Cửu U Long Giới

Chương 253: Chương 253: Xung đột chính diện với Giáo Đình (2)




Vị tướng quân kiên quyết nói, khi nói không hề có chút gì là mềm yếu, dù sao hắn cũng là một viên tướng, bản thân phụng mệnh hành sự, Bạch Khởi nhất định sẽ bảo vệ hắn, đương nhiên có Bạch Khởi Nguyên Soái rồi thì hắn còn phải sợ gì nữa chứ?

- Ngươi…

Tên thủ lĩnh của Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn nghe xong liền biến đổi sắc mặt, lập tức rút trường kiếm đeo bên hông mình chĩa về phía tên tướng lĩnh trước mặt như muốn nói mình sẽ động thủ, đám kỵ sĩ phía sau hắn cũng dần dần lấy vũ khí của mình ra với bộ dạng hùng hổ. Những thủ hạ đứng bên cạnh vị tướng quân cũng không hề yếu đuối lạnh lùng rút vũ khí của mình ra chờ đợi đối phương. Trong nháy mắt bầu không khí xung quanh trở nên đầy sát khí, trong nháy mắt không khí trở nên lạnh lẽo.

- Thủ hạ của ta làm sao? Ngươi muốn thế nào chứ? Tốt nhất các ngươi nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, thủ hạ của ta nói không sai, ở Bất Diệt Hoàng Triều các ngươi chỉ là một đám dân thường mà thôi, có thể cho các ngươi vũ khí, chiến mã và chỗ ở đã là ân điển to lớn của Bệ Hạ với các ngươi rồi, tốt nhất đừng không biết điều như thế, ta đã hạ lệnh cấm, áp dụng với bất cứ người nào, trừ phi là Bệ Hạ hạ lệnh, nếu không ta tuyệt đối sẽ không hủy bỏ, các ngươi… tùy tiện xông vào cấm địa, công khai hạ nhục tướng quân Đế Quốc, các ngươi biết đó là tội danh gì không?

Giọng nói của Bạch Khởi vang lên từ phía sau đám đông, khi ở đây còn đang nhốn nháo lập tức có binh sĩ chuyên bảo vệ nhanh chóng chạy về thông báo cho Bạch Khởi, cho nên Bạch Khởi rất nhanh đã có được tin tức, nhanh chóng đến nơi này, khi đến nơi này vừa vặn nghe thấy những lời này, cho nên không kìm được bước ra lạnh lùng nói một câu như vậy.

- Chúng ta là…

Khi thủ lĩnh của kỵ sĩ đoàn còn muốn nói gì đó, đột nhiên một giọng nói già nua vang lên:

- Gia Nội, được rồi… chuyện này ngươi không cần nói nhiều nữa, đứng sang bên cạnh đợi được rồi…

Nói xong một lão giả mặc trường bào màu lam, trên trường bào mang thập giá màu vàng chậm rãi từ phía sau đám đông, dẫn theo một đám Tế Tự bước ra, lẳng lặng đứng ở tiền phương của đội ngũ, vẻ mặt nhu hòa bình thản. Vẻ mặt bình thản không dao động khiến người ta khó mà nhìn rõ con người này đang nghĩ gì, nhưng có thể khẳng định là lão giả này không phải là người bình thường, hơn nữa có thể còn rất lợi hại, khí phách của người bình thường không thể nào sánh được.

- Nguyên Soái các hạ… chúng tôi là người của Thần Điện… tôi nghĩ là ngài cũng biết rồi, tôi là Giáo khu Chủ giáo của Bất Diệt Hoàng Triều Đa La Mẫu, trước đây không lâu một sức mạnh hắc ám khổng lồ và tinh khiết xuất hiện ở gần đây, vì sự an toàn của nhân dân Đế Đô, và vì sự an toàn của các vị quý tộc ở xung quanh, cho nên tôi chỉ huy cho Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn và mấy trăm viên Tế Tự tới nơi này, hy vọng ngài có thể hiểu cho hành động của chúng tôi, tránh đường cho chúng tôi để chúng tôi đi tiêu diệt sức mạnh dị đoan tà ác đó…

Đa La Mẫu Đại Chủ giáo đã đến lúc muốn lấy lại thể diện, đi ra không có thái độ kiêu căng, ngược lại rất hòa nhã, rất khoan thai nói như vậy với Bạch Khởi.

Nói thật đối phương là Giáo khu Chủ giáo, đường đường là Lam Y Đại Chủ giáo của Thần Điện, về địa vị mà nói cũng không hề thua kém gì Bạch Khởi, thậm chí còn cao hơn một chút, dù sao tính ưu việt của Thần Điện đặt ở nơi này, nếu là bình thường hắn nói như vậy, Bạch Khởi tuyệt đối sẽ không tính toán mà cho hắn chút thể diện, để hắn tiến vào xem, dù sao oan gia nên giải không nên kết, đặc biệt là oan gia như vậy, Bạch Khởi không hy vọng kết thù. Nhưng tình huống bây giờ không như vậy, Bạch Khởi có thể để bọn họ tiến vào tìm Đại Hắc Thiên sao? Có thể để bọn họ động thủ sao? Đáp án rõ ràng là không rồi.

Bạch Khởi cười lạnh một tiếng nhìn vị Đại Chủ giáo đang ở trước mặt nói:

- Muốn tiến vào sao? Ta dựa vào cái gì để tin lời ngươi chứ? Vì dân cư của Đế Đô và quý tộc nơi này? Ngươi yên tâm đi, việc này không cần ngươi phải lo. Ở đây chúng ta đang có nhiệm vụ khẩn cấp không tiện để ngươi vào, hơn nữa ta cũng không tin thật sự có sự tồn tại dị đoan gì đó, nếu có… chúng ta cũng không cần sự giúp đỡ của các ngươi. Ở đây ta có vạn quân tinh nhuệ, một lát nữa ta sẽ điều động nhiều người hơn tới đây, bất kể là chuyện dị đoan gì e là cũng chỉ có con đường chết mà thôi, được rồi… các ngươi quay về đi… nơi này không cần các ngươi, nhiệm vụ của các ngươi chính là quay về chữa trị cho càng nhiều người, truyền bá tín ngưỡng của các ngươi, chuyện ở đây không cần các ngươi phải lo.

Không nghi ngờ gì đây chính là lời cự tuyệt nghiêm khắc của Bạch Khởi với đề nghị của Đa La Mẫu Chủ giáo, đồng thời không niệm tình mà đuổi khách, một chút thể diện cũng không giữ lại cho đối phương. Nhìn thấy tình cảnh như vậy sắc mặt của Đa La Mẫu Chủ giáo chợt biến đổi, tiếp tục nói:

- Nhưng Nguyên Soái ngài phải hiểu…

- Cái gì ta cũng hiểu, không cần ngươi phí lời, chuyện gì ta cũng rất rõ ràng, không cần ngươi phải nói nhiều với ta làm gì. Ta đã nói ta có thể xử lý thì có thể xử lý, ngươi đừng phí lời ở đây nữa. Chuyện hôm nay ta không truy cứu các ngươi đã là để thể diện cho Thần Điện các ngươi lắm rồi, tốt nhất là các ngươi đừng tiến vào thêm nữa.

Bạch Khởi lạnh lùng nói, khi nói xong lẳng lặng liếc nhìn Đa La Mẫu Chủ giáo đang ở trước mặt.

- Thật sự không còn chỗ để thương lượng sao?

Đa La Mẫu Chủ giáo có chút không cam tâm hỏi, hắn không muốn đắc tội với Bạch Khởi, muốn giữ thể diện cho Bạch Khởi nhưng không ngờ Bạch Khởi lại cố chấp như vậy, không chịu dàn xếp một chút, điều này khiến Chủ giáo cảm thấy mất mặt, trong lòng rất không thoải mái. Nếu không phải vì bây giờ thực lực của bọn chúng thật sự không thể bằng với Bạch Khởi thì e là vị Đa La Mẫu Chủ giáo đã không kìm được sự tức giận. Dù sao lời nói của Bạch Khởi có chút nể tình, cũng không làm mất thể diện lắm, người của Thần Điện chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy, ở đây Bạch Khởi vẫn là người đứng cao nhất…

- Con người của ta không thích phí lời, chuyện như vậy ta không nói hai lần, các ngươi muốn rời đi hay là muốn chết… thì hãy tự chọn đi.

Bạch Khởi lạnh lùng nói, nói xong phẩy tay, mấy vạn quân binh cầm vũ khí của mình nhắm về phía những người của giáo đình, nhìn bộ dạng giống như chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào, hơn nữa khi động thủ sợ là sẽ không niệm tình, điều này khiến cho những Quang Minh Kỵ Sĩ có chút căng thẳng. Dù sao không có ai thật sự không sợ chết, đặc biệt là trong tình hình như vậy, địch đông ta ít, không ít người đã bắt đầu dao động, dù sao những người tâm trí thật sự kiên định, thề chết cũng trung thành với Quang Minh Thần Điện chung quy cũng chỉ là số ít mà thôi.

- Nguyên Soái… ta hy vọng ngài có thể suy nghĩ cho kĩ, ngài phải biết ngài đang làm gì, ngài đang đối đầu với Quang Minh Thần Điện có biết không? Ngài đang bao che dị đoan, nếu Giáo Hoàng Bệ Hạ biết nhất định sẽ không vui, đến lúc đó hậu quả như thế nào tôi nghĩ ngài cũng biết, xin ngài hãy suy nghĩ cho kĩ, chúng tôi chỉ là tiến vào điều tra dị đoan mà thôi, sẽ không làm chuyện gì khác… Nếu ngài nhất định không hợp tác với chúng tôi, hậu quả nhất định tương đối nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức ngài không thể chấp nhận được đâu.

Đa La Mẫu Chủ giáo nhìn thấy những lời khuyên bảo không có tác dụng, bắt đầu chuyển sang sách lược uy hiếp, đe dọa, nhưng đáng tiếc là những lời đó đối với Bạch Khởi mà nói cũng không có tác dụng gì.

Nhưng đáng tiếc Bạch Khởi nghe xong lời này cuối cùng vẫn hết sức thờ ơ, không những không có phản ứng gì mà hai mắt còn đưa lên xuống để đánh giá Đa La Mẫu một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:

- Ngươi đang uy hiếp ta sao? Ngươi biết phía sau là nơi nào không? Phía sau là nhà của ta… Nhà của ta sao có thể tùy tiện để người của Thần Điện các ngươi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra chứ? Các ngươi đang ở nơi nào vậy? Các ngươi cho rằng Bạch Khởi ta dễ ức hiếp lắm sao? Đừng quên đây là Bất Diệt Hoàng Triều, không phải là nơi của Quang Minh Thần Điện các ngươi, tốt nhất là các ngươi đừng uy hiếp ta, nếu không ta bảo đảm sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu… các ngươi nên biết rằng… ta hoàn toàn có lý do nói các ngươi cản trở quân vụ để xử toàn bộ các ngươi tội chết.

- Bạch Khởi ngươi được lắm… nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ đi, nhưng chuyện ngươi bao che cho dị giáo, ta sẽ báo cho Quang Minh Thần Điện, hậu quả cụ thể ta bảo đảm ngươi không tưởng tượng được đâu, ngươi cứ đợi mà xem…

Đa La Mẫu Chủ giáo cũng không còn cách nào khác, hắn cũng nhìn ra Bạch Khởi dù có chết cũng không cho hắn tiến vào, vì vậy lúc này nói nhiều cũng vô ích, tức giận nói một câu rồi rời khỏi đó.

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.