Thích Thiếu Thương chậm rãi mở to mắt, hắn nhìn bóng dáng Lý Sư Sư rời đi.
Hắn biết lòng nàng đã chết.
Nữ tử tuyệt đại tao nhã, cái coi trọng hơn cả tình yêu chính là tự tôn.
Hắn không cần bất luận kẻ nào đến tới gần hắn, cũng không cần bất luận kẻ nào đến đây giải thoát trái tim của hắn.
Đại hiệp thì sao, chẳng lẽ không thể có bí mật thuộc về mình?
Hắn lẳng lặng ra khỏi Huân Hương Các, nhưng không quay về Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Hắn ra ngoại thành.
Phía Đông thành Biện Lương, một mảnh đất hẻo lánh dưới chân núi, có một ngôi nhà nhỏ giản đơn.
Tên là Tích Tình Tiểu Cư.
Vãn Tình mất rồi, mai táng ở đây.
Mà Thích Thiếu Thương một lần cuối cùng thấy Cố Tích Triều, cũng là ở đây.
Ba năm trước đây hắn nhìn theodáng tập tễnh của người kia, cuối cùng không thể tiêu tan, lặng lẽ đi theo hắn một đoạn đường.
Nhìn hắn lại tới đây, vùi lấp ái thê, bắt đầu con đường đào vong.
Từ đó về sau, mỗi khi thất vọng, hắn đều đến nơi này.
Giai nhân đã yên giấc, người kia đâu, hắn dang ở đâu, khổ sở thế nào?
Hắn biết Thiết Thủ vì Vãn Tình mới giữ mạng cho Cố Tích Triều —— khi quan sai đuổi bắt, kỳ thực là có lúc mắt nhắm mắt mở.
Hắn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn biết, hắn cho tới bây giờ cũng không muốn giết Cố Tích Triều.
Cho nên ba năm này, Cố Tích Triều cũng chưa chết, cũng không hề bị bắt.
Hắn vẫn đang suy nghĩ, thanh sam thư sinh kia, giờ nghèo túng đến độ nào?
Nghĩ đến đây, trong lòng của hắn liền nổi một trận khổ sở.
Hắn chưa bao giờ nói cho bất luận kẻ nào, kỳ thật, hắn rất muốn gặp lại người kia một lần.
Ngày cuối cùng của tháng 11 là khái niệm gì?
Chỉ có Thích Thiếu Thương một người biết mà thôi.
Là ngày bọn họ gặp nhau tại Kỳ Đình Tửu Quán —— Thích Thiếu Thương từng cảm kích ngày này cỡ nào, một đời gặp tri kỷ đã là hiếm, giang hồ lớn như vậy, ta lại gặp được hắn.
Cầm, đều không phải là Hào Chung, Nhiễu Lương, Lục Khỉ, Tiêu Vĩ, chính là một cây đàn bình thường, Thích Thiếu Thương lại nghe thấy tiếng đàn kia chất chứa cô đơn hiu quạnh của con người không có bầu bạn, nhưng khí khái bừng bừng dưới thiên nhai.
Người như vậy, sao có thể ẩn thân nơi đại mạc hoang dã?
Phải có lòng dũng cảm như thế nào mới có thể đàn ra một khúc bừng bừng khí thế như vậy?
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên muốn múa kiếm.
Bỏ đi hoàng bào, nội y chỉ có một màu trắng tinh khiết.
Kiếm, là hảo kiếm, tước kim đoạn ngọc, kiếm pháp rất tốt, mỗi đường kiếm, thẳng chỉ rồng ngâm.
Phủ kiếm dạ ngâm khiếu, hùng tâm nhật thiên lý. (Xoa kiếm huýt sáo đêm, ngày hùng tâm ngàn dặm)
Nói vậy hắn tự nhiên cũng cảm nhận được hào khí trong lòng mình.
Bọn họ không phải vẫn hâm mộ lẫn nhau sao?
Hiện giờ, ba năm qua đi, bao lâu mới có thể quay lại xưa kia, cùng hắn uống rượu, đánh đàn, múa kiếm một lần nữa?
Kỳ thật Thích Thiếu Thương có chí hướng, thật không ra dạng chí hướng gì.
Hắn không muốn làm Thần Long đứng đầu võ lâm, hắn thích đồng cỏ xanh lá phong trần, thích ngắm hoa cười.
Trong tiết đêm giết đậm này, khi hắn tịch mịch nhất, lại muốn đến Tích Tình Tiểu Cư.
Không biết giờ này khắc này, người kia có tịch mịch hơn hắn không?
Cố Tích Triều xưa nay vẫn là một thiếu niên tịch mịch —— Thích Thiếu Thương chưa bao giờ thay đổi này cái nhìn này về hắn.
Lại nghĩ tới tên của hắn, nhớ tới đã muốn gọi ra miệng.
Nhưng lại không dám, là sợ hãi, sợ nhất gọi ra sẽ gợi lên ngũ vị trần tạp trong lòng, cơ hồ làm cho mình mất bình tĩnh.
Cho nên hắn rút kiếm.
Vẫn là Nghịch Thủy Hàn.
Lưu trữ thanh kiếm này, tựa như hắn đang chịu trách nhiệm với cái ghế ở Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Đó là chiếc ghế tựa không thoải mái tí nào —— đại diện cho quyền lợi, tựa như đại diện cho cái được cái mất của quyền lực, như một miếng băng mỏng, thật cẩn thận, ngồi không thoải mái, không thể nào an ổn cho được.
Tựa như long ỷ của hoàng đế —— cứng rắn, nửa điểm thoải máicũng không có.
Thiên hạ này, giang sơnnày, có được là tốt sao?
Lão đại, dễ làm chắc?
Cho nên hắn giữ lại chiếc ghế kia, không đánh đổi thanh kiếm này.
Nghịch Thủy Hàn, nghịch thủy hành chu ý hưng hàn.
Hắn múa kiếm.
Kiếm pháp càng thêm thành thạo, kiếm khí càng thêm lạnh thấu xương.
Người cầm kiếm lại càng thêm tịch mịch.
Hắn do nhớ rõ Gia Cát tiên sinh từng dạy bảo hắn, kiếm khách cao thủ bậc nhất, là vì kiếm, mọi vật đều có thể làm kiếm.
Kiếm pháp cao minh nhất, là cách khống chế kiếm vô hình.
Chỉ khi trong lòng có kiếm, mới là kiếm khách chân chính.
Hắn cười, hắn nghĩ đến khi nào mình mới có thể đạt đến cảnh giới ấy.
Giờ khắc này hắn muốn múa kiếm, thân bạch y cùng sắc kiếm tỏa rọi Tích Tình Tiểu Cư.
Hắn vừa múa kiếm,vừa nhớ kỹ thơ từ.
“Kỷ thì quy khứ, tác cá nhàn nhân. Đối nhất trường cầm, nhất hồ tửu, nhất khê vân.”
(Bao lâu trở lại, chỉ là người rảnh rỗi. Cùng cây đàn dài, một bầu rượu, một khe suối nhỏ in hình bóng mây.)
Đêm nay, Thích Thiếu Thương bỗng nhiên hiểu được, tịch mịch chỉ có mình mới hóa giải được cho mình.
Bạch y tung bay, miệng vẫn ngâm những vần thơ cũ.
“Hà châu đa thanh thảo, triều mộ tăng khách sầu. Khách sầu tích triều mộ, uổng chử tạm đình chu…”
(Châu nào nhiều cỏ xanh, ánh hoàng hônlàm lữ khách thêm sầu. Khách sầuánh hoàng hôn, uổng công tạm dừng thuyền…)
Bỗng nhiên, kiếm dừng lại, rủ xuống đất.
Người cũng dừng lại, cầm kiếm, đứng thẳng.
” Khách sầu tích triều mộ, uổng chử tạm đình chu…”
Chậm rãi nhớ lại từng chữ, nhưng vẫn phải lặp lại một lần.
“Tích… Triều…”
Ngay lúc này, hắn nghe thấy tiếng đàn.
Tiếng đàn này triền miên ai uyển.
Đàn lên khúc tương tư, nhất thời xé lòng, cắt ruột.
Giờ phút này trong Tích Tình Tiểu Cư, tương tư đau khổ như vậy, trừ hắn ra, còn có thể có ai khác, muốn đến đây giải tình với Vãn Tình?
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên lặng im.
Hắn lẳng lặng đứng ở viên ngoại, lẳng lặng nghe tiếng đàn khảy nỗi tương tư triền miên, mỗi một thanh mỗi một âm, đều thuật rõ hồi ức vong thê thảm sầu.
Đến lúc tiếng đàn dừng rồi, vạn vật lại cô tịch, hết thảy trở lại bình thường.
Thích Thiếu Thương vẫn chờ.
Đợi cho cửa gỗ Tích Tình Tiểu Cư nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong nháy mắt màu xanh phủ rợp thiên địa xuất hiện, dưới ánh trăng cơ hồ khiến hắn không thở nổi.
Bọn họ bốn mắt cùng hướng về nhau, nhìn lẫn nhau, đã thu vào mắt dáng hình người kia.
Buồn bã cùng viễn vọng, biết là cố nhân đến.
Nhật nguyệt đông tây gì cũng cùng ngưỡng vọng, không thể nào để khoảng không này xé lòng.
Ánh trăng làm cho ánh mắt dần dần sáng ngời, lại làm cho tâm dần dần đau nhói.
Chuyện cũ trước kia, cảnh còn người mất, đều đừng nói vội, đều đừng nghĩ vội.
Chỉ trầm mặclẫn nhau, đêm dài vô biên.
Trường câu lưu nguyệt khứ vô thanh, hạnh hoa sơ ảnh lý, xuy địch đến bình minh.
(Sông dài bóng trăng lặng im trôi, bóng mơ thoáng hiện, thổi sáo đến bình minh)
Xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng sáo, nhưng rét đậm thế này, tự hỏi làm sao gặp được cành hạnh hoa?
Rốt cuộc —— thời gian đã qua nhiều năm như vậy.
Lại nghe thanh âm trong trẻo, lạnh lùng của hắn vang lên, “Thích Thiếu Thương, sao ngươi vẫn còn vận bạch y?”