh làm đất phong, không phải là quyền lợi quá lớn hay sao… Chẳng lẽ ngài quên cuộc nổi loạn của An Đức Liệt hay sao?

Thái Tử Lý Dũng tiến tới một bước, quỳ rạp xuống đất hướng về phía trước mặt của Lý Tự Minh với vẻ mặt trầm xuống, cất cao giọng nói.

Không thể nghi ngờ lời nói của Lý Dũng làm chạm vào nổi đau của Lý Tự Minh. Năm đó cuộc nổi loạn của An Đức Liệt ở trong ký ức của Lý Tự Minh vẫn như là mới xảy ra, đối với chuyện này nhiều năm đều không thể quên. Mà cuộc nổi loạn của An Đức Liệt thiếu chút nữa làm cho cả Đế Quốc sụp đổ, qua sự việc lần đó làm cho Lý Tự Minh rất cảnh giác, cho nên lời nói của Lý Dũng làm cho sắc mặc của Lý Tự Minh thay đổi, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

- Bệ Hạ, cuộc nổi loạn của An Đức Liệt trong ký ức của mọi người đều vẫn chưa phai, cuộc nổi loạn này thiếu chút nữa đã làm cho Đế Quốc sụp đổ. Bệ Hạ cần phải đề phòng, Bạch Khởi hiện nay ở trong tay, lực lượng so sánh với An Đức Liệt còn lớn hơn nữa, quân đội so sánh với An Đức Liệt càng nhiều hơn. Hơn nữa Bạch Khởi chỉ huy quân đội rất có phương pháp, còn nữa, binh lính cùng thủ hạ của hắn thực lực rất mạnh, so với An Đức Liệt càng thêm lợi hại. Mà đất phong của Bạch Khởi rất rộng lớn, cũng như tài nguyên rất nhiều, nếu như Bạch Khởi thật sự có lòng không thần phục lời thì chỉ sợ là cả thủ đô Đế Quốc không có ai có thể áp chế được Bạch Khởi.

Hầu Tước Đỗ Tân tập tức nhảy ra nói như thế.

- Vậy các ngươi nói cần phải làm gì?

Lý Tự Minh vẫn ngồi ở chỗ cũ sắc mặt hơi đổi, sau đó lẳng lặng nhìn trước mặt mình là Thái Tử Lý Dũng cùng nhóm người không ngừng cho ý kiến kia, rồi sau đó nói như thế. Ngay khi vừa nói thì ánh mắt cũng híp lại để người bên ngoài cũng nhìn không ra hắn giờ phút này là đang nghĩ cái gì. Bất quá có một việc có thể khẳng định là bây giờ Hoàng Đế Lý Tự Minh trong lòng rất là mâu thuẫn, vừa muốn đề phòng Bạch Khởi nhưng lại muốn dùng Bạch Khởi, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết mình phải nên lựa chọn như thế nào mới là tốt đây.

- Cái này… Phụ hoàng nếu như muốn ban thưởng cho Bạch Khởi, thì hãy triệu hắn về, để hắn trở về kinh phong Vương, đất phong thì phong cho hắn vùng đất ở phía Nam là tốt lắm rồi, như vậy cũng biểu hiện là Phụ hoàng đối với hắn cũng rất thương yêu. Bất quá nhất định phải thu hồi binh quyền của hắn. Binh mã của Đế Quốc không thể cho Bạch Khởi tiếp tục nắm giữ. Như vậy khó tránh khỏi việc xảy ra nổi loạn, cho nên xin Phụ hoàng nghĩ lại, lập tức triệu hồi Bạch Khởi…

Thái Tử Lý Dũng đứng dậy nói như thế, ngắn ngủn nói có mấy câu đã bộc lộ ý nghĩ ở trong lòng, mặc dù hắn đã cố gắng che dấu nhưng bất quá đã để cho Lý Tự Minh nhìn thấu được suy nghĩ.

Thái Tử Lý Dũng suy nghĩ, Bạch Khởi không có binh quyền thì cũng như con cọp không răng, mặc cho người vuốt ve, lúc đó Bạch Khởi cũng không dám làm gì quá đáng, mặc dù là phong Vương nhưng bất quá chỉ cần nhốt hắn ở Đế Đô thì Bạch Khởi cũng không thể làm gì, phong Vương thì sao? Dù gì cũng chỉ có danh tiếng mà thôi.

Bất quá thật đáng tiếc… lời nói của Thái Tử không chiếm được sự đồng ý của mọi người, đặc biệt là việc đem Bạch Khởi triệu về là việc mà mọi người không đồng ý. Bây giờ tình huống như thế nào, mặc dù mọi người đều không biết, nhưng bất quá mọi người cũng hiểu, nếu như Bạch Khởi cũng không thể được tín nhiệm, nếu như vậy, đổi thành người khác cũng sẽ không được Bệ Hạ tín nhiệm. Hơn nữa Bạch Khởi đem Bắc phương các đại Quân đoàn huấn luyện rất nghiêm khắc, cho nên nếu triệu hắn về rồi đổi cho người khác chỉ huy cũng chỉ uổng công. Người khác đi, không có một chút tác dụng, tướng lĩnh những Quân đoàn kia ngay từ đầu sẽ không nghe lời chỉ huy của người khác, mà bây giờ ở Gia Lam tình huống rất là hỗn loạn, nếu không cẩn thận tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm. Ai cũng không muốn đi mạo hiểm, bởi vì tùy thời có thể tử vong, cho nên không người nào nguyện ý đi cả. Mà mọi người, bao gồm cả Lý Tự Minh ở bên trong cũng rõ ràng, Bắc phương không thể nào không có Bạch Khởi. Bất kể có thể thiếu bất cứ ai, nhưng là tuyệt đối không thể không có Bạch Khởi, nếu không mọi việc sẽ rất là phiền phức.

- Vậy sao? Đây là suy nghĩ của ngươi phải không?

Lý Tự Minh trầm giọng nói, thanh âm mặc dù không lớn, bất quá trong lòng rất giận dữ, làm cho người nghe cũng biết trong lòng Bệ Hạ đang bất mãn, điều này làm cho Thái Tử cùng với những người theo phe Thái Tử đều không tự chủ trong lòng trầm xuống.

- Cái này… Phải…

Thái Tử bây giờ đã không có lựa chọn, lời đã nói ra không thể thu lại được, nếu đã không thể nào thu hồi thì hắn bây giờ chỉ có kiên trì thừa nhận. Mặc dù hắn biết lời nói của mình đã chọc giận Phụ hoàng Lý Tự Minh của mình, hắn bây giờ cũng không có cách nào khác ngoài việc thừa nhận.

- Hừ… Thân là Thái Tử của một nước, ngươi đang ở đây tranh luận về vấn đề của Bạch Khởi, nhưng ngươi lại không nghĩ cho quốc gia mà ngươi dĩ nhiên lại nghĩ tới ân oán giữa mình và Bạch Khởi. Ngươi thật làm cho ta quá thất vọng, lời ngươi nói thật dễ nghe… Thật giống như ngươi thật là vì nước vì dân… Bất quá sự thật không phải như thế đúng không? Đừng cho là ta đã già rồi thì chính là lão hồ đồ, chuyện gì cũng không biết? Ngươi cùng Bạch Khởi xảy ra mâu thuẫn ta cũng biết… Để Bạch Khởi quay về kinh? Thu hồi binh quyền? Giam lỏng? Hừ… Chắc ngươi cũng nghĩ ra được, bây giờ Bắc phương thiếu ai cũng được nhưng không thể thiếu Bạch Khởi. Bây giờ Bạch Khởi là vì Đế Quốc mới phải cầm binh, chinh chiến sa trường, lập nhiều kỳ công có một không hai. Nhưng ngươi… Thân là Thái Tử một nước, thậm chí ở sau lưng ám toán hắn? Quả thực là hành vi của một tiểu nhân! Thái Tử ơi là Thái Tử… Ngươi để cho ta quá thất vọng, ta xem ra nên suy nghĩ lại có nên để ngươi làm Thái Tử nữa hay không. Thân là Thái Tử một nước, không ngờ lại ngu xuẩn như thế, không có trí tuệ cùng độ lượng, nếu đem Đế Quốc giao cho ngươi, ngươi nói ngươi làm sao để cho ta có thể yên tâm?

Lý Tự Minh chậm rãi ngồi ở chỗ đó thản nhiên nói, mặc dù thanh âm không lớn, giọng nói bình thản, bất quá những câu nói đều chết người, mỗi một câu nói… từng lời nói làm cho lòng người kinh hãi vô cùng, mỗi một câu nói đều làm cho Thái Tử tâm bị lạnh đi mấy phần, khi hắn nói xong thì Thái Tử đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sắc mặt trắng bệch, cả thân thể cũng đã bắt đầu run run.

Khi Lý Tự Minh nói xong thì Thái Tử Lý Dũng cả người đã nhu nhược đến nỗi nếu như có người thất lễ ở phía sau lưng kéo phần eo của hắn, cùng cánh tay đỡ lấy thì chỉ sợ là bây giờ Thái Tử đã ngã xuống đất. Đây là lần đầu tiên Hoàng Đế Lý Tự Minh ở trước công chúng nói muốn phế bỏ Thái Tử. Chuyện này cho biết là Hoàng Đế Lý Tự Minh đối với Thái Tử bất mãn đã đạt đến đỉnh điểm. Đây thật là một tình cảnh rất khó chịu đối với Thái Tử, nhưng điều này cũng đã biểu lộ một việc là Hoàng Đế đối với Thái Tử thật là đã muốn ra tay rồi.

Mặc dù mọi người trong lòng cũng biết là trước kia Hoàng Đế cũng có ý định này, nhưng cũng chưa nói với bất cứ ai, cũng chưa từng ở đại điện, ở trước mặt quần thần đề cập đến chuyện này, đây là lần đầu Tiên hoàng Đế Lý Tự Minh đem chuyện này ở trên đại điện mà nói trước mặt quần thần, việc này cho biết là lần này Lý Tự Minh đã muốn phế bỏ hoàn toàn Thái Tử Lý Dũng rồi.

Lời kia vừa thốt ra làm cho quan viên đều khiếp sợ, ai cũng không nghĩ tới bởi vì sự việc của Bạch Khởi mà khiến cho Lý Tự Minh muốn huỷ bỏ chức Thái Tử của Lý Dũng. Chuyện này trong khoảng thời gian ngắn làm cho không người nào có thể tiếp thu, mà những người bên phe Thái Tử tâm tư đang bị rối loạn, không biết cần phải làm gì. Mà những người ủng hộ Lý Tầm Hoan trong lòng rất vui vẻ, mà còn phe trung lập thì mọi người bắt đầu nghiêng về phía của Lý Tầm Hoan.

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.