Thích Thiếu Thương toàn thân phủ huyết.
Trúng Kinh Diễm Tam Kiếm—— chỉ còn lại nửa cái mạng mà thôi.
Lôi Diễm thích kiếm thứ tư mới thực sự hạ sát đối thủ—— hắn muốn hưởng thụ quá trình giết người.
Nhưng ham muốn này của hắn lần này lại làm hắn táng mạng.
Hắn đả thương người rồi mới giết —— vì thế chưa giết được người đã bị người khử.
Cố Tích Triều yên lặng ngồi phịch xuống, tay ấn Thích Thiếu Thương xuống.
Tay hắn đặt ở miệng vết thương của Thích Thiếu Thương, hung hăng mà ấn.
Hắn điểm huyệt vị, chậm rãi đem nội lực truyền vào thân thể người kia —— truyền vào nhiệt lượng. Người kia không thể lạnh được.
Chỉ cần, Thích Thiếu Thương còn có một hơi này —— hắn chính là sư tử.
Vô luận có khổ đau thế nào, hắn cũng không buông tha Cố Tích Triều —— hắn luôn luôn chỉ yêu một người – là Cố Tích Triều.
Cho nên vô luận có bị mê hoặc hay vướng tâm ma, hắn đều có thể nhận ra Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương vẫn luôn nhận rõ Cố Tích Triều —— giống như Cố Tích Triều vẫn luôn tường tận Thích Thiếu Thương.
“Ngươi, không phải Cố Tích Triều.”
“Ngươi làm sao có thể là Cố Tích Triều.”
Thích Thiếu Thương sao lại có thể phân biệt được thật giả?
Người kia khắc vào tâm khảm của hắn —— từng hận, từng oán, từng đau, luôn luôn luyến tình.
Trước khi gặp lại, từng đêm đều nằm mơ một giấc mơ y hệt.
Trong mộng chính mình nói với mình, “Thật nực cười, ta đang yêu một nam nhân, nam nhân tên là Cố Tích Triều.”
Sau khi gặp lại rồi, hắn rốt cục biết bản thân mình trong mơ nói sai một từ
Không phải “Đang”, không phải “Đã”, mà chỉ có “Yêu”.
Ta yêu một nam nhân.
Hắn là Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều như thế nào, Thích Thiếu Thương sao lại không biết được?
Từ ánh mắt, thân thể, huyết nhục, vết thương, thậm chí cả tâm ý đều là tương thông.
Vô luận bất cứ lúc nào, vô luận là lúc Cố Tích Triều hận hắn hay yêu hắn, trong mắt người này đều có “tình”.
Hận cũng là hắn, yêu cũng là hắn, tình chỉ đối hắn.
Thích Thiếu Thương xem ra cũng hiểu, Cố Tích Triều từ đầu đến cuối trong mắt có hắn.
Lúc hận cũng có tình, khi yêu tình là vô bờ.
Cho nên, khi nhìn sâu vào ánh mắt của Lôi Diễm, hắn nhận ra—— đây không phải là ánh mắt của Cố Tích Triều.
Vô tình.
Cho nên, “Ngươi làm sao có thể là Cố Tích Triều.”
Ai từng nói qua Cố Tích Triều vô tình?
Cố Tích Triều làm sao có thể vô tình.
Giờ khắc này Cố Tích Triều cùng Thích Thiếu Thương hòa vào đau đớn, vô cùng sâu nặng.
Hắn lạnh lùng nhìn Đường Yến, “Không đánh nữa, ta rút.”
Đường Yến tựa hồ đã biết —— Thích Thiếu Thương nếu cứu trị trễ nãi chắc chắn sẽ chết.
Nàng cười thực ôn hòa, “Cố công tử thua, Vương Tiểu Thạch cứu không được, ngươi cũng phải ở lại Đường Môn.”
“Ta biết.”
“Vậy ngươi có đánh không?”
“Không đánh, ta lui.”
Phương Hận Thiểu cũng bừng tỉnh.
Hắn trúng độc cũng đã sâu, cánh tay trái điểm chốt huyệt vị, tạm thời tánh mạng giữ được, nhưng cánh tay kia chắc chắn không giữ nổi.
Trương Thán chết, làm cho Phương Hận Thiểu hồn tiêu phách tán.
Hắn sửng sốt thật lâu, mới chậm rãi ý thức được thực trạng hiện giờ của phe mình.
“Cố công tử…” Phương Hận Thiểu hô lên một tiếng yếu ớt, nhưng chính hắn cũng không có kế sách gì.
Lâu Chúa tính mạng đang chỉ màng treo chuông, chậm trễ cứu không nổi nữa.
Nhưng nếu rút, Tiểu Thạch không cứu được, Cố Tích Triều còn phải ở lại Đường Môn.
Phương Hận Thiểu từ trước tới giờ chưa từng trải qua mâu thuẫn nào kịch liệt như thế. Hắn cơ hồ lâm vào tuyệt vọng.
Phương Hận Thiểu đã xông pha nhiều trận, hung hiểm có, cấp bách có, anh dũng có, huyết nhuộm có…
Nhưng chưa từng tuyệt vọng đến nhường này.
Bởi vì hắn khi đó biết sau lưng hắn còn có Trương Thán, còn có Vương Tiểu Thạch, còn có Thích Thiếu Thương, thậm chí còn có Cố Tích Triều.
Nhưng giờ khắc này, hắn lại cảm thấy được ngay cả Cố Tích Triều cũng không thể lật ngược được thế cờ.
Cố Tích Triều đã không thể bày mưu tính kế nữa.
Quan tâm tất loạn.
Hắn thì thào, nhưng không biết muốn nói gì.
Cố Tích Triều cố sức nâng Thích Thiếu Thươngdậy.
Lại nghe thấy Thích Thiếu Thương thốt ra một thanh âm thản nhiên, mỏng manh, “Không được.”
Không được, phải cứu Vương Tiểu Thạch, đệ không thể lưu lại Đường Môn—— Thích Thiếu Thương rất muốn nói được thành lời.
Nhưng toàn bộ khí lực của hắn chỉ đủ để nói được hai chữ.
“Không được.”
Thích Thiếu Thương làm sao có thể không đi cứu huynh đệ của hắn, Thích Thiếu Thương sao lại bỏ mặc Cố Tích Triều ở lại Đường Môn chịu hung hiểm được.
Nhưng Cố Tích Triều lại lắc đầu, “Tha thứ ta.”
Huynh trong lòng ta, so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn.
Cố Tích Triều lại không nói ra.
Đây là lần đầu tiên Cố Tích Triều thỉnh cầu người khác tha thứ.
Cố Tích Triều trước giờ không thỉnh cầu người khác tha thứ bất cứ điều gì.
Đã làm là nhận. Sai lầm rồi, cũng tự thân bù đắp.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cầu xin người khác tha thứ.
Nhưng lúc này hắn lại cầu xin Thích Thiếu Thương, “Tha thứ ta.”
Hắn thỉnh cầu tha thứ, chứng minh hắn muốn tự biên tự diễn trận này.
Ích kỷ cũng tốt, bất nghĩa cũng được, lâm trận bỏ chạy cũng chẳng sao, buông tha chính mình cũng thế —— nhưng ta sẽ không thể để huynh có bề gì.
Hắn đỡ lấy Thích Thiếu Thương, nói với Đường Yến, “Cứu được Thích Thiếu Thương, Cố mỗ sẽ tự mình trở lại Đường Môn, đã lập thệ quyết không đổi ý.”
Đường Yến như đang tự hỏi, “Cố công tử, ta dựa vào cái gì để tin ngươi?”
Cố Tích Triều mỉm cười, “Ta lấy danh nghĩa của Thích Thiếu Thương ra thề.”
Lấy danh nghĩa của Thích Thiếu Thương ra thề.
Cố Tích Triều lấy danh nghĩa Thích Thiếu Thương ra thề.
Đường Yến một khắc kia có chút rung động.
Một người, phải coi trọng yêu thương người kia như thế nào mới dùng đến danh nghĩa của người kia mà lập thệ.
Nàng bỗng nhiên có chút ghen tị. Nàng nổi ý nghĩ ác độc muốn giết bọn họ.
Tại sao ai cũng có thể gặp được trung nhân tri kỷ, tại sao chỉ có nàng là không có gì!
Cho nên Đường Yến hung ác cười, “Không có khả năng. Cố công tử nên thuận thế mà ở lại Đường Môn đi. Đã ký giấy sinh tử, chẳng lẽ Cố công tử muốn đổi ý sao?”
Cố Tích Triều thản nhiên xoay người, “Đường Ngũ tiểu thư, nếu ngươi hôm nay không để ta đi, như vậy, ta đành nuốt hẹn, ta sẽ không ở lại Đường Môn.”
Đường Yến tựa hồ cười to hơn, “Hiện giờ các ngươi người bị thương, kẻ thân tàn, người đã chết, Cố công tử nghĩ ngươi chạy được sao?”
“Đường Ngũ tiểu thư không để chúng ta đi sao?” Cố Tích Triều hỏi lại một lần.
“Không cho đi.” Đường Yến cười đến mỹ miều.
“Đường Ngũ tiểu thư, như vậy thì ta cũng chẳng cần tuân thủ lời hẹn quay lại Đường Môn làm gì!” Cố Tích Triều ánh mắt tràn ngập sát quang.
“Cố công tử thấy mình thoát được sao?” Đường Yến ôn nhu hỏi.
“Đi không được.”
“Vậy sao Cố công tử còn định liệu trước như thế?”
“Bởi vì, ta muốn cùng các ngươi, Nhất, Khởi, Bồi, Táng.” (= đồng quy ư tận = cùng chết chung một lượt)