Cửu U Long Giới

Chương 12: Chương 12: Tu Di huyễn cảnh




“Nhi tử…Con không sao chứ…” Sau khi sử lý một số chuyện của gia tộc, Bạch Kình Thiên đi đến bên cạnh Bạch khởi, vỗ nhẹ nhàng lên vai Bạch Khởi, thâm tình nói, bất quá dường như lập tức nhớ ra điều gì, ánh mắt có chút buồn bã.

Bạch Kình Thiên cảm thấy mình không nên hỏi cái này, con mình từ khi sinh ra trí lực đã có vấn đề, mình hỏi cái này giống như làm việc gì đó rất dư thừa, ngược lại khơi dậy chuyện đau lòng của bản thân, nói thật, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi trước mặt, trong lòng Bạch Kình Thiên ít nhiều có chút bi thương, dù sao mình phấn đấu cả đời, con trai lại trở thành thế này, sự nghiệp mà mình để lại không ai kế thừa, cảm giác này tương đối không dễ chịu chút nào.....

“Phụ thân…con không sao….” Bạch Khởi thấp giọng nói, tuy rằng Bạch Khởi gọi tiếng phụ thân nhưng vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn nói ra, giọng nói quan tâm và mọi hành động cử chỉ vì con ban nãy của Bạch Kình Thiên đã khiến Bạch Khởi cảm động, hắn cảm thấy mình gọi tiếng phụ thân cũng không oan uổng, chỉ là có chút không phù hợp lắm.

“Uhm……A! Con nói cái gì? Con gọi ta là gì!” Bạch Kình Thiên không ý thức uhm một tiếng, lập tức phát hiện tình hình có chút không đúng, lấy lại tinh thần, vô cùng kích động nắm lấy tay Bạch Khởi la lên, biểu tình trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

“Ta vừa nói là…Phụ thân con không sao…..Ta bây giờ đã hồi phục lại bình thường rồi, Bạch Khởi sau khi nghe xong những lời này cười với Bạch Kình Thiên, thấp giọng nói. Không chỉ Bạch Kình Thiên đứng sững người ở đó mà ngay cả các trưởng lão gia tộc và các nghi trượng cũng đều sững người. Nếu không tận mắt nhìn thấy chuyện này chắc cũng không ai dám tin một thằng ngốc trong ấn tượng của mình lại có thể nói chuyện, lại còn có biểu hiện bình thường như thế…

“Từ khi nào? Bạch Kình Thiên phức tạp nhìn thoáng qua Bạch Khởi, phân vân nói, vừa nói mắt vừa liếc phần cổ Bạch Khởi, sau khi thấy trên cổ Bạch Khởi có vết xẹo hình tam giác mới thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên là lúc nãy ông có chút hoài nghi người đứng trước mặt mình rốt cuộc có phải là thằng con ngốc của mình không…..

“Mấy năm trước rồi… Mấy năm trước ta gặp một cao nhân, ông ấy đã trị khỏi bệnh cho ta, nhưng mấy năm nay cha không có ở nhà….ta cũng không dám biểu lộ ra ngoài…” Bạch Khởi đứng đó bịa ra những lời nói dối, suy cho cùng mấy năm nay không ai để tâm đến hắn, trong gia tộc hung hiểm vô lường, mình nói như vậy Bạch Kình Thiên cũng không thể nghi ngờ.

Nghe xong những lời này sắc mặt Bạch Kình Thiên hơi đổi, sau khi thở dài một tiếng vỗ vai Bạch Khởi, có chút xót xa nói: “Con trai… là ta không tốt…. ta không chăm sóc tốt cho con…., phụ thân xin lỗi con…….”

Nghĩ đến con trai mình không dễ gì hồi phục lại bình thường, nhưng tuổi còn nhỏ đã phải ở trong nhà vô chịu mọi hung hiểm, trải qua cuộc sống ngày tháng nơm nớp lo sợ. Để bảo vệ chính mình không thể không tiếp tục giả ngây giả dại, đợi mình trở về, Bạch Kình Thiên tâm trạng buồn bã đau khổ.

“Không có gì..... Chẳng phải mọi chuyện đã qua rồi sao?” Bạch Khởi cười nói.

“Phải…. Mọi chuyện đã qua rồi……Qua cả rồi…..” Bạch Kình Thiên xúc động nói, vừa nói với Bạch Khởi vừa chỉ ông lão áo quần tả tơi đứng bên cạnh mình nói: “Khởi Nhi, đây là lão Mã, là nô bộc của Bạch Gia chúng ta, từ lúc thơ ấu đã luôn chăm sóc cho ta, mấy năm nay con ở Bạch Gia lão cũng ở đây, chỉ là không có cơ hội đi thăm con, lần này cũng là do ông ấy mật báo cho ta, nếu không bây giờ ta còn đang ở trong Thành Chủ Phủ, suýt chút đã khiến tính mạng của con bị kẻ gian hãm hại, lại đây, con hãy lại đây cảm tạ lão Mã…”

“Cám ơn lão Mã…. Đại ân của lão Mã, Bạch Khởi suốt đời không quên….” Bạch Khởi nghe xong những lời này mới hiểu ra, tại sao Bạch Kình Thiên đột nhiên ở thời điểm này trở về trùng hợp như vậy, mọi sự trùng hợp này là do có người mật báo a, nghĩ đến đây, Bạch Khởi tự nhiên thấy mình mang ơn lão Mã, nếu không phải vị lão nhân gia này luôn chú ý tin tức của mình, đồng thời chạy đi mật báo cho Bạch kình Thiên vừa mới vào thành, chỉ sợ mình đã chết dưới loạn côn.

“Thiếu gia ngài quá lời rồi, mấy năm nay lão nô không chăm sóc tốt cho người, để người chịu nhiều thiệt thòi như vậy, tội thật đáng chết vạn lần.” Lão Mã đứng ở đó nghe xong những lời này thấp giọng nức nở nói.

“Được rồi.… Không nói những chuyện này nữa.… Người đâu…. Đưa thiếu gia về phòng nghỉ ngơi, ta có chút chuyện cần phải xử lý.” Bạch Kình Thiên lúc này thu liễm cảm tình lại, thấp giọng quát. Sau đó dặn dò người đưa Bạch Khởi đi, tự mình ở lại xử lý chuyện gia tộc.

Đối với việc này Bạch Khởi cũng không nhiều lời, liền rời khỏi nơi này, hắn biết hiện giờ Bạch Kình Thiên còn có rất nhiều việc phải làm, gia tộc e rằng phải thay máu một lần… Nhưng những chuyện này Bạch Khởi cũng không để ý và cũng không quan tâm, bởi vì hắn biết cho dù như thế nào, việc này không đến phiên mình hao tâm, ắt hẳn Bạch Kình Thiên sẽ xử lý rất tốt chuyện này.

Địa vị bất đồng, thân phận bất đồng, hoàn cảnh tự nhiên cũng bất đồng,Bạch Khởi tuy được đưa về phòng, nhưng không phải là căn phòng nhỏ cũ nát của mình, mà là nơi ở trước đây của Bạch Hải Lam, khuôn viên đẹp đẽ, gian phòng rộng rãi, dụng cụ bằng gỗ lim, còn có chăn mềm bằng tơ lụa, ngọc khí vàng bạc, để đầy phòng, khiến Bạch Khởi có cảm giác xuất thân trong hoàng cung.

Không chỉ có vậy, cùng theo Bạch Khởi rời khỏi nghị sự đường của gia tộc, trong khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi đã điều đi những người hầu trước kia ở đây, đổi thành một nhóm người mới , mười tên người hầu, năm tên gia đinh, năm nữ nô, đứng trong phòng cung cung kính kính chào đón chủ nhân mới của họ, tân thiếu gia của Bạch Gia -Bạch Khởi.

Đối với việc này Bạch Khởi cũng không nói nhiều, để cho toàn bộ bọn họ đứng ở ngoài hầu, không có lệnh của mình không được tiến vào, Bạch khởi một mình đi vào trong phòng, khóa cửa phòng lại, người ở bên ngoài cho rằng thiếu gia tám phần mười còn chút chưa thích ứng được, tính cách có chút quái gở, họ cũng không để ý nhiều.

Bạch Khởi ngồi trong phòng, lẳng lặng nhìn trong tay, thấp giọng nói:”Cửu U, nhiệm vụ thứ nhất của ta đã hoàn thành rồi, thưởng 3000 giao dịch điểm, điều này ta biết, nhưng Tu Di ảo cảnh đó là cái gì vậy?”

“Hắc hắc hắc…..Tu Di ảo cảnh? Ngươi sẽ biết ngay thôi.....” Giọng cười âm trầm của Cửu U vang lên bên tai Bạch Khởi, khiến Bạch Khởi vô cùng khó chịu.

Quyển 1: Liễu Thành Bạch Gia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.