Phân Cách Lý Tư vô cùng cung kính nói, hắn biết Giáo Hoàng Bệ Hạ chỉ trêu đùa mình một chút. Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút hổ thẹn, Giáo Hoàng đặc biệt là đối với đương kim Giáo Hoàng, Phân Cách Lý Tư từ hồi nhỏ đã vô cùng tôn kính, hắn đối với Giáo Hoàng có một sự tôn kính từ sâu thẳm trong lòng, cho nên sau khi nghe Giáo Hoàng nói vậy, hắn cảm thấy có chút hổ thẹn.
- Chuyện là thế này thưa Giáo Hoàng Bệ Hạ, hôm nay…
Phân Cách Lý Tư đem chuyện đã xảy ra hôm nay, không giấu diếm điều gì bẩm báo với Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc.
- Sau đó thế nào?
Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc cau mày chậm rãi nói, theo lý mà nói đây chẳng qua chỉ là chuyện nội bộ của Thánh Thương Gia Tộc, Giáo Hoàng rất hiếu kỳ là Phân Cách Lý Tư nói với mình chuyện này là có ý gì. Lẽ nào hắn hy vọng mình sẽ giúp hắn đi tìm tên thanh niên phiền phức hôm nay báo thù sao? Phân Cách Lý Tư không phải người tùy tiện như vậy.
- Theo điều tra của chúng thần, người đó chín phần là Bạch Khởi của Bất Diệt Hoàng Triều, cho nên thần mới phải bẩm báo lên người, xin thứ lỗi cho sự đường đột của thần.
Phân Cách Lý Tư do dự một lát rồi trả lời. Nếu người đó không phải là Bạch Khởi thì tốt nhưng nếu người đó vạn nhất là Bạch Khởi thì hắn không dám chắc đánh với Bạch Khởi mà không cần đến sự trợ giúp của Giáo Đình. Cho dù là chỉ nắm chắc một phần thắng hắn cũng không dám làm loạn, Giáo Đình cũng không thể bỏ qua cơ hội này.
- Là vậy sao? Có thể là Bạch Khởi à? Nếu là như vậy vậy thì Phân Cách Lý Tư lần này ngươi đã làm rất tốt, ta rất vui. Ngươi cứ yên tâm, ngày mai ta sẽ phái sáu vị Hồng Y Đại Giáo Chủ và năm mươi danh Hồng Y Giáo Chủ, cộng thêm năm mươi danh Quang Minh Võ Sĩ cùng năm danh Thánh Điện Kỵ Sĩ. Tổng cộng mười hai cường giả cấp Đấu Đế… Các ngươi hãy liên thủ lại, ngoài ra còn có năm mươi danh Hồng Y Giáo Chủ và năm mươi danh Quang Minh Võ Sĩ, đối phó với Bạch Khởi căn bản không có vấn đề gì. Đây là lực lượng có thể điều động trong Thánh Vực của Giáo Đình chúng ta lúc này, ngươi phải sử dụng cẩn thận. Ngoài ra hãy liên lạc với hai Đấu Đế cường giả của Quang Minh Đế Quốc, Bạch Khởi đã tới đây, hơn nữa còn khiêu khích Quang Minh Đế Quốc. Nói thế nào bọn họ cũng nên ra tay một phen, không thể chỉ ngồi nhìn, chuyện này không kêu bọn họ cũng sẽ ra tay. Như vậy các ngươi sẽ nắm chắc phần thắng. Ta tin là Bạch Khởi không có cách nào để đối kháng lại các ngươi, ta vốn còn bận tâm một chút đến Thiên Kiếm Sơn nhưng nếu Bạch Khởi đã tự mình vác xác tới đây khiêu khích thì cũng không trách được chúng ta. Ta tin là phía Thiên Kiếm Sơn cũng không nói được gì chúng ta, các ngươi hãy ra tay hết sức đi.
Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc suy nghĩ một lát rồi trả lời như vậy.
- Vâng, Giáo Hoàng Bệ Hạ tôi biết nên làm thế nào.
Phân Cách Lý Tư cung kính nói, nói xong hình ảnh của Giáo Hoàng đã biến mất, còn trên mặt của Phân Cách Lý Tư xuất hiện một nụ cười tự tin, nói xong liền đi ra. Hắn phải liên lạc với hai Đấu Đế cường giả của Quang Minh Đế Quốc, bây giờ cũng là lúc bọn họ nên ra tay. Dù sao mối quan hệ giữa Quang Minh Đế Quốc và Bất Diệt Hoàng Triều cũng không tốt, bây giờ đã bắt đầu tập trung nhân mã, hai ngàn đại quân có thể xuất binh bất cứ lúc nào, tấn công Bất Diệt Hoàng Triều. Nếu có thể tiêu diệt được Bạch Khởi tin rằng họ cũng rất sẵn lòng, dù sao nó có thể khiến họ giảm thiểu tổn thất ít nhất.
o0o
Cùng lúc đó tại nơi Bạch Khởi ở xuất hiện một người trung niên tóc nâu, mặc quần áo bình thường, khí chất cao sang, đứng trước mặt Bạch Khởi, nhìn Bạch Khởi đánh giá. Còn hai người là lão già điên và Phân Hội Trưởng của Đấu Giả Công Hội đứng trước mặt người này lại lộ vẻ vô cùng tôn kính, không dám tới gần phạm vi của Bạch Khởi và người này, mà chỉ đứng lẳng lặng cúi đầu từ xa chờ đợi.
- Thái Thượng Trưởng Lão của Đấu Giả Công Hội?
Bạch Khởi cười ha ha, lộ rõ hàm răng trắng, nhìn lại Thái Thượng Trưởng Lão của Đấu Giả Công Hội, không có gì là mất tự nhiên, biểu hiện thoải mái vô cùng.
- Không sai, là ta. Ồ, ngươi biết ta sao?
Thái Thượng Trưởng Lão cười cười, bình thản nói, ngữ khí người bình thường tuyệt đối không thể nào so sánh được. Ông ta có thể đạt đến mức độ này không phải do ngẫu nhiên, thoạt nhìn đã có nhìn ra ông ta không giống người bình thường, với thân phận thực lực như vậy vẫn tạo cho người ta cảm giác không kiêu ngạo mà trái lại khiến người ta cảm thấy bình dị, gần gũi, chẳng khác gì đại thúc trong nhà mình.
- Đương nhiên là ta biết, trước đây ta đã từng đi qua Thiên Kiếm Sơn phương Bắc, Độc Cô Cầu Bại tiền bối có nói với ta về ông, nhưng ta vẫn chưa biết danh tính, chỉ nghe qua mà thôi.
Bạch Khởi nghe xong lời này bèn mỉm cười, ngồi xuống nói, nói xong làm một động tác mời ngồi.
- Ta? Ta tên là Vưu Lý Tư. Không ngờ ngươi lại từng đến Thiên Kiếm Sơn, chẳng trách ta không nhìn thấu được con người ngươi. Nói vậy ngươi cũng đã đột phá được điểm giới hạn rồi sao? Đã đạt đến Đấu Thánh cấp mấy rồi?
Vưu Lý Tư cười cười, ngồi xuống nhãn thần có chút cuồng nhiệt nói. Dù sao Bạch Khởi còn trẻ như vậy mà đã đạt được cấp bậc Đấu Thánh, như vậy tiền đồ sau này vô cùng rộng mở, rất có khả năng trở thành một Độc Cô Cầu Bại thứ hai. Điều này Vưu Lý Tư sao có thể không coi trọng? Biểu hiện như vậy sao có thể không cuồng nhiệt cho được?
- Ha ha, Đấu Thánh sao? Ồ, cũng không khác mấy so với lời đánh giá mà nửa năm trước Độc Cô Cầu Bại tiền bối đã dành cho ta, ta không thể so với ngài được.
Bạch Khởi cười cười, ngạo nghễ nói, hắn quả thật có chút tự kiêu. Nhưng Bạch Khởi không nói thật, hắn đang ẩn giấu thực lực của bản thân, nhưng chỉ cần biểu hiện ra một chút thực lực cũng đủ để Bạch Khởi có tư cách coi thường thiên hạ rồi.
- Ồ, vậy sao? Không so được với ta sao? Ta đã bảy trăm tuổi rồi, ngươi không xứng với ta sao? Xem ra ngươi không chỉ đột phá được điểm giới hạn, thậm chí đã tiến đến gần cảnh giới của Thần rồi. A, thật sự là khiến người ta nể phục. Vưu Lý Tư ta cũng được xưng tụng là đệ nhất thiên tài ngàn năm mới có nhưng ta đã bảy trăm tuổi rồi, còn ngươi mới hai mươi, ta căn bản không thể sánh được với ngươi. Xem ra ta thật sự đã già rồi.
Vưu Lý Tư nói với chút cảm thán, nhãn thần nhìn Bạch Khởi đầy phức tạp, giống như bị Bạch Khởi cho một đòn đả kích vậy.
Còn Bạch Khởi chỉ mỉm cười không nói gì. Nói thật bây giờ Bạch Khởi cũng không biết mình nên nói những gì, lẽ nào nói với Vưu Lý Tư về sự tồn tại của Cửu U? Hay là nói với Vưu Lý Tư là mình không giỏi, bản thân hắn mới giỏi, nói rằng thiên tài như mình chỉ là giả thôi, bản thân hắn mới thật sự là thiên tài? Bạch Khởi có mặt dày đến mấy cũng không nói như vậy.
Bạch Khởi không nói gì, còn Vưu Lý Tư sau khi cảm thán nói tiếp:
- Vốn là hôm nay ta nghe nói ngươi đắc tội với Thánh Thương Gia Tộc, ta chỉ là có chút hiếu kỳ, muốn tìm lão già điên hỏi một chút mà thôi nhưng không ngờ là biết được thực lực của ngươi. Lúc đầu mới nghe ta cũng có chút chấn động, cũng có chút không tin nhưng bây giờ gặp ngươi ta đã tin rồi. Đánh giá của Độc Cô tiền bối quả không sai, xem ra ngươi có thể so sánh với ta là thật, nếu là như vậy thì xem ra lo lắng trước đây của ta đã dư thừa rồi. Thánh Thương Gia Tộc mặc dù lợi hại nhưng cũng không làm gì được ngươi, cho dù là Quang Minh Giáo Đình thì e là cũng không làm gì được ngươi.
- Sao hả, bọn họ muốn làm gì à?
Bạch Khởi cười lạnh một tiếng rồi nói, biểu hiện không có gì là lo lắng, không sợ bọn chúng đến tìm mình gây chuyện, cũng không sợ hành động của bọn chúng, chỉ sợ bọn chúng nhẫn nại không động thủ thì lại mất vui. Tình hình bây giờ như vậy thật đúng với mong muốn đùa giỡn của Bạch Khởi.
- Không sai, người của Thánh Thương Gia Tộc đã bắt đầu điều tra về ngươi, ta tin là thân phận của ngươi sẽ nhanh chóng được biết thôi. Căn cứ vào phán đoán của ta, Giáo Đình sẽ ra tay đối phó với ngươi. Nhưng cơ hội đích thân Giáo Hoàng ra tay sẽ không lớn, mà sẽ phái Hồng Y Đại Giáo Chủ và các Thánh Điện Kỵ Sĩ, cộng thêm hai Đấu Đế của Quang Minh Đế Quốc. Ta vốn là có chút lo lắng nên muốn đến xem thực lực của ngươi, nhân tiện hỏi xem ngươi có cần giúp đỡ không. Dù sao ta không hy vọng thiên tài trẻ tuổi năm nay lại chết trong tay Giáo Đình. Nhưng bây giờ xem ra lo lắng của ta đã dư thừa rồi. Ha ha, bọn họ có tới ngươi cũng không sợ, ta còn nghĩ e là ngươi còn đang chờ đợi bọn chúng nữa. Đám người đó lần này đành phải chịu thiệt vậy… ha ha.
Vưu Lý Tư cười cười rồi nói, dường như ông ta đã nhìn thấy bộ dạng tổn thất thảm khốc của nhóm người Giáo Đình, nghĩ đến đây ông ta có chút cao hứng. Dù sao mối quan hệ giữa Giáo Đình và Đấu Giả Công Hội cũng không tốt đẹp lắm.
Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh