Cửu U Long Giới

Chương 467: Chương 467: Uy chấn thiên hạ (Trung) (2)




- Chẳng trách ta luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, người kém chúng ta mấy tuổi mà lợi hại như vậy, trước đây ta chưa từng nghe qua ở Đế Quốc có một thiên tài như vậy. Bây giờ mới biết chính là Nhiếp Chính Vương Lão nhân gia, nếu là ngài ấy thì cũng không có gì là kỳ lạ.

Gã nam nhân đầu bóng lưỡng đi cùng Bạch Khởi cảm thán nói.

- Ồ, đúng vậy, đúng vậy.

Mấy người khác đều la lên phụ họa, còn Lãnh Tình không nói gì chỉ lẳng lẳng nhìn Bạch Khởi, nhãn thần vô cùng phức tạp, có sự mơ ước, có sự sùng bái, có sự ngưỡng mộ, có sự mê đắm… nhãn thần không chứa đủ, khó mà nói rõ.

Phân Cách Lý Tư bắt đầu chùng xuống. khi bắt đầu xuất phát, đám cường giả Giáo Đình và hai vị Đấu Đế vốn khí thế bừng bừng, nhưng khi nhìn thấy Bạch Khởi, tất cả nhất thời đứng ở đó sững sờ, trong chốc lát không biết nên thế nào mới được. người khác không nhận ra Vưu Lý Tư, nhưng nơi này vốn thuộc về Đấu Giả Công Hội, hơn nữa Giáo Đình vốn biết rất nhiều tin mật, Vưu Lý Tư ban đầu cũng từng có chút va chạm với Giáo Đình, và cũng từng giao đấu với Giáo Hoàng Bệ Hạ,với thân phận như vậy của ông ta ở đây ít nhiều cũng có một vài người nhận ra.

Quang Minh Giáo Đình là một tổ chức khổng lồ ở Đại Lục, là tôn giáo khổng lồ có quyền uy vô cùng tối cao, hầu như có sức mạnh có thể bắt bất cứ người nào chết cũng phải chết. Nhưng trên thế giới này vẫn có một vài người bọn họ không nên trêu chọc, hay nói cách khác là người không chịu bị trêu chọc, vừa vặn Vưu Lý Tư là một trong những người đó.

Nếu như đầu lĩnh của bọn họ là Quang Minh Giáo Hoàng Thánh Bỉ Đắc thì bọn họ có lẽ cũng không sợ nhưng đầu lĩnh lần này lại là Phân Cách Lý Tư, vì vậy khí thế của bọn họ đã giảm một bậc bởi vì bọn họ căn bản không có tư cách đối thoại với Vưu Lý Tư, càng không có thực lực để so sánh với Vưu Lý Tư.

- Ồ, Vưu Lý Tư đại nhân, sao ngài lại ở đây?

Một vị Hồng Y Đại Giáo Chủ của Giáo Đình đã từng tiếp xúc với Vưu Lý Tư không phải chỉ một hai lần, mặc dù không thể nói là quan hệ bằng hữu nhưng ít ra cũng có thể nói chuyện được. Khi tất cả mọi người nhìn thấy Vưu Lý Tư thì chỉ biết im lặng đứng nhìn, ông ta đành phải cúi đầu đi tới hỏi.

Nhưng trong lòng ông ta hiểu rất rõ nếu hôm nay Vưu Lý Tư muốn ngăn cản bọn họ vậy thì hôm nay bọn họ có cùng bắt Bạch Khởi cũng không thể làm gì được Bạch Khởi. Nhiệm vụ của bọn họ hôm nay nhất định là sẽ thất bại, sự xuất hiện của Vưu Lý Tư khiến bọn họ không thể không lui quân, thậm chí giao đấu cũng không dám, chỉ cần Vưu Lý Tư mở miệng bọn họ sẽ lập tức rời khỏi nơi này, không dám ở lại lâu.

Nhưng nếu nơi này không phải trong Quang Minh Thành, nếu đây là vùng ngoại thành hoang sơ thì bọn họ đã không nói nhiều mà lập tức xoay người bỏ đi rồi, đáng tiếc nơi này lại là Quang Minh Thành. Chuyện bọn họ tới đây ít nhất có vạn người biết, hơn nữa thông tin này có thể rất nhanh chóng truyền khắp Quang Minh Thành. Cường giả các nơi đều đang chú ý đến nếu bọn họ vì sự có mặt của Vưu Lý Tư mà chọn lựa sự rút lui thì thể diện của Giáo Đình sẽ bị mất sạch, sau khi quay về Giáo Hoàng không giết bọn họ mới là lạ. Nhưng nếu động thủ thì bọn họ không phải là đối thủ của Vưu Lý Tư, cho nên trong giây lát những người của Giáo Đình lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nếu tiến tới thì bọn họ không phải là đối thủ của Vưu Lý Tư, rất có khả năng sẽ bị Vưu Lý Tư giết chết ở nơi này, thực lực của Vưu Lý Tư bọn họ biết rất rõ, động thủ với hắn chẳng khác gì đi vào chỗ chết. Nhưng nếu lui thì chuyện này sẽ gây chấn động Quang Minh Thành, nếu bọn họ lui quân thì Giáo Đình sẽ mất hết thể diện, hậu quả sau này bọn họ sẽ không cách nào chịu được.

Những cách khác như giết người bịt miệng bọn họ cũng đã nghĩ qua. Nếu là chỗ khác bọn họ thậm chí có thể tiêu hủy một tòa tiểu thành không thương tiếc để che giấu thất bại của Giáo Đình, nhưng ở đây thì không được. Đây là Đế Đô của Quang Minh Đế Quốc, Quang Minh Thành, đất đai rộng lớn, hơn nữa lại có dân số hơn tám triệu người. Ở đây lại có các quý tộc, cường giả các nơi và thiên tài của các nước trên thế giới, còn có rất nhiều gia tộc, đại thương nhân, đại phú hào có quan hệ mật thiết với Giáo Đình, Giáo Đình muốn diệt khẩu thì làm sao có thể giết chết toàn bộ bọn họ được chứ?

- Thế nào? Ta không thể ở đây sao? Ta và Bạch Khởi là bạn vong niên, nói không khách khí, hắn vẫn gọi ta một tiếng lão ca ca.

Vưu Lý Tư bĩu môi hừ lạnh một tiếng, nói có chút bất mãn.

Câu nói này khiến tất cả những người đứng xung quanh đều ồ lên, bọn họ không biết Vưu Lý Tư là ai, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng nghe nói có người dám nói vô lễ như vậy với Hồng Y Đại Giáo Chủ của Giáo Đình. Phải biết rằng đó là người có địa vị cao nhất dưới Giáo Hoàng. Lời nói của Vưu Lý Tư rõ ràng không hề xem Hồng Y Đại Giáo Chủ ra gì, sao có thể không khiến người ta ồ lên được?

Đương nhiên những người biết thân phận của Vưu Lý Tư cũng không phải không có, ví dụ như những cường giả của Đấu Giả Công Hội. Phải biết rằng nơi này là Tổng Bộ của Đấu Giả Công Hội, luận về thực lực Đấu Giả Công Hội có thể kém hơn một chút nhưng kém cũng có mức giới hạn, sức mạnh của Đấu Giả Công Hội tại Quang Minh Thành e là không đơn giản như thế. Ngữ khí của Vưu Lý Tư không hề hiền lành, trong đám đông đã có vài vị Đấu Đế cường giả từ từ xuất hiện, mặc dù bọn họ đã cố gắng trấn áp khí tức của mình nhưng Bạch Khởi vẫn có thể cảm nhận được. Có mấy cường giả của Đấu Giả Công Hội, sau khi nghe nói Thái Thượng Trưởng Lão của bọn họ chuẩn bị ra tay đã tìm đến đây. Nếu Vưu Lý Tư hạ lệnh một tiếng sợ là bọn họ sẽ lập tức động thủ, ngoại trừ bọn họ ra còn có mấy Đấu Hoàng cường giả cộng thêm mười mấy Đấu Vương đã chuẩn bị xong tất cả.

Mối quan hệ giữa Giáo Đình và Đấu Giả Công Hội vốn không tốt đẹp gì, chỉ là nước giếng không phạm đến nước sông mà thôi. Người của Giáo Đình không động đến bọn họ thì bọn họ cũng không động đến Giáo Đình, nhưng với bộ dạng bây giờ, người của Giáo Đình lại đang bao vây Thái Thượng Trưởng Lão của Đấu Giả Công Hội, mặc dù chưa động thủ hơn nữa cho dù là động thủ bọn họ cũng không có khả năng thu được kết quả gì, nhưng vẫn khiến cho người của Đấu Giả Công Hội tức giận vì sự khiêu khích của Giáo Đình. Nếu không phải vì Vưu Lý Tư không hạ lệnh, thì bọn họ đã ra tay từ lâu rồi. Người ta sợ Giáo Đình, nhưng Đấu Giả Công Hội cũng không sợ.

- Chuyện này, đương nhiên không phải, chỉ là Giáo Hoàng Bệ Hạ của chúng tôi đã hạ lệnh, ngài…

Vị Hồng Y Đại Giáo Chủ nghe xong thì quay đầu nhìn về phía đồng bạn của mình cười đau khổ, nhưng lời nói ra lên tới miệng cũng không thể nào nói ra.

Hắn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ nói với Vưu Lý Tư rằng Lão nhân gia có thể ngồi ở đây, chẳng qua Giáo Hoàng của chúng tôi đã hạ lệnh giết chết vị huynh đệ của ngài, cho nên ngài hãy ngồi ở đây đừng động thủ để chúng tôi ra tay giết chết vị huynh đệ của ngài.

Hay là nói Lão nhân gia xin hãy giúp chúng tôi một tay, chúng tôi phải giết vị huynh đệ của ngài, ngài hãy trực tiếp giết vị huynh đệ của mình đi, đừng đắc tội với Giáo Đình của chúng tôi, mọi người đều vui vẻ, chúng tôi sẽ lập tức đi ngay?

Lời nói này dù thế nào hắn cũng không thể nói ra miệng, nếu ngồi trước mặt Bạch Khởi không phải là Vưu Lý Tư mà là một Đấu Đế cường giả khác thì hắn tuyệt đối dám nói như vậy nhưng vấn đề là ngồi đối diện với hắn lại là Vưu Lý Tư, Thái Thượng Trưởng Lão của Đấu Giả Công Hội, là người vượt qua cả sự tồn tại giới hạn của Đấu Đế, là người có sức mạnh tuyệt thế cùng đẳng cấp với Giáo Hoàng Bệ Hạ. Nói như vậy với ông ta thì không phải tìm đến cái chết là gì? Cho dù là Lão nhân gia không ra tay thì khi lời nói đó phát ra những người của Đấu Giả Công Hội e là sẽ lập tức gây bạo động, liều mạng với bọn họ vì sự khiêu khích dành cho sự tôn nghiêm của Đấu Giả Công Hội, Đấu Giả Công Hội không vì chuyện này mà liều mạng với Giáo Đình mới là lạ.

Đấu Giả Công Hội tồn tại thế nào chứ? Đó là tổ chức liên hợp Đấu Giả cả Đại Lục, là thánh địa trong lòng của tất cả Đấu Giả, là tổ chức cộng đồng vượt lên năm mươi triệu Đấu Giả, được xếp hàng thứ ba trên Đại Lục, thực lực khủng khiếp khiến người ta khiếp sợ. So với Quang Minh Giáo Đình mà nói khả năng có thể không bằng nhưng nếu liên hợp với Hắc Ám Thần Điện thì thừa sức tiêu diệt Quang Minh Giáo Đình, vì vậy làm sao hắn dám mở miệng trêu chọc linh tinh chứ.

Sự tình đã đến nước này rồi, đám cường giả của Giáo Đình tiến cũng không được, lùi cũng không xong, trong chốc lát cứ đứng sững sờ ở đấy. Vẻ mặt vô cùng xấu hổ, thậm chí bọn họ đã bắt đầu nghĩ đến phải thông báo cho Giáo Hoàng tự mình đến đây. Tình hình trước mắt khiến cho bọn họ không còn nghĩ được cách nào khác ngoài mời Giáo Hoàng trực tiếp tới đây.

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.