Dáng vẻ Đường Yến lúc rơi lệ vẫn tuyệt diễm vô cùng.
Điềm đạm đáng yêu, lê hoa đái vũ (tựa giọt mưa rơi trên cánh hoa lê).
Vì sao một nữ tử diễm lệ nhường này —— lúc đầm đìa nước mắt, lại làm tầm mắt của mọi người mờ mịt đi.
Một tiếng địch nhỏ vang lên. Đường Yến trong nháy mắt phóng ra một hoàn đá nhỏ.
Viên đá nhỏ chuẩn xác lấp chặt lỗ cây sáo, khiến tiếng địch bị ngắt quãng tức thì.
Tiếng địch không vọng lên nổi, bốn phía lặng im.
Trong chớp mắt, Đường Yến đã đến trước mặt Cố Tích Triều, ngón tay dài nhọn của nàng đặt ngay ở hầu cổ của Cố Tích Triều, móng tay dài roẹt thẳng xuyên da hắn, lưu lại vài vết máu.
Mà trong tích tắc đó, ngón tay của Cố Tích Triều cũng chế ngụ ở mạch môn của Đường Yến.
Hai người giằng co, vẫn duy trì một tư thế khống chế nhau kỳ quái.
Cố Tích Triều nhìn Đường Yến, thản nhiên nói, “Ngươi khóc.”
Đường Yến ngẩng đầu, dùng một bàn tay lau nước mắt, “Nữ nhân khóc chuyện thiên kinh địa nghĩa mà.”
Cố Tích Triều ngẫm nghĩ, gật gật đầu, “Ngươi sợ chết nên ngăn cản ta.”
“Không ai không sợ chết.”
“Đó là lẽ tự nhiên.”
“Cố Tích Triều, ngươi tại sao phải làm như vậy?”
“Ta nghĩ gì làm nấy.”
“Ta không hiểu, Cố Tích Triều ta thật sự không hiểu. Hắn tằng cho ngươi từng hại ngươi phải đào vong ba năm, cướp đi tất cả của ngươi, ngươi vì sao không hận hắn mà ngược lại trợ giúp hắn?”
Đường Yến khó hiểu thực sự.
Nàng nghĩ cừu hận khắc cốt như vậy, bọn họ chỉ có thể hận.
Nhưng thực tế không phải thế. Thế giới của bọn họ không ai khác có thể thâm nhập.
Cừu hận chẳng lẽ có thể hóa giải?
Nhưng cừu hận đã hóa giải còn gọi là cừu hận sao?
Cố Tích Triều mỉm cườixa cách, “Hận, sao lại không hận chứ? Nhưng khắp thiên hạ người có tư cách làm cho ta hận, chỉ có hắn.”
Đường Yến tựa hồ bị kinh động thình lình, nhìn Cố Tích Triều, “Chẳng lẽ, không thể là người khác sao?”
“Chỉ có hắn.”
Cố Tích Triều không hề cười, gằn ra ba từ kia.
Chỉ có hắn.
Chỉ, có, hắn.
Đến giờ phút này Cố Tích Triều mới phát giác, hắn vẫn rất hận Thích Thiếu Thương.
Không, hắn xưa nay vẫn thống hận như thế.
Hắn không nghĩ đến hận, nhưng thực ra vẫn là hận.
Lại hận chỉ được chết một lần duy nhất, cái chết nhẹ nhàng như vậy.
Đến khi sắp chết, vẫn hận một người, nhưng cũng là một mối tương tư khắc cốt ghi tâm.
Trong nháy mắt Cố Tích Triều rất muốn nói vài lời với Thích Thiếu Thương.
Hắn thậm chí muốn nói vài lời tâm sự với Thích Thiếu Thương.
Cố Tích Triều không phải người ưa biện hộ —— cho tới bây giờ vẫn không thích đàm tình nói yêu mùi mẫn.
Muốn nói, nhưng lại ngượng ngùng.
Ngượng ngùng giống một xử nữ yêu thầm nhớ trộm, tuy rằng bọn họ đã sớm hòa chung một thể.
Khoảnh khắc giao hoan luôn dấy lên trong hắn cảm giác, bọn họ nên suốt kiếp bên nhau.
Hắn đau, nhưng trong lòng ấm áp toại nguyện. Thân thể ấm áp, kiên định của Thích Thiếu Thương đem lại cho hắn những khoái hoạt hắn chưa bao giờ mơ tới.
Hắn thầm gọi cái loại khoái hoạt này là hạnh phúc.
Hắn thích người kia hướng ánh mắt to tròn đại lượng, má lúm đồng tiền lún sâu mà cảm thụ chính mình, cũng vì chính mình đang điên loạn mà cảm thụ hắn. Khoảnh khắc giao hoan của họ luôn là nhẹ nhàng, tràn đầy xuân ý, hòa hợp, và khoái hoạt.
Không ai có thể chân thật với hắn như thế, chân thật đến độ luôn muốn nói cho người khác nghe cảm xúc của mình.
Đường Yến bị ba chữ kia làm cho hóa đá.
Trải qua vô số hận thù, bọn họ vẫn đối với nhau kiên định, thủy chung nhường ấy.
Cố Tích Triều khẽ thở dài, như nhớ tới điều gì mà hắn hằng ngày đều nghĩ tới.
“Đường Ngũ tiểu thư, nơi có đạo vạn nhân hướng tới nơi hưng thịnh, đối ẩm ba trăm chén với quân vương nơi có tình, thế tục lễ pháp nếu như cặn bã. Trên đời này có thể có một người khiến ngươi hận nhập tâm nhập phế, lại vĩnh viễn không thể nào quên, cũng là may mắn. Nếu đã thế tại sao không hóa giải cừu hận?”
Nếu không thể quên, nếu hận nhiều năm như vậy vẫn không có ai thay thế nổi hắn, vì sao không thu hồi lần nữa mà hóa giải cừu hận?
Hận và yêu, kỳ thực không hề có giới hạn.
Tìm về rồi, quả nhiên là hạnh phúc một đời, không thể vứt bỏ.
Cố Tích Triều nhớ tới một đêm kia, hắn cùng Thích Thiếu Thương ngồi trên mái cong của Tượng Tị Tháp, hắn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Thích Thiếu Thương, bóng đêm bao phủ, thanh xa lãnh liệt, cố đoạt vương vị của nguyệt thần kia.
Hắn thản nhiên thì thầm với Thích Thiếu Thương, “Ta để ý ngươi, để ý đến nỗi muốn đẩy ngươi từ mái thượng này thẳng xuống đất.”
Cố Tích Triều từng tưởng tượng ra tình cảnh tự tay mình giết Thích Thiếu Thương—— hận đến muốn hắn chết dưới tay mình.
Hắn cũng từng tưởng tượng bộ dáng của hắn lúc đó sẽ thế nào. Tâm tình lúc đó là yêu đến cùng cực.
Chính là hắn không làm thế —— cho dù lúc đó Thích Thiếu Thương có lẽ cũng cam tâm tình nguyện mà chết.
Bởi vì hắn biết, thiên hạ không có Thích Thiếu Thương thứ hai.
Chỉ khi hắn sống, mình mới là Cố Tích Triều.
Bọn họ là địch thủ kỳ ngộ, hữu duyên tương ngộ —— không bao giờ … có ai khác nữa, chỉ có đối phương, đời đời kiếp kiếp.
Mặc kệ là hận hay yêu, không muốn, không nghĩ tới, bị khinh thường, cũng không có chỗ cho ai khác.
“Nơi có tình, thế tục lễ giáođều như cặn bã. Đường Ngũ tiểu thư, ngươi hận nhất, cũng không thể quên nhất, chính là người kia, không phải ai khác.”
Cố Tích Triều nhìn thẳng nàng, kiên định nói, “Thay thế không được, cũng không thể thay thế.”
Giờ khắc này trong lòng Đường Yến không ngừng lặp lại “Nơi có tình”.
Nhiều năm như vậy, không thể quên được, chỉ có người kia.
Một năm kia họ gặp nhau, dưới tán ngọc lan ấy hắn vì nàng nở nụ cười, chỉ một khắc đó, nàng biết nàng cả đời này sẽ không để tâm đến bất cứ ai khác.
Chính là hắn đi rồi —— không để lại cho nàng lý do, mà nàng cũng chưa từng nghĩ đến tìm lại, sau đó hỏi hắn có nỗi khổ gì.
Nàng hận, hận đến khắc cốt, sa đọa bản thân, đùa bỡn nam nhân, trả thù kẻ vô tội, cũng là trả thù chính mình.
Như thế, dần dần, mắt không soi rõ lòng nữa.
Lần đầu tiên trông thấy Vương Tiểu Thạch, nàng như thấy lại công tử nho nhã năm nào.
Nàng muốn bắt hắn làm thế thân, trở thành nơi ký thác của chính mình —— có điều Vương Tiểu Thạch vĩnh viễn sẽ không liếc nhìn nàng lấy một cái, mà nàng trong lòng cũng vẫn chỉ có bóng dáng người kia.
Ánh mắt thâm tình của Vương Tiểu Thạch chỉ dành cho người con gái hắn yêu.
Lòng của nàng, cũng chỉ có thể tiếp nhận một Vẫn Hoa Công Tử.
Mỗi người trên đời cũng chỉ có hai đôi mắt thuộc về mình —— một là của chính mình, hai là của người yêu mình và mình cũng đáp lại tình yêu ấy.
Nàng vĩnh viễn cũng không thể nào quên ánh mắt si ngốc, vòng tay tình cảm củaVẫn HoaCông Tử dành cho mình, thậm chí so với ánh mắt đau khổ quyến luyến của Vương Tiểu Thạch dành cho Ôn Nhu còn nồng đậm hơn, mãnh liệt hơn.
Vì thế Đường Yến yên lặng mà thả thõng tay xuống, đầu ngón tay tái nhợt.
“Cố công tử, có lẽ ngươi đã đúng.”