Vâng, Cố công tử ai oán kêu lên: Vạn lần không cần thích ta =))
Vào đến nội sảnh Đường Gia Bảo, Cố Tích Triều lập tức hiểu được, Đường Môn dựa vào cái gì mà dám ương ngạnh đến thế.
Lâu Chúa của Kim Phong Tế Vũ Lâu – bang phái lớn nhất võ đạo kinh sư- đích thân tới tận nơi, thế mà lại bị giam ngay ngoài cửa.
Nhất định phải có nguyên nhân.
Bất cứ kẻ nào dám đắc tội với Kim Phong Tế Vũ Lâu cũng đều phải trả giá cực đắt—— cho dù có là Đường Môn đi nữa.
Nhưng mới vừa rảo bước về trước, hắn liền thấy một người.
Một nam tử tuyệt mỹ, lạnh lùng.
Hắn gặp người của Lôi Gia.
Là một trong bộ ba “Sát Nhân, Phóng Hỏa, Đoạt Kim” của Lôi Gia, biệt hiệu là “Sát Nhân” Lôi Diễm.
“Phá Hư Vương” Lôi Diễm.
Lôi Diễm quét cặp mắt băng tuyết mà lạnh lùng nhìn Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều. Tựa hồ như trong mắt hắn, hai người bọn họ so với những người khác cũng chả khác biệt gì.
Kỳ thật Cố Tích Triều sớm nên nghĩ đến mới phải. Trên giang hồ có loại ám khí mới nổi danh là “Tán Hoa Thiên Nữ”.
“Tán Hoa Thiên Nữ” là một loại ám khí mới tuyệt đối không giống với những ám khí trước đây.
Đường Gia lợi dụng đám mỹ nữ, từ lâu đã làm điên đảo Phích Lịch Đường. Sau đó, cả hai cùng chế tạo ra một loại ám khí kết hợp giữa hỏa dược của Phích Lịch Đường và độc dược kịch độc của Đường Môn, một lần phóng có thể lấy mạng người, ngay khi đang lơ lửng trên không cũng có thể nổ đả thương khối người.
Đường Môn cùng Lôi Gia, đại khái đã sớm thông giao mờ ám.
Độc của Đường Môn có thể giúp Lôi Gia sát nhân bất lộ tướng. Hỏa khí Lôi Gia có thể giúp ám khí và độc dược của Đường Môn có thêm năng lực cường đại.
Ai mà chả biết bắt tay liên hiệp lợi hại hơn đơn đả độc đấu bội phần?
Chẳng qua, bọn họ làm việc bí ẩn, âm thầm liên lạc ——không ngờ là đã quan hệ mật thiết đến mức này rồi.
Mà Đường Môn dám bất kính như thế với Kim Phong Tế Vũ Lâu, cũng là bởi lý do này.
Tô Mộng Chẩm giết Lôi Tổng Đường Chủ của Lục Phân Bán Đường, hủy đi hơn phân nửa cơ nghiệp của Lục Phân Bán Đường.
Tô Mộng Chẩm là Lâu Chúa tiền nhiệm của Kim Phong Tế Vũ Lâu, mà Thích Thiếu Thương là Lâu Chúa đương nhiệm.
Nhưng sự tình tuyệt đối không đơn giản như thế.
Thích Thiếu Thương mặc dù là Lâu Chúa của Kim Phong Tế Vũ Lâu nhưng năm xưa đã bái sư học đạo tại Phích Lịch Đường.
Nói cách khác, hắn cũng là đệ tử Lôi Môn.
Thích Thiếu Thương mang tiếng là phản đồ của Phích Lịch Đường. Nhưng dù sao Phích Lịch Đường đối với phản đồ cũng còn trông mong chuyện hạ thủ lưu tình.
Mặc dù Phích Lịch Đường có thể đứng ngoài cuộc vì nề hà quan hệ cũ với Thích Thiếu Thương, nhưng còn có một vấn đề phiền toái cực đại khác.
Lôi Quyển là do Cố Tích Triều giết.
Phích Lịch Đường, Tiểu Lôi Môn, sẽ không bỏ qua cho Cố Tích Triều.
Nhưng Thích Thiếu Thương không những đứng ra bảo đảm cho Cố Tích Triều, còn đưa hắn gia nhập Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Như vậy, thù mới hận cũ chồng chất nơi đây, Lôi Gia cùng Kim Phong Tế Vũ Lâu xem như hoàn toàn chẳng còn lý do gì kiêng nể nhau nữa, chẳng còn gì để “hòa” nữa.
Phích Lịch Đường nên vì Lôi Tổn báo thù, nên vì Lôi Quyển báo thù, cũng là lẽ tự nhiên.
Mà Đường Môn, là đồng minh của Lôi Gia.
Đây cũng là lý do tại sao Đường Môn phải bất kính với Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Thích Thiếu Thương hướng Đường Lão Thái Thái hành lễ, “Đường Lão Thái Thái, vãn bối có lễ.”
Cố Tích Triều cũng hành lễ theo.
Đường Lão Thái Thái khách khí nói, “Không biết Thích Lâu Chúa dẫn các huynh đệ ngàn dặm tới cửa Đường Môn là có sự vụ quan trọng gì?”
Cứ giả vờ đi, hư dữ ủy xà (1) cho ta coi nào—— Cố Tích Triều thầm cười trong lòng.
“Đường Lão Thái Thái, Kim Phong Tế Vũ Lâu vì sao phải tới Đường Môn, lão nhân gia ngài đại khái cũng biết. Chúng ta đi thẳng vào vấn đề, hãy đem chuyện nói rõ ràng đi nào.” Thích Thiếu Thương thủ lĩnh Đường Môn tĩnh tọa uy nghiêm, quyết định chẳng cần vòng vo làm gì.
“Thích Lâu Chúa, lão thân không biết.” Đường Lão Thái Thái chẳng tỏ vẻ tức giận nhưng oai phong vẫn không hề giảm.
“Đường Lão Thái Thái, ta cũng không biết, người của Kim Phong Tế Vũ Lâu, ngài bắt về để làm gì? Làm hiền tế sao?”
Câu này là Cố Tích Triều thốt ra.
Cố Tích Triều hơi hơi mỉm cười, thản nhiên mà nói, lập tức chọc giận được Đường Lão Thái Thái.
“Cố Tích Triều, ngươi thật to gan!”
“Không phải ta cố ý nghĩ như vậy, mà là hành động Đường Môn thật sự là khiến ta không muốn nghĩ thế cũng khó.” Cố Tích Triều vẫn nở nụ cười khinh đạm mà đối đáp.
“Cố Tích Triều, ngươi có biết ngươi vừa nói câu kia xong, ta đã muốn phanh thây ngươi đủ mười lần không hả? Độc của Đường Môn ngươi hưởng thụ chưa? Có phải muốn nếm thử mùi vị ám khí xuyên tim không?” Đường Lão Thái Thái âm ngoan thịnh nộ.
“Ta đương nhiên là biết. Ám khí Đường Môn muốn giết ta, ta sớm đã máu tươi ngũ bước (đổ máu mất mạng trong năm bước). Chẳng qua…” Nụ cười Cố Tích Triều chợt tắt “Đường Lão Thái Thái nếu không giết ta, Cố mỗ tự khắc sẽ đưa ra lý do khiến người không dám giết ta.”
Nhất thời không gian tĩnh mịch như nghĩa địa —— Dường như Đường Lão Thái Thái chưa từng đấu khẩu với kình địch nào đạt được đến trình độ này?
Qua một hồi lâu, lão nương lại vỗ tay cười ha hả, “Tốt lắm, Cố Tích Triều quả nhiên danh bất hư truyền, lão thân càng ngày càng thích ngươi.”
Cố Tích Triều lại thản nhiên cười rộ lên, “Ngàn vạn lần không cần thích ta.”
“A? Vì sao chứ?” Vẻ mặt của Đường Lão Thái Thái lộ ra vẻ khó hiểu muôn phần.
“Ta cũng không muốn bị ngươi lưu lại làm hiền tế (2).”
Đường Lão Thái Thái nhưng cũng không tức giận, “Làm hiền tế của Đường Môn ta không tốt sao?”
“Không tốt lắm.” Cố Tích Triều bĩu môi, lắc đầu.
“Vì sao? Nữ nhi Đường Môn đều là bậc anh thư tuyệt mỹ.”
“Đường Lão Thái Thái nói rất đúng. Nữ nhân của Đường Môn đều là mỹ nữ anh tài nhân gian khó gặp, nhưng vấn đề là ta lại không thích.” Cố Tích Triều nghiêng đầu nhìn sang Thích Thiếu Thương, phát hiện hắn đang ho khan liên hồi vì sặc rượu.
Đường Lão Thái Thái bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt thậm chí còn xuất hiện một tia ôn nhu, tựa hồ như đã đoán ra.
Trong khoảnh khắc đó, Thích Thiếu Thương hiểu được ai cũng từng có một thời trẻ.
Đều là hoàn mỹ, chính là, ta không thích —— Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biểu ẩm. (3)
“Cố công tử, kỳ thật không phải là Đường Môn muốn bắt Vương Tiểu Thạch, mà vì nha đầu Đường Yến khăng khăng bắt về lại không thả.”
“Vương Tiểu Thạch là người của Kim Phong Tế Vũ Lâu, cùng Đường Môn xưa nay không thù không oán, Đường Môn đệ tử vô duyên vô cớ bắt người về giam, chuyện này còn gì để nói nữa?” Cố Tích Triều căn bản không cần xét đến lý do của Đường Yến.
Bỗng một thanh âm nữ nhân lanh lảnh vang lên, “Ai nói hắn cùng với Đường Môn ta không oán không cừu, nữ nhân hắn thích đến trêu trọc ta, chẳng nhẽ hắn đứng ngoài được sao?”
Trong chớp mắt, một thân ảnh nữ nhi mềm mại hạ xuống trước mặt Cố Tích Triều.
Một vẻ đẹp mỹ lệ chỉ có trong thi thoại —— ít nhất Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều tạm thời không tìm thấy được lời hay ý đẹp nào để tả vẻ đẹp hoàn mỹ của nàng.
Vẻ đẹp của nàng mang theo sắc thái tà mị mê hoặc.
Ánh mắt của nàng tràn trề xuân thủy thâm tình—— nhưng dưới làn xuân thủy trong xanh đó ẩn dấu hung tàn.
Mỹ đến cực điểm, ngoan đến cùng cực.
Tựa hồ mỗi người đều giãy dụa chìm ngập trong sắc đẹp của nàng.
Vẻ đẹp của nàng danh bất hư truyền, trách không được năm đó có thể làm tứ bể ngao du, chung hưởng mĩ vị Vẫn Hoa công tử mới gặp đã rơi vào lưới tình.
Cố Tích Triều trấn tĩnh lại tức thì, “Đường Ngũ tiểu thư.”
Nàng chính là Xà Hạt Mỹ Nhân nổi danh giang hồ, Đường Môn Đường Ngũ tiểu thư Đường Yến.
==
Ghi chú:
(1) 虚与委蛇- Hư dữ ủy xà: nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ
(2) Hiền tế: con rể ưng ý
(3) 弱水三千, 只取一瓢饮- Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biểu ẩm: Nước sông ba nghìn gáo, ta lại chỉ cần một gáo thôi, hiểu nôm na là dẫu cả thiên hạ tuyệt mỹ, ta cũng chỉ cần có chàng thôi =))