Cữu U Ma Động

Chương 2: Chương 2: Không thảm tử lại rơi vào vực - Chốn động trung gặp người cùng cảnh




Khi bị Tôn Lãnh Thu ném đi và khi nhận ra rằng bản thân mình đang lao vùn vụt vào khoảng không, mà bên dưới nếu không là triền núi lởm chởm những đá thì cũng là vực thẳm sâu ngàn trượng, Vương THẾ Kỳ mới biết thế nào là sợ hãi.

Chỗ trú ngụ của nó và song thân vốn là một thạch thất nằm giữa lưng chừng núi nên từ vị thế này nếu rơi xuống thì cái chết ắt sẽ đến là điều không sao tránh khỏi.

Thế nhưng sự sợ hãi trước cái chết ngay phút chốc liền tan biến đi khi trong tầm thị tuyến của Vương Thế Kỳ liền xuất hiện một thi thể vỡ vụn đang phơi bày lồ lộ ở bên trên một tảng đá.

Phụ thân nó thế là đã chết.

còn nữa, tiếng kêu thảm khốc của mẫu thân và tràng cười thỏa mãn của Tôn Lãnh Thu liền lọt vào thính nhĩ của Vương Thế Kỳ vì có tâm trạng này nên không còn chút gì sợ hãi nữa.

"Vút, vút ,'

Hai mắt nhắm lại, Vương Thế Kỳ nôn nao chờ cái chết đến với nó không bao lâu nữa.

Lạ thật! Ðối với những ai không trông chờ cái chết thì cái chết sao lại đến quá mau lẹ. Ngược lại, với tâm tưởng chờ cái chết khắc đến thì Vương Thế Kỳ lại cảm thấy thời gian chờ đợi sao mà dài như vô tận thế này?

Sự nôn nao càng tăng khi cái chết đến càng chậm.

Không tự chủ được Vương Thế Kỳ chợt bừng mở hai mắt ra để nhìn và ước lượng xem thử chừng nào thì cái chết sẽ đến với nó. Và nó không thể không mừng rỡ khi nó nhận ra rằng triền núi đá đang dâng lên thật nhanh và sắp sửa va đụng vào thân hình của nó rồi.

Dù rằng, chỗ mà nó đang rơi xuống là một lớp cây dại chợt mọc trên triền núi nhưng nó tin tưởng rằng với đà rơi xuống của nó thì đừng nói là một lớp cây dại mà thôi, đến như mười lớp y như thế này thì thi thể của nó cũng phải vỡ vụn ra thành trăm mảnh. Và nó sẽ được toại nguyện vì mau chóng được sum họp với song thân vừa đi trước nó không bao lâu.

"Soạt ,, "Vù vù ,'

"Vụt, vụt ,'

Thất vọng đến não nề, Vương Thế Kỳ chút nữa là gào lên khi nhận ra lớp cây dại chợt vỡ toang ra để đón nhận nó nhưng không phải là đưa nó đến với cái chết mà là nuốt chửng toàn thân nó vào cái miệng tham lam vô đáy của một vực thẳm được lớp cây dại tình cờ phủ kín.

Vương Thế Kỳ còn thất vọng hơn khi mục quang của nó lúc này vô phương nhìn được sự vật quanh nó. Vì bên dưới lớp cây dại nọ, vực thẳm này chỉ tuyền một mầu đen tối như cõi u minh.

"Vụt, vụt ,'

Hai bên tai của Vương Thế Kỳ chỉ còn là những tiếng động do luồng gió thổi sượt qua hai bên thân tạo thành.

"ào ào ,, Gió thổi ngược lên càng lúc càng mạnh chứng tỏ đà rơi xuống của Vương Thế Kỳ càng lúc càng nhanh. Vương THẾ Kỳ một lần nữa quên đi sự thất vọng. Ðổi lại, nó lại nôn nao chờ cái chết thế nào cũng phải đến với nó. Vì, trên đời này làm gì có vực thẳm sâu không đáy.

NÓ vô tình rơi vào một miệng vực mà trước đây nó và mẫu thân nó không hề tưởng tượng là có ở dưới gốc cây dại nọ. Và vực thẳm thì thế nào cũng có đáy. Với đà đang rơi xuống càng lúc càng nhanh thì cái chết ắt sẽ đến với nó, bất quá chỉ chậm hơn dự định của nó trong một khoảng thời gian cực ngắn mà thôi.

Vụt, vụt.'

"ào ào ,, Vương Thế Kỳ lại nhắm chặt mắt. Vì có mở căng hai mắt cũng bằng thừa. NÓ không thể phân biệt rõ đâu là đâu trong màn đêm đen dày đặc này. NÓ cố trấn định để chờ...

"Ðứa bé? Sao lại là đứa bé?"

Giật nảy cả thân mình trước sự phát thoại không ngờ là có, Vương THẾ Kỳ một lần nữa kêu lên, "Có người? Sao lại có người?"

Giọng nói kia lại vang lên, "Có người thì sao? Việc gì ngươi phải la toáng lên như vậy?"

CỐ giương hết mục lực để nhìn về hướng có tiếng phát thoại, Vương Thế Kỳ càng thêm hoảng kinh hồn vía khi nó chợt phát hiện có hai đốm sáng ở cách nó không xa.

"Không phải người? Là quỷ? Phụ thân ơi, mẫu thân ơi, hãy cứu hài nhi với ở đây CỎ quỷ đây này. Oái..." Vương Thế Kỳ chợt kêu lên một tiếng thảm thiết khi ở đầu vai bên tả của nó chợt bị vật gì đó bấu chặt vào đến muốn vỡ vụn cả đầu vai.

"Tiểu tử, ai là phụ thân ngươi? Ai là mẫu thân ngươi?"

Nước mắt tuôn chảy ràn rụa vì đau, Vương Thế Kỳ theo phản ứng chụp nhanh hữu thủ vào đầu vai bên tả. Theo xúc giác, Vương Thế Kỳ biết rằng vật đang bấu vào đầu vai của nó không là gì khác ngoài một bàn tay xương xẩu với một ngón có ngắn hơn so với bốn ngón còn lại.

"Ai da, đau quá... ?"

Giọng kia rít lên, "Ngươi sẽ còn chịu đau đớn hơn thế này nếu ngươi không chịu đáp lời lão phu.?"

"Phụ thân của tiểu nhi là... " đang nói Vương Thế Kỳ vội nín bặt.

Giọng nói kia hậm hực thúc giục, "Là ai? Sao ngươi đang nói lại nín lặng như vậy?" Cùng với lời thúc giục này bàn tay xương xẩu nọ cũng được nhân vật kia bấu mạnh thêm.

Hai mắt đổ hào quang nhưng Vương Thế Kỳ bằng giọng lạc hẳn đi vẫn nói rõ từng tiếng, "Tiểu gia đang muốn chết đây, lão muốn giết thì giết đi!?"

Không ngờ lại được nghe lời nói này, nhân vật nọ chợt gào lên, "Ngươi... " rồi bỏ lửng. Sau đó nhân vật nọ đột nhiên rú lên cười sằng sặc, "Ha ha ha... ngươi tưởng một nhân vật lừng lẫy như lão phu lại quên đi một động tác đơn giản là giết một đứa bé như ngươi sao?

Huống chi, ha ha ha... huống chi lâu rồi lão phu chưa được một bữa no bụng, ha ha ha...?"

Kinh tâm khiếp đảm, Vương Thế Kỳ cố vùng người ra và gào thất thanh, "Quỷ, đúng là ta đã gặp quỷ rồi. Thiên địa ơi, quỷ thần ơi, con đang bị quỷ ăn tươi nuốt sống con đây này.?"

nha ha ha... tiểu tử nói đúng lắm. Lão phu đúng là đang muốn ăn tươi nuốt sống ngươi đây.?"

Toàn thân như hóa đá, tri giác của Vương Thế Kỳ trước khi tan biến đi chỉ kịp nói lên một nhận định cuối cùng, "Song thân, hãy chờ hài nhi với. Hài nhi sắp sửa được gặp mặt song thân đây.?"

"Phịch.?"

Trong lúc bất ngờ, bàn tay xương xẩu kia chợt buông nó ra làm cho Vương Thế Kỳ phải ngả người về phía sau và va vào một vách đá cứng lạnh.

Tri giác kịp trở lại với Vương Thế Kỳ khi tai nó nghe nhân vật kia phát thoại, "Nói như ngươi thì song thân ngươi đã chết cả rồi, phải không?"

Vừa nghe xong câu hỏi này, sự đau buồn lần đầu tiên ập đầy vào tâm trí của Vương Thế Kỳ. NÓ thút thít khóc và gào tướng lên, "Phụ thân, hu hu... mẫu thân, hu hu... chờ hài nhi với, hãy đưa hài nhi theo với, hu hu... ?"

Giọng nói kia chợt cất lên tức bực, "Ngươi có thôi đi không, tiểu tử? Là nam nhi sao ngươi lại mau nước mắt quá vậy, hừ?"

Vương Thế Kỳ vẫn khóc. Và giọng nói kia liền gầm lên một tiếng đến thủng cả màng nhĩ.

"Câm!?"

Tiếng gầm thật khủng khiếp khiến Vương Thế Kỳ không thể không ngừng ngay tiếng khóc. NÓ giương đôi mắt nhìn thao láo vào hai đốm sáng chính là đôi mục quang của nhân vật nọ.

"Hừ, song thân ngươi chết thì đã sao? Nếu lão phu cũng chỉ biết khóc lóc rên rỉ như ngươi thì làm gì lão phu có được ngày hôm nay?"

NÓ kinh ngạc nói, "Nói như lão trượng thì song thân của lão trượng cũng đã bị thù nhân hãm hại ư?"

Giọng nói kia chợt gắt lên, "Sao ngươi biết?"

NÓ sợ hãi nói, "Không phải ý của lão trượng là như thế sao?"

"Hừ, ý gì của lão phu chứ? Nhưng khác với ngươi là lão phu còn báo được thù. Riêng ngươi, kiếp này ngươi đừng mong có một ngày như thế đối với ngươi.?"

"Là ngày gì, lão trượng?"

Giọng nói kia càng thêm cáu gắt, "Là ngày gì ngươi không biết sao?

Ngươi ngốc thật hay đang giả vờ làm ra vẻ ngốc?"

NÓ băn khoăn, "Có phải ý của lão trượng muốn nói đến ngày tiểu nhi báo phục gia thù không?"

"Hừm!?"

NÓ gật gù, lẩm bẩm, "ừ nhỉ, sao ta lại dễ dàng quên đi điều này kìa? Phải rồi, không phải trước khi thảm tử mẫu thân từng căn dặn ta phải báo thù là gì?"

Nhân vật nọ đột nhiên lại cười lên, "Ha ha ha... ?"

NÓ cảm thấy bực dọc đối với giọng cười hàm ý khinh miệt này, "Sao lão trượng lại cười?"

Giọng nói kia lúc bấy giờ mới đáp, "Tại sao lão phu lại cười ư? Tiểu tử hãy nghe đây. Không biết đã bao lâu rồi lão phu phải chịu tù túng ở đây, không sao trở lại được với dương thế. Bằng vào bản lãnh nghiêng trời lệch đất như lão phu, lão phu còn phải cam chịu trước tình cảnh này, thì ngươi, một đứa bé con chưa ráo máu đầu, một mẩu võ công cũng không có. Ngươi làm sao thoát khỏi được Phong Nha tuyệt động này mà mong có ngày báo được gia thù? Ngươi không cảm thấy rằng ngươi đang vọng tưởng đến độ hoang đường không?

Ha ha ha...?"

"Phong Nha tuyệt động", đó là lối nói của nhân vật này. Còn theo sự kỳ vọng đến tuyệt vọng của mẫu thân thì Vương Thế Kỳ lại biết đến một danh xưng khác gần giống như vậy là Phong Nha huyệt động.

Vương Thế Kỳ không thể không hỏi, "Là Phong Nha huyệt động chứ không phải là Phong Nha tuyệt động ư?"

NÓ vỡ lẽ ra khi nghe nhân vật kỳ bí kia giải thích, "Thì lão phu cũng ngỡ đây là Phong Nha huyệt động. Nhưng ngươi thử nghĩ xem, là huyệt động thì phải có chỗ thông thương mới đúng. Ðằng này, lên không lối, xuống không đường, đây nếu không là tuyệt động thì còn gọi là gì nữa?"

NÓ kinh nghi, "Lão trượng thử leo xuống chưa mà bảo là xuống không đường? Lão trượng đã đến đây bằng phương cách nào mà lại bảo là lên không lối? Không lẽ lão trượng cũng bị thù nhân tình cờ ném ngay vào đây chứ không phải tự ý tìm đến sao?"

Giọng nói kia chợt thở dài một cách nuối tiếc, "Việc lão phu tự ý tìm xuống hay bị kẻ tiểu nhân hãm hại đâu có gì là khác nhau?" Nói đến đây nhân vật kỳ bí nọ chợt đổi giọng, cáu gắt hẳn lên, "Hừ, ngươi chỉ là một đứa bé thì ngươi biết gì mà nói chứ? Lão phu không rỗi hơi đâu mà nói với ngươi.?"

Tuy đối phương đã nói như vậy nhưng sau đó lại hậm hực bảo, "Nếu lão phu mà bị rơi xuống như ngươi lúc nãy, có lẽ lão phu đã bị tan xác từ lâu rồi. Và như thế lúc mới rồi, lấy ai làm người ra tay để chộp giữ ngươi và lôi ngươi vào chốn này?"

Gật đầu ra vẻ đã hiểu, Vương Thế Kỳ nói, "Hóa ra là vừa rồi lão trượng phát hiện việc tiểu nhi bị rơi xuống và đã kịp thời ra tay cứu mạng cho tiểu nhi. Vậy lão trượng đừng trách tiểu nhi này đang có lời thất lễ định nói.?"

"Ngươi định nói những gì?"

NÓ bực bội đáp, "Lão trượng đúng là người đa sự?"

Giọng nói kia liền chưng hửng, "Ða sự? Ngươi dám bảo lão phu là người đa sự ư?"

"Không phải thế sao? Tiểu nhi đang cầu mong được chết để kịp tái hiệp với song thân ở chốn cửu tuyền. Chính vì sự đa sự của lão trượng khiến tiểu nhi phải còn chậm trễ đến thế này đây.?"

"Hừ!?"

Biết chắc đối phương đang giận dữ, Vương Thế Kỳ không những không sợ mà còn thản nhiên bảo, "Nếu lão trượng muốn thì cứ việc ra tay giết tiểu nhi đi. Bằng không... ?"

"Bằng không thì sao?"

NÓ càng ung dung hơn, "Bằng không tiểu nhi đành phải tự gieo mình xuống vực một lần nữa vậy.?"

Nghe thế, nhân vật nọ chợt rít lên, "Ngươi nhất định muốn chết!

Tốt lắm vậy tại sao lão phu lại bỏ phí một bữa ăn no lòng như thế được?,, Hốt hoảng, Vương Thế Kỳ vội kêu lên, "Không được!?"

"Sao lại không được?"

"Tiểu nhi chỉ muốn chết ngay đương trường chứ không phải chết vì bị ăn tươi nuốt sống đâu.?"

"Hừ, chết bằng cách nào mà chẳng vậy?"

"Nhưng tiểu nhi nhất quyết mong muốn chết theo cung cách này.?"

"Ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà hòng lựa chọn cách chết đây?"

Do chưa hề mang thương tích, Vương Thế Kỳ bèn vươn dài song thủ, "Dù không có bao nhiêu bản lãnh nhưng tiểu nhi quyết cũng... ?"

Giọng nói kia bật lên tiếng kêu kinh ngạc khiến cho Vương Thế Kỳ không sao nói được trọn câu, "Thập chỉ truy hồn? Song thân ngươi là người của Huỳnh Liên giáo ư?"

NÓ đắc ý, "Lão trượng đã sợ rồi sao?"

Giọng nói kia liền biểu lộ sự khinh thị, "Dù có là Huỳnh Liên giáo giáo chủ, lão phu cũng chưa đến nỗi phải sợ hãi đâu.?"

"ái chà, lão trượng nói khoác mà không biết ngượng miệng sao?

Gia mẫu có nói bản lãnh của giáo chủ Huỳnh Liên giáo rất thần thông quảng đại, lão trượng bảo không sợ hãi là hàm ý gì?"

"Hừ, mẫu thân nói như thế tuy không sai, nhưng lời mà lão phu vừa nói cũng không phải là không đúng.?"

Vương Thế Kỳ bật cười lên hinh hích, "Vậy tại sao lão trượng lại phải chịu cảnh tù túng ở một chỗ ngó lên không thấy trời, nhìn xuống không thấy đất? Ðã có bản lãnh phi phàm tại sao lão trượng không tìm cách thoát đi?"

Giọng nói kia liền hậm hực thốt lên, "Hừ, hạng ấu trĩ như ngươi dù lão phu có nói cũng chỉ uổng công thôi. Lão phu bảo thật cho ngươi hay, đừng nói là một giáo chủ Huỳnh Liên giáo, cho dù là mười giáo chủ đi nữa thì cũng phải thúc thủ trước cảnh này mà thôi.?"

vương Thế Kỳ không tin, "Lão trượng nói thật chứ? Không lẽ với thân pháp Liên hoa đăng đài, giáo chủ Huỳnh Liên giáo không thể từ chốn này bay ngược lên trên được sao?"

"Liên hoa đăng đài thì đã hơn gì được ai? Với một trăm trượng chiều sâu như thế này họa chỉ có cánh mà bay lên như loài chim điểu thì may ra, hừ.?"

"Một trăm trượng? Sao lão trượng biết từ chỗ này lên đến bên trên là những một trăm trượng?"

"Lão phu biết.?"

"Tại sao lão trượng lại biết, tiểu nhi hỏi như thế kia mà?"

"Hừ, ngươi tò mò quá rồi đấy, tiểu tử. Nói đi, ngươi phải hay không phải là người của Huỳnh Liên giáo?"

Vương Thế Kỳ kinh ngạc, "Tại sao lão trượng lại hỏi câu này?

Không phải lão trượng vừa nhìn thấy thủ pháp Thập chỉ truy hồn của tiểu nhi rồi đấy sao?"

vương Thế Kỳ tỉnh ngộ khi nghe giọng nói kia giải thích, "Thứ nhất, trú sở của Huỳnh Liên giáo cách địa phương này ít lắm phải là năm ngàn dặm. Thứ hai, khi ngươi gọi đến giáo chủ Huỳnh Liên giáo ngươi không có được một sự kính trọng nào cả. Qua hai điều này lão phu mới hỏi ngươi như thế.?"

TỎ vẻ thán phục, Vương Thế Kỳ lên tiếng đáp lời, "Lão trượng nói đúng lắm. Ngoài gia mẫu trước kia là người của Huỳnh Liên giáo, cả gia phụ lẫn tiểu nhi đều không liên quan gì đến Huỳnh Liên giáo.?"

"Vậy phụ thân ngươi là người thuộc môn phái nào?"

Sau một thoáng lộ vẻ chần chừ, Vương Thế Kỳ không hiểu sao lại đáp một cách rạch ròi, "Hoa Sơn phái.?"

"Hoa Sơn phái? Lệnh tôn có phải là Hoa Sơn Nhất Hiệp Vương Uy không?"

Vương Thế Kỳ giật mình, "Ðúng rồi. Nhờ đâu lão trượng biết rõ như thế?'

'

Không đáp, nhân vật kỳ bí nọ chỉ bật cười lên rũ rượi, "Ha ha ha... ?"

Hoang mang Vương Thế Kỳ kêu lên, "Có gì đáng để cười đâu, lão trượng?"

"Sao lại không đáng cười chứ? Hừ, lão phu không nhịn được cười khi phụ thân ngươi đường đường là một đại hiệp được mọi người ngưỡng mộ lại để cho tình nhi nữ che mờ đi lý trí.?"

Ngỡ đối phương cũng như đa phần người trên giang hồ, không tán thành việc phụ thân nó thành thân với một yêu nữ tà giáo, nên vừa nghe xong. Vương Thế Kỳ liền quát lên, "Câm đi! Lão trượng nói gì thì nói nhưng không được nói động đến gia mẫu.?"

Càng cười to hơn, giọng nói kia sau đó mới trách nó, "Xem kìa, lão phu cười là cười phụ thân ngươi chứ đâu có động đến mẫu thân ngươi?"

"Gia phụ có gì đáng cười chứ?"

"Không phải à? Lão phu hỏi tiểu tử ngươi có phải phụ thân ngươi sau khi bị trục xuất khỏi môn trường đã chọn Bạch Phong Sơn này làm nơi ẩn dật phải không?"

Vương Thế Kỳ vì đã nghe mẫu thân nói cho nghe tất cả nên không thể không thừa nhận, "Ðúng vậy. Không lẽ vì gia phụ vẫn nấn ná với kiếp sống thừa mà lão trượng lại cười?"

"Lão phu không hề cười cợt phụ thân ngươi về điều đó. Ý chí của phụ thân ngươi khi tìm đến đây lão phu đã hiểu và lão phu không thể không cảm phục. Tuy nhiên, phải chi phụ thân ngươi sáng suốt hơn và nhận định rõ hơn thì đâu phải khốn đốn dưới tay một kẻ tiểu nhân là Tôn Lãnh Thu.?"

"Lão trượng nói như thế là có ý gì, tiểu nhi tuy nghe nhưng không hiểu gì cả?"

"Thôi, lão phu có nói vị tất ngươi đã tin. Huống chi, đời này kiếp này ngươi đừng mong gì sống sót rời khỏi đây, lão phu cho rằng ngươi càng không biết thì khi chết càng thảnh thơi hơn.?"

Vương Thế Kỳ cố lên tiếng nài nỉ, "Lão trượng... ?"

Nhưng ngay lúc đó giọng nói kia chợt bảo, "Ðã đến lúc lão phu phải dùng bữa rồi. Ngươi chưa cảm thấy đói sao, tiểu tử?"

Giữa chốn tối tăm, không phân biệt được ngày hay đêm như thế này, Vương Thế Kỳ liền cảm nhận sự đói khát ngay lập tức đến với nó khi lão nhân kỳ bí kia lên tiếng nhắc nhở. NÓ nuốt nước bọt một cách khô khan rồi hỏi, "Dùng bữa ư? Lão trượng tìm được vật thực ở chỗ này à?"

"Là ngươi đó.?"

Giật mình một phen nữa, Vương Thế Kỳ co rúm người lại, "Là tiểu nhi sao? Nếu... ?"

"Nếu gì? Sao ngươi không nói rõ ra?"

cố gắng lắm Vương Thế Kỳ mới hỏi được thành lời, "Nếu tình cờ tiểu nhi không rơi xuống đây thì... thì lão trượng sẽ dùng bữa với...

với cái gì?"

Bật cười lên thích thú, giọng nói kia làm cho Vương Thế Kỳ sợ đến vỡ mật khi đáp lời, "Ha ha ha... dùng bữa bằng thứ gì ư? Ðây, sao ngươi không thử cầm lấy vật này mà xem.?"

Ngay tức khắc, một vật vừa trơn vừa lạnh lại vừa vốn có sống động liền được lão nhân kia ấn vào tay nó. NÓ rùng mình và hất mạnh tay ra.

"Phịch.?"

"Rít rít...?"

Cảm giác vừa có được cộng với tiếng kêu mà tai nó vừa nghe, Vương Thế Kỳ bật kêu lên hoảng loạn, "Ðộc xà? Là độc xà? Lão trượng đã phải dùng bữa bằng độc xà ư?"

Bằng âm thanh chua chát, giọng nói đó đáp lại bằng một câu hỏi, "Nếu không thế, lão phu làm sao giữ được sinh mạng cho đến lúc này?"

NÓ kinh nghi, "Lão trượng đã lưu lại đây bao lâu rồi?"

"Giữa một đêm đen dài dằng dặc như thế này ngươi bảo lão phu phải tính tháng, ngày như thế nào đây? Tuy nhiên, lão phu cũng có cách tính áng chừng nếu lão phu biết được niên kỷ của ngươi.?"

"Tuổi của tiểu nhi ư? Làm sao lão trượng có thể biết được điều này?"

Giọng nói của lão nhân liền tỏ ra bực bội và trách nó, "Mỗi việc ngươi mỗi hỏi, ngươi không thể tự mình biện giải được sao?"

NÓ liền nín lặng nhưng vẫn tỏ ra không phục. Do nhìn được sắc diện của nó nên lão nhân kia lại hỏi, "Thế nào? Ngươi có niên kỷ là mười hay mười một?"

Muốn thử xem lão nhân kia sẽ biện giải như thế nào, Vương Thế Kỳ đáp gọn lỏn, "Là mười hai!?"

"Mười hai ư? Nói vậy, lão phu đã lưu lại chỗ này những mười một năm rồi ư? ái chà, không ngờ mới thắm thoát đó mà đã mười một năm. Lão phu đã như vậy thì không còn bất kỳ một tia hy vọng nào nữa dù là mong manh.?"

Mấp máy môi vài lượt Vương Thế Kỳ định hỏi lại lão nhân là nhờ đâu lão nhân biết chắc thời gian bị lưu lại đây là mười một năm.

Nhưng do sợ lão nhân lại quở trách nên nó kịp nuốt lại lời định hỏi.

Sau một lúc nghĩ ngợi nhằm tự biện giải sự việc, Vương Thế Kỳ chợt kêu lên, "A, tiểu nhi hiểu rồi. CÓ phải lão trượng đã đến đây sau khi gia phụ ẩn dật được một năm không?"

CÓ lẽ lão nhân kia đang bần thần vì thời gian lưu ngụ không ngờ lại dài đến thế nên ở phía của lão nhân không có bất kỳ một lời phát thoại nào cả.

sau một lúc yên lặng là thế, tai của Vương Thế Kỳ liền bắt được những thanh âm lạ tai.

"Rào rào...?"

Dựa theo thanh âm này và kèm theo là những tiếng chép miệng Vương Thế Kỳ rùng mình vì đã hiểu được đó là âm thanh gì.

"Lão trượng... lão trượng đang dùng... dùng bữa đó sao?"

"Hừ, thì ngươi đang nghe đấy thôi.?"

"Lão trượng không cảm thấy... cảm thấy... ?"

"Tởm lợm chứ gì? Hừ, hoặc là chịu chết một cách oan uổng hoặc là nuốt lấy tởm lợm để sống, ngươi chọn đường nào?"

NÓ đáp, "Tiểu nhi... tiểu nhi thà chết còn hơn.?"

"Hừ, chết mà không báo được thù, ngươi nhắm mắt được không?"

"Báo thù ư?"

"Phải, như ngươi vậy, ngươi thử nói xem ngươi có muốn sống để mong đến một ngày nào đó báo thù không?"

"Tiểu nhi... tiểu nhi... ?"

"Sao? Ngươi không muốn báo thù ư? Ngươi cam lòng để kẻ tử thù vẫn nhởn nhơ sống sao?"

"Ðương nhiên là tiểu nhi rất muốn báo thù nhưng ở chỗ này... ở chỗ này... ?"

Như đọc được ý nghĩa của nó, lão nhân kia gắt gỏng, "Vì đây là tuyệt lộ nên ngươi cam lòng chịu chết ư? Ngươi đúng là một kẻ khiếp nhược Nên nhớ, khi ngươi còn sống thì ngươi phải còn những hy vọng. Ngay lúc ngươi đánh mất đi sự hy vọng thì dù ngươi đang sống cũng kể như đã chết. Hừm." Nói xong những lời này, lão nhân kia lại cất cao giọng bảo nó, "Này, phần của ngươi này! Muốn tiếp tục sống ngươi không thể không ăn. Và đây là thức ăn duy nhất có ở đây.?"

Lần này, phần thịt vừa rơi vào tay Vương Thế Kỳ có lẽ do con độc xà đã bị chết nên nó chỉ cảm nhận được sự trơn lạnh chứ không còn sự uốn éo cử động như lúc nãy nữa.

NÓ còn đang lưỡng lự, không biết có nên ăn hay không thì lão nhân kia chợt quát lên, "Do đã lâu rồi lão phu không có cùng ai khác đàm đạo nên lão phu mới lo lắng và mong ngươi được sống, không ngờ ngươi lại hèn kém như thế này. Hừ, nếu lão phu không phải gặp ngươi ở đây thì ngươi đã chầu trời từ lâu rồi.?"

Dù đối phương đã quát mắng như vậy nhưng Vương Thế Kỳ vẫn chưa dám đưa mẩu thịt rắn đó vào miệng. NÓ chỉ dám nhắm mắt cắn bừa khi lão nhân quát rằng, "Nếu ngươi không ăn thì có sống cũng bằng thừa. Chi bằng để lão phu lấy ngươi làm một bữa ăn thịnh soạn vậy ,, Cắn, dứt, nhai, nuốt, nếu không vì sợ vị lão nhân kia chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống nó, có lẽ nó đã nhổ tất cả ra đằng miệng rồi.

ÐỌC được tâm trạng của nó, lão nhân kia ra chiều tiếc rẻ bảo, "ơ mé trong kia có tất cả là hai mươi con rắn cái với một con đực. Trung bình mỗi con rắn cái chỉ sản sinh được bảy hoặc mười con rắn con cho mỗi lượt. Lão phu cứ thế mà chia ra để chi dụng những khi đói lòng. Nay có thêm ngươi nữa lão phu không hiểu sẽ chi trì được bao lâu đây?,, Càng nghe ngữ điệu của lão nhân kỳ bí nọ, Vương Thế Kỳ càng sợ.

Do đó, nó nhai ngấu nghiến được một lúc đã ăn hết mẩu thịt sống mà lão nhân kia ném qua cho nó. Nuốt xong miếng cuối cùng, nó sợ tất cả rồi sẽ vọt ra bèn lên tiếng nói cho quên đi sự tởm lợm, "Lão trượng sao lại tìm đến đây? CÓ phải là vì Vạn Niên Ðịa Tuyệt Quả không?"

Như hiểu được mục đích lẫn ý đồ của nó, lão nhân kia liền góp tiếng phụ họa, "Không sai, ngươi cũng nghe biết đến Vạn Niên Ðịa Tuyệt quả à?"

NÓ đáp nhanh, "Chính vì muốn tìm Vạn Niên Ðịa Tuyệt Quả nên song thân của tiểu nhi mới chọn Bạch Phong Sơn làm nơi cư ngụ.?"

"Kết quả thế nào?"

NÓ ngao ngán, "Phong Nha huyệt động còn không tìm được thì nói gì đến Vạn Niên Ðịa Tuyệt Quả?"

"Hừ, có tìm được Phong Nha huyệt động thì song thân ngươi cũng phải thất vọng thôi.?"

"Tại sao lại thất vọng?"

"Ðây chính là Phong Nha huyệt động. Như lão phu đã nói, phải gọi là tuyệt động mới đúng. Vạn Niên Ðịa Tuyệt Quả nếu có ở đây thì lão phu đâu phải chịu cảnh giam hãm này?"

"Không có ư?"

"Lão phu vừa mới nói xong.?"

"Lão trượng đã xuống đến tận đáy đâu mà biết chắc là không có?"

nguy lão phu chưa xuống đến tận đáy nhưng lão phu cũng quả quyết là không có.?"

"Sao lại như thế được?"

"Ngươi muốn thế nào ngươi mới tin? à, được rồi, để lão phu thử ném xuống đáy vực một hòn đá rồi ngươi sẽ rõ. Chú ý này.?"

Bên tai của Vương Thế Kỳ liền nghe có một tiếng gió rít. NÓ biết vị lão nhân kia vừa ném vào đáy vực một hòn đá như mới bảo.

NÓ nghiêng tai lắng nghe.

Thật lâu sau đó vẫn là sự yên lặng của vĩnh hằng.

NÓ chợt hỏi khi đã hết nhẫn nại, "Lão trượng bảo tiểu nhi phải nghe cái gì?"

"Ðáy vực Ngươi có nghe bất kỳ một thanh âm nào do hòn đá rơi xuống đáy vực tạo ra và dội vào tai không?

Không cần phải ngẫm nghĩ nó đáp ngay, "Không hề có.?"

"Vậy đó Hoặc là đáy vực quá sâu, sâu đến ngàn trượng, hoặc là không có đáy.?"

"ý của lão trượng là... ?"

"Là dù ai đó có tìm được Vạn Niên Ðịa Tuyệt Quả để có thêm hàng trăm năm công lực thì cũng không thể nào đi thoát được Phong Nha tuyệt động. Ngươi đã hiểu chưa?"

Nhưng Vương Thế Kỳ vẫn cố cãi, "Biết đâu từ dưới đáy vực sâu có một con đường nào đó khác để thoát ra thì sao?"

"Ðường khác? Ha ha ha... có chăng là đường đi xuống Quỷ Môn Quan thì có.?"

"Sao lại là đường xuống Quỷ Môn Quan?"

"Này nhé, ngươi từ bên trên rơi xuống chắc hẳn đã biết qua địa thế của miệng vực Phong Nha?"

"cỏ biết, miệng vực nằm ngay lưng chừng Bạch Phong Sơn.?"

"Vậy theo ngươi, từ lưng chừng núi nếu đi thẳng đến chân núi sẽ là bao nhiêu trượng đường? Là lão phu nói đi xuyên qua lòng đất.?"

"Tiểu nhi làm sao tính được nếu đường đi xuyên xuống không hề có?,'

Lão nhân kia giận dữ gắt lên, "Ngươi không thể tính áng chừng được sao?"

NÓ phát hoảng, "Là một trăm trượng... ?"

"Hừm.?"

"Không phải, có thể là hai hoặc ba trăm trượng cũng không chừng?"

"Ngươi đúng là ngốc hơn lão phu tưởng. Theo triền núi mà tính thì từ miệng vực đến chân núi chỗ có ngoài hai trăm trượng. Dựa theo đó mà luận thì lấy đâu ra đến một trăm trượng chiều sâu như ngươi vừa nói. ÐÓ là chưa nói đến con số hai hoặc ba trăm trượng mà ngươi vừa bổ sung.?"

NÓ phát ngượng, "Phải rồi! Chắc chắn là không đến một trăm trượng. Rồi sao nữa lão trượng?"

CÓ tiếng thở dài và tiếp đó là tiếng than oán, "Hà... ở đây lại có một độ sâu ước đến ngàn trượng, vậy mà ngươi hy vọng sẽ có một con đường khác để thoát ra. Không phải đó là đường đi xuống Quỷ Môn Quan thì còn gì nữa?"

NÓ băn khoăn, "Nếu đã biết thế, tại sao lão trượng lại tự đào mồ chôn mình khi leo xuống tận đây?"

"Lão phu không tự chôn mình mà bị tiểu nhân hãm hại.?"

"Hại bằng cách nào?"

Không đáp, lão nhân kỳ bí nọ đột nhiên lại hỏi, "Ngươi hãy sờ vào đây xem. Ngươi có biết đây là vật gì không?"

Tay của nó vừa chạm vào một vật vừa mềm vừa trơn ướt lẫn thậm thượt, nó liền rụt tay lại và kêu lên, "Lại là độc xà ư?"

Giọng nói của lão nhân liền gắt gọng, "Ðộc xà đâu mà độc xà?

Ngươi không thể bình tâm lại như một trang nam nhi sao?"

CỐ dằn lòng, Vương Thế Kỳ rụt rè dùng tay để nhận định vật quái dị đó.

Sau một lúc, nó kêu lên, "Là dây rừng bện lại. Ơ đâu lão trượng lại có một đống dây dài đến như thế này?"

Vị lão nhân lại thở dài rồi tức tối bảo, "Còn ở đâu nữa? Ðây là vật đã giúp lão phu xuống được đến đây.?"

"Là vật đã giúp lão trượng xuống đến đây ư? Vậy tại sao lão trượng khi đó không chịu leo trở lên mà lại kéo cả xuống?"

"Lão phu không kéo. NÓ tự rơi xuống đó.?"

"Rơi xuống? Lão trượng cột không chặt à?"

nhừ, ai bảo lão phu không cột chặt? Nếu thế, khi lão phu vừa bám vào nó để leo xuống thì đã rơi vào tận đáy vực và đã chết từ lâu rồi.?"

" Vậy thì... ?"

"Hừ, ngươi vẫn thế. Ngươi không thể nghĩ ra sao?"

Biết lão nhân kia đang trách khéo, Vương Thế Kỳ sau một hồi suy nghĩ liền vỡ lẽ ra, nó kêu lên, "Lão trượng có nói là bị kẻ tiểu nhân hãm hại, không lẽ khi quyết định thám thính địa huyệt, lão trượng vốn có người cùng theo. Và người đó chờ khi lão trượng đã xuống đến tận đây đã... ?"

"Không sai, lão phu đã không nhận ra tâm địa xấu xa của hắn và vô tình trúng phải độc kế của hắn. Sợi dây này là do hắn gỡ ra và ném xuống cho lão phu.?"

Ðộng nộ vì lòng người man trá, Vương Thế Kỳ bất giác hỏi, "Hắn là "Một kẻ tâm phúc của lão phu.?"

vậy mà là tâm phúc ư?"

"Lão phu đã bảo là lão phu không nhận ra tâm địa xấu xa của hắn mà.?"

"Danh tánh của hắn là gì, lão trượng?"

Vị lão nhân kia bật cười, "Ngươi hỏi để làm gì?"

NÓ khẳng khái đáp, "Ðể sau này khi có cơ hội tiểu nhi sẽ diệt trừ tên lòng lang dạ sói đó.?"

"Cơ hội như thế nào?"

"Thoát được nơi này và có bản lãnh thâm hậu.?"

"Hừ, ngươi nói mà không biết nghĩ.?"

"Sao lão trượng lại nói như thế?'

'

Cười gằn lên một tiếng, giọng nói của lão nhân liền vang lên khiến cho Vương Thế Kỳ vỡ mộng, "Hừ, nếu ngươi thoát được nơi này không lẽ lão phu lại không thoát? Hơn nữa ngươi thì chưa có bản lãnh gì cả, còn lão phu thì đã có, đang có. Vậy mà ngươi còn chưa chịu là nói mà không biết nghĩ ư?"

Vương Thế Kỳ ngượng đến chín cả người vì lão nhân kia nói không hề sai. NÓ đưa tay mân mê sợi dây rừng vẫn còn đang được nó cầm giữ trên tay, rồi nó chợt kêu lên, "Lão trượng! ?"

"Gì thế, tiểu tử?"

"Có phải sợi dây này dài đúng trăm trượng không?"

Giọng nói của lão nhân lộ vẻ hài lòng, "Không sai, ngươi đã biết nghĩ rồi đó. Vì lão phu đã leo xuống hết độ dài của dây và vừa kịp tìm được ngách động này nên lão phu mới thoát chết khi tên kia gỡ dây ra. Và nhờ đó lão phu mới bảo là từ miệng vực xuống đến tận đây là một trăm trượng đúng.?"

Nung nấu một ý nghĩ, Vương Thế Kỳ chợt hỏi, "ơ đây cũng chết và leo xuống dưới đáy vực cũng chết, lão trượng có dám liều mình xuống đến tận đáy vực không?"

Thoáng lộ vẻ nghi ngờ qua giọng nói, lão nhân kỳ bí kia liền hỏi lại, "Leo xuống đến đáy vực ư? Bằng cách nào?"

NÓ đáp, "Thì bằng sợi dây này chứ bằng gì nữa?"

"Bằng sợi dây chỉ dài một trăm trượng này sao? Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế, tiểu tử?"

NÓ thản nhiên giải thích, "Thì cứ xuống hết một trăm trượng này tiểu nhi và lão trượng lại xuống tiếp một trăm trượng nữa. Không lẽ bằng cách đó hai chúng ta không xuống đến đáy hay sao?"

"Xuống hết một trăm trượng rồi lại xuống tiếp, ngươi tưởng mọi chuyện sẽ dễ như ngươi nói sao?"

Vương Thế Kỳ ngạc nhiên, "Không dễ thì là khó ư?"

"Không phải khó mà là không thực hiện được điều đó.?"

lão trượng có đoán được tiểu nhi định thực hiện bằng phương cách nào mà bảo là không sao thực hiện được?"

Giọng nói của lão nhân kỳ bí lộ vẻ kiên quyết, "Hoàn toàn không có một phương cách nào khả thi cả. Ngược lại, nếu có thì lão phu đã không đến tận đáy từ lâu rồi.?"

"Kể cả việc có lão trượng bên trên, còn tiểu nhi thì leo xuống theo sợi dây rừng để thám thính cũng không thực hiện được sao?"

Giọng nói kia thoáng biểu hiện sự ngạc nhiên, "Ngươi leo xuống "Là tiểu nhi leo xuống.?"

"Lão phu thì ở nơi này chờ ngươi?"

"Không sai. CÓ lão trượng ở bên trên thì tiểu nhi không sợ việc sợi dây rừng đột nhiên bị rời ra. Sau đó, khi tiểu nhi tìm được một chỗ nào đó có thể dừng chân được, không lẽ lão trượng không có cách nào để leo xuống chỗ của tiểu nhi sao?"

"ồ, sao bấy lâu nay lão phu lại không nghĩ đến phương cách này kìa?"

Vương Thế Kỳ ung dung đáp lại, "Vì bấy lâu nay lão trượng chỉ có mỗi một mình nên lão trượng đâu có thể nghĩ ra cách này. Lúc này thì khác hẳn.?"

"ý của ngươi là... ?"

"Tiểu nhi muốn nói nếu tiểu nhi không tìm được một chỗ dung thân nào khác chốn dung thân này, thì cả tiểu nhi lẫn lão trượng đành phải tìm biện pháp để leo lên miệng vực chứ không cần phải bận tâm đến việc thám thính đáy vực nữa.?"

Vị lão nhân kia có lẽ đang sững sờ trước đề xuất này của Vương Thế Kỳ nên cứ yên lặng, không một lời đáp lại dù là tán thành hay phản đối.

Sau đó vị lão nhân kia mới phát thoại dò hỏi, "Ngươi tin ở lão phu đến thế sao? ?"

tiểu nhi dù không muốn tin cũng không được.?"

"Tại sao?"

"Vì đây là dịp may ngàn năm một thuở, là lần duy nhất có đến hai ngươi cùng chung cảnh ngộ. Nếu lão trượng có ác ý và muốn hãm hại tiểu nhi, tiểu nhi có chết thì âu cũng là số phận của mình. Nhưng như thế thì lão trượng cũng đã tự hãm hại chính lão trượng. Tiểu nhi nói như thế có đúng không lão trượng?"

"Hừ, chưa chắc đã thế.?"

"Nghĩa là thế nào?"

"Không có ngươi lão phu cũng có thể tự mình leo xuống tận đáy vực được kia mà?"

"Ðược thì đương nhiên được. Nhưng nếu lão trượng không tìm được lối thoát nào khác ở phía dưới thì lão trượng làm cách nào để leo lên đây? Ðến lúc đó, tiểu nhi e lão trượng cũng không sao tìm được một mẩu thịt rắn dù nhỏ để tạm gọi là lót dạ nữa đấy.?"

"Hừm, xem ra tiểu tử ngươi cũng có chút đỉnh tâm cơ đấy.?"

"Lão trượng quá khen rồi, tiểu nhi chỉ thuận nói ra vậy thôi.?"

Giọng nói của lão nhân có một chút ngần ngại, "Nhưng để lão phu xem xét lại sợi dây rừng này đã. Trải qua một thời gian quá dài rồi lão phu e nó không còn đủ bền chắc như lúc đầu nữa đâu.?"

"Sột soạt sột soạt ,, Qua một chuỗi âm thanh tưởng đâu dài đến vô tận và qua sự chuyển động của đống dây rừng, Vương Thế Kỳ biết rằng lão nhân kỳ bí kia đúng là đang xem xét lại sợi dây.

Sinh mạng của nó còn hay mất, nó có bị rơi xuống đáy vực hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào độ bền chắc của sợi dây rừng nên nó thoáng vui mừng khi nghe vị lão nhân kia lên tiếng phát thoại sau khi đã xem xét sợi dây qua một lượt.

"May quá, sợi dây cơ hồ vẫn còn y nguyên, vẫn có thể chịu đựng được trọng lượng cơ thể của ngươi.?"

Nghe xong, Vương Thế Kỳ liền hăm hở căn dặn, "Ðược rồi. Hãy để tiểu nhi leo xuống. Hễ tiểu nhi tìm được một chỗ nào tốt hơn chỗ này, tiểu nhi sẽ giật vào sợi dây vài lượt để làm hiệu cho lão trượng.

Lão trượng nghĩ xem có được không?"

Vị lão nhân kỳ bí cũng hăm hở không kém, "Ðược chứ sao lại không? Phần ngươi, ngươi cũng phải cẩn trọng đó. Lần này, nếu sợi dây đột nhiên rơi xuống trước khi ngươi tìm được một chỗ nào đó thì không phải là do lão phu hãm hại ngươi đâu, ngươi nên minh bạch điều này đấy.?"

Vương Thế Kỳ mạnh miệng đáp ngay, '

Tiểu nhi biết rồi. Lão trượng đã từng bị kẻ tiểu nhân hãm hại, không lẽ lão trượng lại có những hành vi như kẻ tiểu nhân đó sao? Nếu tiểu nhi bị rơi xuống do sợi dây không đủ bền chặt thì tiểu nhi chỉ biết tự trách mình vắn số mà thôi.?"

"Hay lắm, còn bé như ngươi mà có được đảm lược này xem ra lão phu cũng phải khâm phục ngươi. Ðây, đầu dây đây. Ngươi xem xem, lão phu cột như thế này đã đủ chặt chưa?"

NÓ đưa tay sờ vào chỗ đó, vốn là một mỏm đá mà phần gốc như được chôn chặt vào nền động và khi đã tin tưởng vào sự vững chắc của đầu dây nó liền bảo, "Ðược rồi, lão trượng hãy ném sợi dây xuống vực đi.?"

Chờ khi tiếng xao động không còn, Vương Thế Kỳ vì không nhìn thấy được gì bèn đưa tay lần theo sợi dây để tiến về phía trước từng chút một. Qua đó nó mới biết ngách động mà nó và vị lão nhân kia đang lưu ngụ không những đã cao hơn đầu nó nhiều mà còn có chiều sâu khá tốt là hai trượng.

NÓ tự lên tiếng nói thành lời, "Trừ phi ta tìm được một chỗ tốt hơn chỗ này, bằng không cứ lưu ngụ ở đây chờ đến lúc tử thần đến rước đi thì hơn.?"

Giọng nói của lão nhân liền vang lên và trách nó, "Chưa chi ngươi đã nản lòng rồi. Không phải ngươi vừa nói là chúng ta còn phải tìm biện pháp để leo lên bên trên hay sao?"

NÓ cười bẽn lẽn và không biết là lão nhân kia có nhìn thấy hay không. NÓ lên tiếng qua hơi thở dồn dập của một tâm trạng bồi hồi không thể giấu được, "Là tiểu nhi chỉ nói vậy thôi. Lão trượng hãy lưu tâm, tiểu nhi sắp sửa leo xuống đây.?"

"Ừm, đi đi. Lão phu cũng nhìn thấy rồi.?"

Hai tay bám vào sợi dây, lúc này đã không dài xuống đáy vực.

Vương Thế Kỳ dùng hai chân đạp vào vách đá và từ từ leo xuống.

Những luồng gió từ phía dưới thổi thốc ngược lên bên trên cộng với sự chuyển động của nó khi di chuyển dần dần xuống khiến cho nó và cả sợi dây nữa không ngớt đung đưa.

NÓ thoáng lo ngại, "Nếu sợi dây cứ đung đưa mãi thế này thì chỗ tiếp giáp giữa sợi dây và nền vách động không chóng thì chày cũng bị sự CỌ sát làm cho đứt ra thôi. Phen này ta nguy mất.?"

Vì lo ngại điều này thế nào cũng xảy ra nên Vương Thế Kỳ không những phải lo leo xuống mà còn dùng hai chân để cố kìm hãm đà đung đưa của sợi dây.

Thoạt đầu, điều này có vẻ khó thực hiện vì cử động của nó thiếu hẳn sự nhịp nhàng nên sợi dây càng lúc càng đong đưa mạnh hơn.

Tuy nhiên, chỉ một lúc sau nó cảm thấy yên tâm phần nào khi nó đã biết ước lượng theo sức gió thổi và kìm hãm được đà đung đưa của sợi dây.

Gió thổi mạnh thì nó leo xuống chậm và nhẹ nhàng ngược lại, khi biết gió thổi yếu đi thì nó leo xuống thoăn thoắt.

Ðược một lúc, Vương Thế Kỳ chợt cảm nhận là vách đá có địa hình đang thay đổi dần.

ở đoạn trên thì vách đá gần như là phẳng lì, khó tìm được một chỗ nào để đặt chân nên rất ít hi vọng tìm được một chỗ trú thân tốt như ngách động bên trên. Còn lúc này do địa hình thay đổi nên hai chân của Vương Thế Kỳ khi thì đạp vào vách đá nhô ra, lúc thì đạp vào những chỗ hõm. Ðôi khi những chỗ hõm đó vì quá sâu nên chân của nó đạp không tới.

NÓ đã thử trụ chân vào một mỏm đá và dùng một tay để sờ soạng khắp nơi.

Dưới xúc giác của bàn tay, những chỗ đá nhô ra mà tay của nó chạm vào thường khi có hình thù nhọn và dài như những cái răng nanh của các loại dã thú. NÓ phân vân nghĩ thầm, "Phong nha huyệt động? Dựa theo địa hình này không lẽ bắt đầu từ chỗ này, đây mới được gọi là Phong Nha huyệt động, còn ở bên trên thì không phải?"

Phấn chấn hẳn lên, Vương Thế Kỳ liền gấp rút vừa leo xuống vừa tìm một chỗ khả dĩ có thể trú thân.

Leo xuống được một lúc nữa trên những địa hình vẫn lổn nhổn những đá nhọn như những chiếc răng, một chân của Vương Thế Kỳ chợt ngập vào một lớp bùn nhão nhoẹt khi nó đang đưa chân quờ quạng để tìm một vị trí để đặt chân.

Quá đỗi kinh ngạc nó rụt chân đó lên và bắt đầu dò tìm một phương vị khác.

Sau vài lần như vậy và sau khi nó biết rằng xung quanh nó phần vách đá cứng đã không còn nữa, thay vào đó là một lớp bùn phủ kín khắp nơi nó liền hiểu ngay cớ sự, "Ðã đến đáy vực rồi ư? Ðáy vực được phủ một lớp bùn như thế này, chẳng trách khi lão trượng kia thử ném đá xuống để thăm dò đã không nghe được tiếng động phản hồi lên bên trên.?"

Mừng rỡ trước kết quả này, nó chưa leo xuống hết một lần chiều dài của sợi dây đã đến được đáy vực, Vương Thế Kỳ bèn ngồi lên chốc một mỏm đá và vung qua vung lại sợi dây vài lượt để làm hiệu Cho lão trượng ở bên trên.

"Phịch.?"

Chỉ khi toàn bộ sợi dây rừng được lão nhân kia ném xuống ở ngay trước mặt nó thì nó mới kịp nghĩ đến một điều rất quan trọng. ÐÓ là, tuy nó đã đến được đáy vực nhưng nó còn chưa biết chắc là liệu có con đường nào khác để thoát đi hay không?

Nếu như không có và vì ở đây không có một chỗ dung thân tốt như bên trên thì một lúc nữa thôi, khi lão nhân kia đã leo xuống, nó và lão nhân kia sẽ phải đối đầu với một thực tế phũ phàng. Cả hai đành phải chịu chết ở đây. Leo lên không đủ lực, leo xuống thì không có đường.

CÓ nghĩ ra thì cũng đã muộn rồi. Vương Thế Kỳ ngay lúc đó đang ngồi yên như bị hóa đá. NÓ chuẩn bị đón chờ sự phát tác của lão nhân kia khi lão nhân nhận ra tình thế dở khóc dở cười này. Và có lẽ ở vào tình thế đó, lão nhân kia đương nhiên là sẽ quật cho nó một chưởng chết tươi. Hoặc giả, vì lo toan cho sinh mệnh lão nhân kia sẽ xẻo ở nó từng miếng thịt để ăn lót dạ cho qua những ngày cuối cùng chờ cái chết sẽ đến.

Càng nghĩ càng sợ, và càng sợ nó càng ngồi yên không dám cử động.

Kể cả khi lão nhân kia tự mình đã leo xuống đến tận đây và bật cười lên vang dội nó cũng không sao hiểu được là điều gì đang xảy ra nữa.

"Ha ha ha... ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.